• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đâu.” Bí Tiểu Vũ lắc đầu, lần này cô ấy rất thận trọng, mọi người đều đang dè dặt lẫn nhau.

Trò chơi lần này chỉ có sáu người, nghĩa là hai trong số sáu người này phải chết, đây là một kết quả đáng sợ, thế nên mỗi người đều rất cẩn thận.

Tô Nhã thì lại vô cùng kinh hoảng, cô ấy bất bực nhìn cả lớp: “Có ai giúp tớ không, bây giờ tớ nên làm gì đây?”

Các bạn nữ khác thì cảm thấy hả hê khi Tô Nhã gặp họa, giọng nói châm chọc khiêu khích: “Muốn sống sót cũng đơn giản thôi, chỉ cần đấu thắng với một trong năm người còn lại, là được rồi.”

“Không, không được, tớ chỉ có hai mạng, nếu lỡ thua thì không còn cứu được rồi.” Tô Nhã lắc đầu nguầy nguậy.

“Vậy thì hết cách, đành trông vào mệnh trời thôi.” Nữ sinh bên cạnh cười nói.

Thái độ của tôi cũng nghiêm túc lại, trò chơi Mora tử vong đã bắt đầu rồi, nhưng sáu người chúng tôi, vẫn chưa ai có hành động gì, ai ai cũng đang rất thận trọng.

“Lão đại, sao cậu không chọn người để đấu đi, với thông minh tài trí của cậu chẳng phải sẽ thắng chắc sao?” Lý Mạc Phàm thắc mắc.

“Hừ, cậu đúng ngốc, loại trò chơi Mora này chả có bất kỳ quy luật gì rõ ràng cả, chỉ dựa vào vận khí mà thôi, tỷ lệ một phần ba, hiện tại mỗi người chúng tớ đều có hai mạng, hay nói đúng hơn, chỉ cần thắng một trận thì có thể thoát khỏi trò chơi rồi.”

“Nhưng, nếu thật bại, kết quả thật là bi thương.” Tôi cười lạnh nói.

“Tại sao?” Lý Mạc Phàm lại hỏi.

“Đạo lý cực kỳ đơn giản, trong sáu người chúng tớ, dù là ai, chỉ cần có được ba mạng thì sẽ không đấu nữa, vì có thắng cũng chẳng còn ý nghĩa gì, mà lỡ thua thì coi như xong. Còn người thua sẽ luôn nghĩ cách vớt vát, tìm người khác đấu tiếp. Mà lúc này, người đang có ba mạng sẽ không đấu nữa, chỉ có người nào còn một mạng, không còn lựa chọn nào khác, đành phải tiếp tục.” Tôi cười lạnh giải thích.

“Nói vậy thì phải cố đoạt cơ hội đầu tiên rồi, chỉ cần thắng là sẽ sống.” Lý Mạc Phàm nói.

“Đương nhiên, nhưng ai nắm chắc là mình sẽ thắng chứ.” Tôi cười lạnh.

“Đúng ha, dù sao đây cũng là trò Mora, chứ không phải trò gì khác.” Lý Mạc Phàm nói.

Lúc này, mọi người trong lớp đều nhìn sáu người chúng tôi bằng ánh mắt hả hê, còn chúng tôi thì không còn lựa chọn nào khác, vì sinh tồn, đành phải đấu với nhau.

Đúng lúc này, trận đầu tiên của trò chơi bắt đầu, trước ánh mắt mọi người trong lớp, Đoan Mộc Hiên bình tĩnh đối diện với Dương Á Thịnh, hai mắt Dương Á Thịnh đỏ ngầu, run rẩy nói: “Đến đây, tớ với cậu đấu.”

“Được, tớ nhất định sẽ ra búa, tuyệt đối không đổi.” Đoan Mộc Hiên mỉm cười nói với Dương Á Thịnh.

“Ai mà tin cậu chứ.” Dương Á Thịnh trả lời.

Sau đó, cùng với tiếng hô ‘kéo, búa, bao’, cánh tay của hai người họ đồng thời hạ xuống, trước ánh mắt tập trung của tất cả mọi người, Đoan Mộc Hiên đúng là ra búa thật, còn Dương Á Thịnh cũng thế, cũng là búa.

Là thế hòa, vì thế, chỉ còn cách đấu tiếp.

Lần thứ hai, Dương Á Thịnh lại ra búa, Đoan Mộc Hiên cũng vậy, cũng ra búa như đã tuyên bố trước đó, lúc này Dương Á Thịnh đã có vẻ hơi nôn nóng, cậu ấy nhìn Đoan Mộc Hiên bằng ánh mắt sắc lẹm.

Vậy là phải đấu tiếp, trận Mora thứ ba sắp bắt đầu, hai bên đã giơ tay lên cao, thời khắc quyết định sinh tử lại đến.

Dương Á Thịnh càng lúc càng căng thẳng, còn Đoan Mộc Hiên thì vẫn ung dung, hai cánh tay của hai người phất xuống cùng một lúc, lần này, Dương Á Thịnh ra kéo, còn Đoan Mộc Hiên vẫn tiếp tục ra búa.

Đoan Mộc Hiên thắng!

“Sao lại như vậy, sao cậu lại ra búa tới ba lần liên tục được chứ?” Dương Á Thịnh nhăn nhó nhìn Đoan Mộc Hiên, Đoan Mộc Hiên mỉm cười: “Chẳng phải tớ đã nói rồi sao, tớ sẽ chỉ ra búa thôi!”

“Sao lại có thể như vậy được!” Nét mặt Dương Á Thịnh căng thẳng vô cùng, tinh thần cũng trở nên hoảng loạn, bây giờ cậu ấy chỉ còn lại một mạng, kết quả này tạo cho cậu ấy cảm giác, trước mắt đã không còn đường sống.

“Trên đời này không có gì là không thể, cậu thua rồi!” Đoan Mộc Hiên lạnh lùng nhìn Dương Á Thịnh, sau đó đi về chỗ của mình, vui vẻ nghịch điện thoại.

“Tớ phải chết, tớ phải chết ư!” Dương Á Thịnh hoảng sợ lẩm bẩm, sau đó cậu ấy lao thẳng tới chỗ Đoan Mộc Hiên, giọng sắc lạnh: “Tớ không phục, tớ muốn chơi tiếp lần nữa!”

“Cậu vẫn chưa hiểu tình cảnh hiện tại sao? Tớ đang có ba mạng, theo luật chơi thì tớ đã sống rồi, cho dù thắng cậu thêm lần nữa thì cũng được gì đâu chứ?” Đoan Mộc Hiên phất tay nói.

“Cậu…” Dương Á Thịnh nhìn Đoan Mộc Hiên, á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, Đoan Mộc Hiên đã trở thành người chiến thắng đầu tiên của trò chơi này, cũng có nghĩa là, chỉ còn lại ba cơ hội sống sót mà thôi.

Bốn người còn lại bỗng nhiên trở nên căng thẳng, người nào cũng đều đang tự hỏi liệu tiếp theo mình nên làm gì, ngay đến bản thân tôi cũng thấy rất nặng nề.

Ban đầu, cơ hội sống là bốn, bây giờ chỉ còn ba, nếu không đoạt được, thì ngay lập tức chỉ còn hai, đến lúc đó, có khả năng chúng tôi đều phải chết. Nghĩ đến đây, tinh thần của tôi bắt đầu căng thẳng.

“Không được, nhất định phải nghĩ cách!” Tôi lẩm bẩm trong sợ hãi. Lý Mạc Phàm ở bên cạnh nói: “Cậu nghĩ có phải Dương Á Thịnh quá ngốc rồi không? Đoan Mộc Hiên đã nói sẽ chỉ ra búa, sao cậu ấy lại ra kéo chứ!”

“Nếu là cậu, cậu có hoàn toàn tin lời của Đoan Mộc Hiên không? Cái này là sống chết đó.” Tôi quay qua nhìn Lý Mạc Phàm, ánh mắt khiến cậu ấy nhất thời cứng họng, không trả lời được. “Cho dù là vậy, nhưng ngộ nhỡ đối phương tin lời cậu ấy, rồi ra bao, thì chẳng phải người thua sẽ là cậu ấy sao!” Lý Mạc Phàm nói.

“Không, cậu ấy sẽ không thua. Cậu có biết tại sao cậu ấy nói rằng sẽ chỉ ra búa không? Bởi vì ra búa là dễ dàng thay đổi nhất, ra búa xong chỉ cần chìa ra hai ngón tay thì lập tức sẽ thành cây kéo, bung nắm tay ra thì lại biến thành bao. Hay nói cách khác, chỉ cần Đoan Mộc Hiên quan sát thật kỹ đối phương, thì sẽ kịp phản ứng trong nháy mắt, như vậy, dù cho đối phương ra cái gì, cậu ấy cũng sẽ không thua.” Tôi lắc đầu giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK