“Oan hồn quấn thân?” Tôi không nhịn được mà thốt lên, các bạn học khác cũng nhao nhao hỏi: “Đạo trưởng, oan hồn đó là gì?”
“Oan hồn là người ôm hận mà chết, vong linh tràn ngập oán giận, bọn chúng cũng như quỷ vậy, vừa hình thành là đã muốn giết người, oan hồn nào cũng vô cùng đáng sợ, trời sanh bản tính thèm khát máu tanh, nếu không tiêu diệt sớm thì cả lớp các cậu đều phải chết.” Vị đạo sĩ nói, nét mặt cực kỳ bình tĩnh.
Lời của ông ấy khiến cho cả lớp kinh hãi, Vương Vũ vội nói: “Vậy ngài mau thi pháp diệt trừ oan hồn này đi, nếu không thì chẳng phải tụi con đều tiêu đời hết sao.”
“Đây là chuyện đương nhiên, nhưng chi phí này, tôi muốn tăng lên gấp bốn.” Vị đạo sĩ nói, khiến gương mặt Vương Vũ chợt biến, nhưng rất nhanh cậu ấy đã cắn nhẹ môi, nói: “Không thành vấn đề, gấp bốn thì gấp bốn, nhưng ngài phải đảm bảo, nhất định trừ bỏ được oan hồn này.”
“Không thành vấn đề, lão hủ đã tung hoành giang hồ mấy chục năm rồi, vài cái oan hồn không là gì cả.” Vị đạo sĩ cười lạnh, sau đó lấy từ trong túi đồ mang theo người vài thứ.
Nào là chu sa, nào là kiếm gỗ đào, còn có phù chú gì gì đó nữa, cả một đống lớn, ông ấy bày những thứ này lên bục giảng, rồi bắt đầu lamg phép, ông ấy cầm lấy kiếm gỗ đào, miệng lầm bầm niệm thần chú.
Sau đó, ông ấy đốt một lá bùa, cắm vào cây kiếm rồi vung múa liên tục, cảnh tượng này khiến cho mọi người khiếp sợ, ai cũng nhìn ông ấy đầy mong đợi.
Vị đạo sĩ cũng không khiến chúng tôi thất vọng, ông ấy mắng nhỏ vài câu, rồi tiến về phía trước chém một nhát dứt khoát, tiếp đó, sắc mặt ông ấy tái nhợt, khóe miệng còn rỉ ra vài giọt máu.
Ông ấy từ từ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lão hủ đã làm tròn sứ mệnh, oan hồn đã bị đuổi đi rồi, sau này các cậu sẽ không bị nguy hiểm nữa.”
“Vậy thì tốt quá rồi, tiền bạc con sẽ trả đủ.” Vương Vũ vui mừng bước tới bên cạnh vị đạo sĩ, vừa vỗ vai ông ấy vừa nói. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt vị đạo sĩ bỗng đông cứng lại, da dẻ trắng xanh, sau đó cả người đổ ầm lên mặt đất.
“Ôi, lão đầu, ngài bị sao vậy?” Vương Vũ cũng nhận ra chuyện không hay, vội vỗ vỗ vào mặt vị đạo sĩ, lúc này mới thấy, hai mắt của ông ấy đã trợn trừng, không còn thở nữa.
“Không lẽ ông ấy đã chết?” Cả lớp vội vàng dồn lên bục giảng, vừa ấn huyệt nhân trung, vừa lấy ông ấy. Nhưng làm gì cũng vô dụng, bởi vì vị đạo sĩ đang nằm trên đất đó, mũi không còn hơi hở và tim không còn đập nữa rồi.
“Ông ấy chết rồi.” Vương Vũ buông tay, ngỡ ngàng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vốn nghĩ vị đạo sĩ này là cứu tinh, nhưng vị cứu tinh này, vì khinh địch nên đã chết rồi, khiến cho mỗi người trong bọn họ, có cảm giác không biết là nên cười hay khóc.
“Có khi nào vị đạo sĩ này bị oan hồn trong lớp học của chúng ta giết chết hay không?” Cao Chấn nói.
“Đúng, chính xác là vậy rồi, tuyệt đối không sai.” Lương Tiểu Nhã trả lời, mặt tái nhợt.
“Là do đạo hạnh của ông ấy quá thấp, không đấu lại được oan hồn, ngược lại còn bị oan hồn giết chết.” Đoan Mộc Hiên bước tới nói, cậu ấy bình tĩnh nhìn vị đạo sĩ trước mặt, thần sắc thản nhiên vô cùng.
Cuối cùng thì xác vị đạo sĩ cũng được đưa đi, trên gương mặt của mọi người đều hoang mang lo lắng. Vương Vũ ngồi sụp xuống ghế của mình, ấm ức nói: “Lần này không tính, lần sau tớ sẽ mời người giỏi hơn đến.”
“Cậu đừng hại người thêm nữa, cậu không nghe vị đạo sĩ lúc nãy đã nói gì sao, lớp mình bị oan hồn quấn lấy đó? Nói không chừng nó vẫn đang ở quanh đây quan sát chúng ta, cậu ăn nói trắng trợn như vậy không sợ bị nó nghe thấy à?” Đoan Mộc Hiên cười lạnh.
Lời của Đoan Mộc Hiên khiến Vương Vũ tái mặt, nhưng khi cảm giác được mọi ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm thì vẫn cố chấp nói: “Ngoại trừ mời cao nhân đến, cậu nói xem chúng ta còn cách nào? Có ai trong chúng ta sẽ đi bắt quỷ sao?”
“Cậu nói đúng, nhưng cậu cũng đừng quên, đây là trò chơi dành riêng cho lớp chúng ta, người ngoài nhúng tay vào, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.” Đoan Mộc Hiên cười nhạt.
“Này, nếu vậy thì chẳng phải sau này cậu cũng có khả năng sẽ có tên trong danh sách bỏ phiếu sao? Nếu ngày mai là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Vương Vũ chỉ vào mặt Đoan Mộc Hiên, lạnh lùng chất vấn.
“Thì cứ thực hiện thôi, tớ tin tớ sẽ không sao cả!” Đoan Mộc Hiên tự tin trả lời.
“Vậy chờ đi, sớm muộn gì người chết tiếp theo cũng là cậu.” Dứt lời, Vương Vũ liền xoay người bước ra khỏi lớp. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, rồi từ từ ngồi xuống chỗ của mình.
Tôi cũng quay lại chỗ ngồi, thầy giáo dạy toán bước vào lớp, tiết học bắt đầu. Lúc này, tôi và Lý Mạc Phàm đang thì thầm với nhau: “Xem ra không thể trông chờ vào mấy vị đạo sĩ nữa rồi, oan hồn trong lớp mình chắc chắn rất mạnh, đạo sĩ bình thường không thể thu phục được chúng đâu. Vị đạo sĩ hôm nay nhìn cũng cũng có chút đạo hạnh, không ngờ lại chết thảm như vậy.”
“Đúng đó! Ông ấy trông cũng lợi hại, vậy mà đấu không lại chúng, xem ra giờ có tìm người khác tới thì cũng vô ích thôi, với lại, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một đám học sinh, biết đi đâu để tìm một vị ‘thế ngoại cao nhân’* đây chứ.” Lý Mạc Phàm thở dài.
*Thế đạo cao nhân: Cao nhân sống quy ẩn.
“Nhắc tới ‘thế ngoại cao nhân’, tự dưng tớ nghĩ tới một người.” Tôi đột nhiên lẩm bẩm với chính mình, sau đó lắc lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ này đi.
Lý Mạc Phàm nhìn tôi một cách kỳ lạ, nhưng rồi cũng chẳng thắc mắc gì thêm.
“À…đúng rồi, hôm nay là thứ sáu, sắp tới là thứ bảy, Chủ nhật, tớ đoán trong khoảng thời gian này sẽ không có đợt bỏ phiếu mới nào đâu.” Tôi bất ngờ nói.
“Còn phải chờ xem ‘nó’ có cho chúng ta nghỉ cuối tuần hay không!” Lý Mạc Phàm chua xót nói.
Tôi cũng cười khổ, Lý Mạc Phàm nói đúng, hiện tại, sinh tử tồn vong của chúng tôi, đều nằm trọn trong tay ác quỷ.