Diệp Ngũ giơ ba ngón tay lên, mặt đầy sự khinh thường đối với hảo hán tán tu kia.
“Khinh người!”
Hai mắt người hảo hán Tán tu như bốc lửa, mặc dù bọn họ quả thật là tán tu, công pháp võ kỹ tuy không bằng những người trong tông môn nhưng ít gì họ cũng có cái “tôi” của tán tu họ.
“Phụt”
Mặc dù đã cố chống đỡ chưởng kia của Diệp Ngũ, nhưng chưởng kình quá mạnh mẽ, cộng thêm thực lực chênh lệch,
Bị một chưởng, chưởng trúng lồng ngực, hảo hán kia run thét người, mặt mày tái nhợt, như đang dần bị rơi vào cõi vĩnh hằng.
Điều đó cũng là bình thường bởi hảo hán tán tu chỉ là một võ giả chỉ mới khai mở Đan điền, còn tên Diệp Ngũ đã là Ngoại Cảnh Luyện Da.
“Khoan đã, Đồ Tử….”
Một bên góc gần cạnh cửa sổ, Đoạn Tam nhìn thấy sự biến đổi trên khuôn mặt Đồ Tử, hiển nhiên hiểu được ý nghĩ của tên ngốc này, nhưng ai ngờ, hắn còn chưa kịp nói thì Đồ Tử đã…….
“Lôi Giáp Công, Lôi Nha Quyền”
Đồ Tử đã chướng tai gai mắt bọn người này nảy giờ rồi, hắn và Đoạn Tam cũng đã từng là Tán Tu nên hiều được sự sỉ nhục khinh thường kia.
Đồ Tử ập tới dùng ngay Lôi hệ võ kỹ liền đánh tan Chưởng kình của Diệp Ngũ, ngay tức thì hóa giải cảm giác tử vong cho hảo hán tán tu.
“Một đệ tử tông môn lại ra tay đánh tán tu Ngoại Cảnh còn chưa đạt tới, ngươi không thấy mất mặt à?”
Đồ Tử chỉ ngón tay cái vào mặt Diệp Ngũ khinh bỉ nói.
“Đánh cũng đánh rồi, nếu muốn ngươi có thể vào thay hắn”
Diệp Ngũ cười tà muốn khích tướng Đồ Tử đánh nhau.
Đồ Tử bất bình, khí huyết toàn thân như sôi sùng sục lên, tiếp tục ra quyền đánh về Diệp Ngũ.
“Tiếp Chiêu.”
Cùng lúc đó, Diệp Ngũ cũng phản ứng lại bằng chiêu “Bài Băng Chưởng”.
“Ầm ầm!...rộp rộp!”
Quyền kình và chưởng kình quá mạnh mẽ, bàn ghế bay tứ tung, tán loạn cả lên, một số người phải bỏ bàn ăn chạy nắp sang hai cánh để xem trận đấu này.
“Lại Tiêp một chiêu nữa, Ngọc Băng Quyền!”
cảm giác bản thân đang bị Đồ Tử làm cho mất mặt, Diệp Ngũ không còn giữ được bình tĩnh, hắn rống ra chiêu bạo hành
Không chút do dự, hay sợ hãi, vẫn vững chân như vại, Đồ Tử bắt đầu thi triển ra toàn bộ sức mạnh của Lôi Giáp Công:
“Lôi Giáp Công –Hậu Thành Quan”
Liên tục những ti sấm chớp xung quang cơ thể Đồ Tử bắt đầu chớp chớp lên, chúng liên kết với nhau hình thành một Lôi giáp. Che chắn khắp người cho Đồ Tử.
Ngọc Băng Quyền vừa đám tới, đã bị lôi giáp cản lại, một lực phản chấn mạnh mẽ điên cuồng bật ngược lại chiêu của Diệp Ngũ.
“Phóc phụt!”
Bị chiêu của mình hại mình, Diệp Ngũ không thể nào mất mặt hơn nữa, hắn trợn mắt, nghiến răng, dự định nhảy ào đến đánh cho Đồ Tử một trận nhưng…..
Chưa kịp đến từ khắc ấy, vang lên:
“Lôi Nha Quyền”
Liên tục ba nắm đấm, mang uy chấn của sấm chớp, màu sắc như tử lôi, mạnh mẽ đánh lên toàn thân của Diệp Ngũ.
Thân thể rách nát, miệng mồm đầy máu, xác thịt túa máu như trứng gà bị giẫm nát là những hình ảnh lúc này có thể tả về Diệp Ngũ.
“Ngông cuồng!”
Tên đại sư huynh nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, lần này không những lên tiếng mà hắn vừa quát lên, vừa nhào đến đánh về phía Đồ Tử.
Hắn cứ như ảo ảnh, vụt qua vụt lại rồi đến bên cạnh Đồ Tử, một đòn sát thủ bằng tay không nhưng lại sắc bén như lưỡi kiếm âm thầm tiến sát tới yết hầu.
Nguy hiểm gần kề, Đồ Tử lại không hề hoảng hốt, cố gắng vận Lôi Giáp Công Hậu Thành Quan để tăng phúc về tốc độ, nhanh chóng thoát ra phạm vi ra chiêu của tên đại sư huynh kia.
“Thế mà có thể thoát, vậy tiếp theo….Phược Ảnh Thoái”
Khá bất ngờ trước hành động có thể thoát ra phạm vi xuất chiêu của hắn, tên Đại sư huynh liên tục áp sát tung ra một chiêu thoái pháp.
“Ồ! Ám hệ linh căn”
Ngồi xem mấy người Đồ Tử đấu tranh, Đoạn Tam liền nhận ra linh căn của vị Đại Sư Huynh kia, thực lực người này cũng chỉ tầm Luyện Tàng Tiểu Thành, hơn hắn đôi chút thực lực.
Trở lại cuộc chiến giữa tên đại sư huynh và Đồ Tử.
Thoái pháp tung ra quá nhanh, cộng thêm người xuất thoái lại là ám hệ linh căn, linh căn có tính chất mờ ảo, hư hư thật thật, chẳng biết đường nào mà lần.
Bị một thoái kia đá trúng ngực, Đồ Tử lao lao chân lùi liên tục về phía cửa sổ.
Mắt thấy Đồ Tử sắp ngã, Đoạn Tam chẳng thèm quan tâm đống thức ăn nữa, hắn đứng lên phi nhào tới sau lưng Đồ Tử.
Bàn Tay hắn đặt lên lưng của Đồ Tử, tức thì dư chấn tan biến hẳn đi, nhanh chóng Đồ Tử liền lấy lại thăng bằng.
“Đại Ca, để ta đánh với hắn lần nữa”
Đồ Tử còn chưa hết cay, mặc dầu thua nhưng ý chí không nản, đó mới là điều mà Đoạn Tam thấy mới nhất ở Đồ Tử.
“Ngươi đánh không lại hắn!”
Đáp trả lại ý chí “Thua không nản” là một câu như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Đồ Tử.
“Không có gì phải lo cả, đệ đã đánh với tên này mấy chiêu xem như đã giỏi lắm rồi. Người ta đã là Ngoại Cảnh Luyện Tàng tiểu thành, đệ chỉ mới là Ngoại Cảnh Luyện Da tiểu thành, đánh như vậy đã là tốt lắm rồi, giờ thì…..đến lượt vi huynh…hà hà”
Đoạn Tam biết Đồ Tử không hiểu nên một lượt thì thầm giải bày, đồng thời, hắn cũng muốn vận động tay chân một chút, ăn hoài cũng chán, cũng lo sợ bị rũng mỡ thì khốn.
“Ngươi là cái thá gì mà muốn đại sư huynh ra tay, chết đi cho lão tử…”
“Phàm phu tục tử, để đệ đến giết hắn”
“Loại tiện dân này há gì cần Đại sư huynh ra tay, giao chúng đệ
Lại thêm ba tên không biết sống chết bên Mai Hoa Cung lớn tiếng, Bọn hắn nãy giờ liên tục chú ý đã đến Đoạn Tam, nhìn thấy tư thái ung dung của hắn mà bọn chúng đã bực bội.
Bởi vậy ngay khi Đoạn Tam ra mặt, bọn chúng hiển nhiên không kiên nể gì cả, đồng loạt cùng ra tay, mong muốn lấy được điểm tốt trong mắt tên Đại Sư Huynh này.
“Hừ!Thanh Sơn Thành, chưa đến lượt Mai Hoa Cung các ngươi đến diễu võ giương oai!”