Dậy ăn uống xong, cái gì cũng không mang theo nên phải ngồi xe trở về. Chuyến đi trong mơ đã kết thúc.
Nghê Thanh Gia không hối tiếc, mọi thứ đều hoàn hảo.
Quay trở lại cuộc sống học tập nhàm chán, Nghê Thanh Gia trở lại trường học như bình thường.
Vừa bước vào lớp đã thấy rất nhiều người vây quanh chỗ ngồi của Trần Kính, tán gẫu gì đó.
"Chúc mừng cậu."
"Sau này tớ còn có thể mượn vở cậu chép bài không?"
"Cậu nói cái gì thế, cậu chỉ quan tâm đến việc sao chép bài tập của cậu ấy thôi chứ gì."
"... "
Nghê Thanh Gia hỏi Tiết Miểu Miểu: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả?"
Tiết Miểu Miểu quay đầu lại: "Cậu không biết sao? Nghe nói lần này Trần Kính thi rất tốt, chủ nhiệm đã phê chuẩn cho cậu ấy vào lớp trọng điểm."
"Ồ..." Nghê Thanh Gia kéo dài giọng, nhìn Trần Kính qua khe hở đám người, anh vẫn như cũ, không có quá nhiều biểu cảm.
Tiết Miểu Miểu bát quái hỏi han: "Người chị em, cậu ấy sắp chuyển lớp, hai người phải "yêu xa" rồi, cậu định làm gì?"
Nghê Thanh Gia cười xì một tiếng, "Chỉ cách vài lớp học, là yêu xa dữ chưa?"
Tiết Miểu Miểu ý vị thâm trường nói: "Đối với cậu thì không xa, tớ hiểu cậu mà."
Nghe xong, Nghê Thanh Gia thản nhiên xua tay.
Công khai đi theo đám đông đến chúc mừng Trần Kính, đợi cho đám đông giải tán, cô lén nhéo cánh tay anh, "Sao không nói cho em biết."
"Anh cũng vừa mới nhận được tin. " Sắc mặt Trần Kính phức tạp, suy nghĩ một
hồi lâu mới lắp bắp mở miệng, "Anh... Em. "
Nghê Thanh Gia đoán được anh muốn nói cái gì, cười nói: "Anh được học lớp trọng điểm là chuyện tốt, em vui thay cho anh."
"Anh xứng đáng được như vậy, không cần cảm thấy gánh nặng, Trần Kính." Nghê Thanh Gia nửa đùa nửa thật nói: "Đừng qua đó mới phát hiện mình theo không kịp rồi khóc nhè một mình là được."
Thấy tâm trạng cô tốt, Trần Kính thở phào nhẹ nhõm.
Chuông tiết tự học buổi tối vang lên, Nghê Thanh Gia trở lại chỗ ngồi của mình.
Giáo viên chủ nhiệm sao chép hồ sơ tổng điểm và xếp hạng của kỳ thi, Trần Kính vững vàng đứng đầu lớp, đồng thời cũng nằm trong số những học sinh giỏi nhất trường.
Khó trách thầy chủ nhiệm coi trọng anh như vậy, Nghê Thanh Gia thật lòng mừng cho anh.
Trong nửa sau của tiết tự học buổi tối, Trần Kính bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài nói chuyện, anh vẫn không quay lại cho đến khi tan học.
Nghê Thanh Gia nghe loáng thoáng các bạn học nói rằng Trần Kính có thể chuyển lớp vào ngày mai, có hai lớp để lựa chọn và Trần Kính dự định học lớp 11/9.
Nghê Thanh Gia dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết tại sao anh chọn học lớp này.
Những lớp trọng điểm khác đều ở trên lầu, còn lớp 11/9 thì ở cùng tầng với lớp bọn họ. Chỉ là một lớp ở cuối phía tây, còn một lớp ở đầu phía đông.
Vào tiết tự học buổi tối cuối cùng của Trần Kính, Nghê Thanh Gia ở lại với anh cho đến khi kết thúc buổi học.
Không ngủ, không làm bài tập, lặng lẽ ngồi nhìn anh học bài.
Cô quá im lặng và ngoan ngoãn, Trần Kính không quen cho lắm. "Đi thôi." Trần Kính thu dọn đồ đạc.
"Xong chưa?" "Ừm."
"Không." Nghê Thanh Gia đè tay anh, "Bình thường anh phải viết thêm mười phút nữa, A Kính, đừng để em hay bất cứ thứ gì khác ảnh hưởng đến việc học của anh."
Giọng điệu của cô nghiêm túc hiếm thấy, Trần Kính sửng sốt: "Anh biết."
"Nhưng hôm nay anh được phép tan học sớm." Nghê Thanh Gia cười ngọt ngào, "Thời gian quý giá, A Kính, hôn em đi."
Họ hôn nhau hơn mười phút trong phòng học tối om. Mười phút này khiến Trần Kính cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh cảm thấy việc đổi lớp sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ.
*
Sáng sớm hôm sau, với sự giúp đỡ nhiệt tình của một số bạn học, Trần Kính chuyển sách đến lớp mới.
Trong lớp mới có một vài người bạn năm lớp 10, Trần Kính khá thân với họ. Những người trong lớp này cũng đã nghe về Trần Kính từ lâu, tính cách Trần kính ôn hòa, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mọi người đều rất thân thiện với anh.
Lớp trọng điểm lấy điểm cao làm quy tắc đầu tiên, không khí học tập rất mạnh mẽ, Trần Kính có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt sau nửa ngày lên lớp.
Các bạn học cũ có xu hướng phóng túng tự do, còn học sinh lớp mới đều là những kẻ cuồng học, có mục tiêu rõ ràng, nhìn sách là mắt sáng lên, khát khao tri thức đều gói gọn trong cặp kính cận dày cộm.
Trần Kính cùng hạng với họ nên anh không cảm thấy áp lực lắm.
Ngoại trừ, anh có hơi nhớ Nghê Thanh Gia, nửa ngày rồi anh không được gặp cô.
Trước đây để tránh bị người trong lớp nghi ngờ, bọn họ mỗi ngày thường không nói với nhau mấy câu,nhưng chỉ cần Trần Kính nhìn thấy cái đuôi ngựa ở chỗ ngồi gần cửa sổ, anh liền cảm thấy rất an tâm.
Bây giờ mái tóc đuôi ngựa đã biến mất, người ngồi vị trí của cô là một anh chàng mũm mĩm với mái tóc cắt ngắn.
Trần Kính không quen.
Còn Nghê Thanh Gia thì không có cảm giác gì cả.
Không gặp được Trần Kính, cô cũng không đến lớp của Trần Kính tìm anh. Dù sao thì đi từ đầu hành lang này đến đầu hành lang kia cũng quá lộ liễu, Trần Kính mới chuyển đến lớp trọng điểm không lâu, nếu có tin đồn anh có bạn gái khác lớp hoặc mối quan hệ mập mờ gì đó thì sẽ không tốt cho anh.
Nghê Thanh Gia vui vẻ như thường lệ, không tập trung trong giờ học, buổi tối thì ngủ gật, không khác gì ngày thường.
Cô bắt đầu nhận ra sự khác biệt là từ khi kết thúc tiết tự học buổi tối, lớp cô không còn ai ở lại học thêm.
Chỉ còn lại một mình cô.
Nghê Thanh Gia tắt đèn và đóng cửa, đi đến lớp của Trần Kính, đèn sáng trưng, gần một nửa lớp đang ngồi học.
Dáng người cao lớn thẳng tắp của anh tựa như rất gần mà cũng rất xa.
Trần Kính nhìn thấy Nghê Thanh Gia trong hành lang, liền thu dọn cặp sách và đi ra ngoài.
Nghê Thanh Gia sững sờ: "Nè, anh không học như họ sao?"
Trần Kính kéo cô trở lại lớp ban đầu, bật đèn ngồi trở lại chỗ cũ: "Ở đây cũng vậy."
Nghê Thanh Gia cười hỏi: "Làm sao, sợ em không đợi được anh ư?" "Ừm."
Sợ cô không có kiên nhẫn đợi, mà cũng sợ cô không đợi nữa.
Nghê Thanh Gia chống đầu ngáp một cái, nhìn Trần Kính, không biết cô đang nghĩ gì.
Điều tương tự xảy ra liên tục trong vài ngày tới.
Càng gần cuối kỳ, anh càng bận rộn, Nghê Thanh Gia không lĩnh hội được sự bận rộn và lo lắng này, cô cũng không thích Trần Kính xen vào việc học của mình, cô cứ ngồi chán nản ngủ gật một bên.
Những ngày như vậy kéo dài một tuần, Nghê Thanh Gia cảm thấy hơi nhàm chán.
Sự nhàm chán chính là đòn chí mạng giáng xuống cô và Trần Kính.
Mặc dù đúng là họ chỉ cách nhau vài lớp học, vẫn cùng nhau về nhà, nhưng Nghê Thanh Gia có thể nhận thấy rõ ràng rằng cô đã ít quan tâm đến Trần Kính hơn.
Không có cảnh cô vừa vào cửa, Trần Kính liền ngẩng đầu cười với cô; không có cảnh anh bị gọi lên bục giải đề, rồi cố ý đi về bằng lối đi bên cạnh chỗ ngồi của cô.
Lớp trọng điểm và lớp bọn họ không có giao điểm, ngay cả tiết thể dục cũng không cùng tiết. Cho dù trong giờ giải lao vô cùng ồn ào, người trong lớp trọng điểm vẫn miệt mài viết bài, thảo luận đề kiểm tra.
Trường học thật sự rất lớn, cách vài lớp, trừ những khoảng thời gian nhất định, dường như không thấy người đâu.
Chỉ có vào buổi tối, Nghê Thanh Gia và Trần Kính mới có thể như Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cây cầu ô thước, vẻn vẹn nửa giờ ngắn ngủi.
Những lời của Tiết Miểu Miểu đã trở thành một lời tiên tri.
Do xa nhập kiệm nan*, đã quen với cảnh ngẩn đầu không thấy cúi đầu gặp, Nghê Thanh Gia đột nhiên cảm thấy không thích ứng được.
(*)Một vế trong câu tục ngũ: Tù tằn tiện đến xa hoa thì dễ, tù xa hoa đến tằn tiện mới khó.
Đây không phải là điều mà Nghê Thanh Gia quan tâm nhất, điều quan trọng là sự hứng thú của cô đối với Trần Kính không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Thay đổi lớp không phải là nguyên nhân chính, thật ra, Nghê Thanh Gia đã có một linh cảm mạnh mẽ vào đêm đó tại đình Hải Sơn.
Cô quá hiểu bản thân mình, sau khi sự nhiệt tình đối với một thứ đạt đến đỉnh điểm, sau đó tất nhiên nó sẽ dần suy giảm.
Tình cảm của Nghê Thanh Gia dành cho Trần Kính giống như một đường parabol, những cái ôm và nụ hôn khiến đường này thể hiện xu hướng đi lên, nhưng làm tình mới là cái đỉnh của nó, và bây giờ, nó đang lao xuống dốc.
Nghê Thanh Gia đối với chuyện tình cảm thường tùy hứng và ích kỷ, khi cô nhận ra mình đã mất hứng thú với Trần Kính, não của cô sẽ tự động đổ lỗi cho Trần Kính vì sự thay lòng đổi dạ của cô, để cô có thể yên tâm ra đi.
Nghê Thanh Gia nhớ lại quãng thời gian bên nhau, phần lớn cô đều là người chủ động.
Lúc đầu, cô tiếp cận Trần Kính là xuất phát từ lòng hiếu kỳ cũng như tâm lý phản nghịch với lời nói của Tiết Miểu Miểu. Cô dụ dỗ anh, trêu chọc anh, dẫn dắt anh làm nhiều việc thái quá.
Phản ứng của Trần Kính luôn rất thú vị, nó mang lại cho cô cảm giác vô cùng mới mẻ, cô kiên trì hơn bao giờ hết, Nghê Thanh Gia đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc khi yêu anh.
Sự mới mẻ và tò mò đã cạn kiệt, thành thật mà nói, tình cảm của Trần Kính dành cho cô quá nhạt nhẽo.
Anh là một người rất kỷ luật, sống giản dị, ngoài việc học ra anh không có sở thích nào khác, không hút thuốc, không rượu, không chơi game, không có tật xấu.
Trần Kính giống như một cốc nước ấm, sau khi Nghê Thanh Gia nhìn thấy các trạng thái khác nhau của cốc nước này, mọi thứ trở nên buồn tẻ.
Nghê Thanh Gia biết rõ rằng mình không phải là người kiên trì, cô thường cần những kích thích mới liên tục để duy trì mối quan hệ, cô ghét sự tầm thường.
Nghê Thanh Gia có một cái lọ trong tim, chứa đầy tình yêu của cô dành cho Trần Kính. Sau đó, Trần Kính càng ngày càng thích cô, thích đến mức gần như lấp đầy lọ, và tình yêu của cô cũng từng chút một chảy ra khỏi cái lọ đó.
Mối quan hệ thuận lợi của họ cho thấy một chiều hướng hoàn toàn ngược lại.
Nghê Thanh Gia không biết tại sao, cô đối với mỗi người hầu như đều như vậy, không có cách nào đồng bộ với đối phương, cô luôn là người mất hứng thú trước. Đối với Trần Kính cũng không ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất chính là Trần Kính đã vượt qua một tháng, đã đột phá chiều dài lịch sử của cô.
Gần đây, Trần Kính tập trung vào việc học, Nghê Thanh Gia không cảm thấy Trần Kính có vấn đề gì.
Cô cũng không nốt.
Cô đã từng yêu thật lòng thật dạ, cô không thẹn với lương tâm.
Với lại, nó không hề bị ảnh hưởng bởi việc Trần Kính vào lớp trọng điểm, đây cũng là một điểm đáng khen cho cô.
Nghê Thanh Gia nghĩ rằng họ đến đây là đủ rồi. Cô đã đưa ra quyết định.
Đây là kết thúc tốt nhất.
Đêm nay, Trần Kính lại lẻn về.
Nghê Thanh Gia đợi anh học xong như thường lệ.
Trần Kính đang thu dọn cặp sách của mình, bài kiểm tra của lớp trọng điểm không giống với bài kiểm tra của lớp thường, độ khó tương đối cao, ngay cả anh cũng phải vật lộn.
Trần Kính muốn về nhà đọc lại những câu hỏi sai.
Ngẩng đầu nhìn, liền thấy ánh mắt bình tĩnh của Nghê Thanh Gia. Anh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Một cơn gió thổi qua cánh cửa sau của lớp học, một tiếng kẽo kẹt phá vỡ sự yên tĩnh.
Một lúc sau, gió ngừng thổi.
Trần Kính nghe Nghê Thanh Gia nhẹ nhàng nói: "Trần Kính, hay là... Chúng ta chia tay đi."