• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoan Mộc Hiên thật sự đáng gờm, vừa rồi, cho dù là tôi thì tỷ lệ thắng cậu ấy cũng rất thấp. Cũng may là tôi không phải đấu với cậu ấy, Đoan Mộc Hiên đã là người đã thắng đầu tiên trong trò chơi này rồi.

Vậy là chỉ còn lại năm người, gồm có tôi, Dương Á Thịnh, Tô Nhã, Bí Tiểu Vũ và Vương Chính, nếu đến lượt tôi chơi, chắc chắn là phải chọn một trong bốn người còn lại.

Mà trong bốn người này, tôi không có ý định chọn Dương Á Thịnh, vì chỉ còn một phiếu nên chắc chắn cậu ấy đang rất nôn nóng được đấu tiếp. Vậy thì chỉ còn lại Tô Nhã, Bí Tiểu Vũ và Vương Chính thôi.

Vương Chính cũng được, nhưng chọn Bí Tiểu Vũ hoặc Tô Nhã thì khả năng giành phần thắng của tôi sẽ cao hơn.

Quyết định xong, tôi đi tới bên cạnh Tô Nhã, nhẹ giọng nói: “Thế nào, cậu có muốn đấu với tớ không?”

“Ai thèm đấu với cậu?” Tô Nhã nhìn tôi chế nhạo.

Tôi không thay đổi thái độ, giọng vẫn chậm rãi: “Tớ chỉ muốn nói với cậu một câu, cái mạng quèn của tớ thì không là gì rồi, nhưng chẳng lẽ đến tính mạng của mình cậu cũng không cần sao?”

Câu nói của tôi khiến Tô Nhã bừng tỉnh, cô ấy do dự một chút rồi nhìn tôi nói: “Được, tớ đấu với cậu.”

“Vậy thì chơi, dù sao tớ cũng sẽ không thua!” Tôi cười lạnh nói.

“Chơi thì chơi, cậu chẳng qua cũng chỉ là một học sinh học dốt mà thôi.” Tô Nhã nghiến răng nói, sau đó hai cánh tay chúng tôi cùng giơ lên.

“Nói luôn nè, lần này tớ sẽ ra búa.” Tôi cười bí hiểm.

“Bày đặt dùng cách này với tớ nữa hả, cậu quá ngây thơ rồi đó?” Tô Nhã cười lạnh nhìn tôi. Chiêu này Đoan Mộc Hiên đã dùng rồi, giờ tôi dùng lại, chắc chắn kết quả sẽ khác.

“Thì cậu thử đi.” Tôi cười lạnh nói.

Ngay sau đó, cánh tay đang giơ cao của hai chúng tôi cùng hạ xuống.

Tô Nhã ra cây búa, còn tôi thì ra cái bao, tôi thắng!

“Ha ha, xong rồi.” Tôi mỉm cười nói.

“Không thể như vậy được, cậu ra bao rồi sao?” Tô Nhã lẩm bẩm trong sợ hãi.

“Tất nhiên!” Tôi nói, cũng chẳng phí lời giải thích gì thêm. Thật ra, lúc nãy tôi cố tình nói vậy là để dẫn dụ Tô Nhã, dĩ nhiên Tô Nhã không nghĩ là tôi sẽ ra cái bao, nhưng để đảm bảo kết quả an toàn, cô ấy sẽ chọn ra búa, vì nếu ra kéo chắc chắn sẽ thua, ra bao thì có thể sẽ thắng, nhưng nếu như tôi lừa cô ấy thì cô ấy sẽ thua.

Cho nên cô ấy quyết định ra búa, vì dù tôi ra búa thật, thì cùng lắm là hòa, nhưng cô ấy cũng không hề nghĩ rằng tôi sẽ ra bao, cho nên tôi dễ dàng giành phần thắng.

“Ra bao ư, không thể nào.” Tô Nhã tái mặt bẩm bẩm. Còn tôi thì bình tĩnh nhìn cô ấy, mỉm cười: “Cậu mới là kẻ ngốc, bộ cậu nghĩ trò chơi này công bằng thật sao?”

“Tớ nói thật cho cậu biết, sở dĩ chúng ta thích chơi Mora, thứ nhất là vì quy tắc trò chơi này rất đơn giản, thứ hai là trông nó rất ‘công bằng’. Mỗi lần ra búa, kéo, bao thì xác suất thắng đều là một phần ba, vì vậy, mỗi lần chơi, khả năng thắng thua của mỗi người cũng đều là một phần ba, cho nên, ai ai cũng nắm phần thắng như nhau. Nhưng thực tế, người ta hay chọn ra búa trước, vì so với kéo và bao thì búa tỏ rõ sức mạnh hơn!”

“Làm sao có thể như thế được!” Tô Nhã lắc đầu, nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi đã thắng, trở thành người thứ hai thoát khỏi trò chơi tử thần này, vì vậy, tôi thẳng thắng nói: “Tớ đã nhìn thấu tính toán của cậu từ đầu rồi, cậu không thể nào thắng tớ được đâu!”

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi, mặc kệ Tô Nhã ôm đầu khóc lóc ở sau lưng. Cô ấy tiêu rồi, giờ chỉ còn có một mạng, muốn sống thì cần phải thắng thêm hai lần, nhưng đâu dễ dàng vậy chứ, chưa kể, những người còn lại cũng chẳng muốn đấu với cô ấy nữa.

“Ha ha, tớ biết chắn chắn cậu sẽ thắng mà, lần này cô nàng Tô Nhã bé nhỏ đã bị đánh bại, xem ra xong đời rồi.” Lý Mạc Phàm cười lạnh nói, tôi cũng gật đầu, nhưng tâm trạng lại chẳng vui vẻ gì.

Mặc dù tôi thắng, nhưng theo luật chơi, nghĩa là Tô Nhã phải chết. Cho dù tôi không ưa gì Tô Nhã, nhưng nhìn một cô gái xinh đẹp bị chính tôi hại chết, lòng tôi trở nên khó chịu vô cùng.

Nhưng dù sao thì tôi cũng thắng, nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi cũng đỡ hơn một chút. Tôi đã tạm thoát khỏi trò chơi tử thần này, trong hai ngày tới, chỉ cần không đấu với ai nữa, thì tôi sẽ sống sót.

Tôi đã có được ba mạng, đấu nữa cũng chẳng được gì, cứ kết thúc như vậy đi, tôi ngồi tại chỗ suy nghĩ như vậy. Đúng lúc này, zalo báo có tin nhắn mới.

“Chúc mừng cậu nhé! Lúc nãy làm tớ sợ muốn chết, tớ sợ cậu sẽ thua, nhưng mà tớ biết, cậu là người thông minh, nên chắc chắn sẽ thắng, cuối cùng tớ cũng đoán đúng rồi!” Là tin nhắn của Diệp Nhã Tuyết.

Vì vừa thoát được trò chơi nên tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, tôi trêu Diệp Nhã Tuyết: “Nếu lỡ tớ chết, chẳng phải cậu sẽ thành quả phụ sao?”

“Cậu đi chết đi!” Diệp Nhã Tuyết trả lời.

Tôi mỉm cười, đặt điện thoại xuống rồi đắc ý nhìn bộ dạng lo lắng của các bạn đằng xa, tôi trở thành người thắng thứ hai, vậy là trò chơi chỉ còn lại Dương Á Thịnh, Tô Nhã, Bí Tiểu Vũ và Vương Chính mà thôi

Trong số đó, Dương Á Thịnh và Tô Nhã chỉ còn có một mạng, Bí Tiểu Vũ và Vương Chính thì mỗi người vẫn giữ nguyên có hai mạng, vẫn không đủ mạng để sống, vì vậy, bọn họ chắc chắn phải chơi thêm một lượt Mora nữa.

“Tô Nhã, tớ đấu với cậu.” Dương Á Thịnh bước tới nói với Tô Nhã.

Tô Nhã xanh mặt, lắc đầu nói: “Cậu cũng như tớ, chỉ còn lại một mạng, thắng cậu, tớ cũng không sống được.”

Mặt Dương Á Thịnh biến sắc, sau đó đành thất vọng rời đi, lúc này, Tô Nhã hoàn toàn bất lực, cô ấy chỉ còn một mạng, là đang đứng bên bờ vực thẳm.

Triệu Thần Hách bước tới, ôm Tô Nhã vào lòng, an ủi: “Yên tâm, tớ nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu cậu. Cậu sẽ không sao!”

“Thật sự bây giờ tớ cũng không biết mình nên làm gì nữa, chỉ đành trông chờ vào cậu thôi!” Tô Nhã ôm Triệu Thần Hách khóc thút thít. Triệu Thần Hách vừa an ủi, vừa liếc mọi người bằng ánh mắt hung hãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK