Hắn... Hắn? Còn... Còn sống? hắn thực sự còn sống và thực sự già nua.
Trong đầu, những ký ức đau buồn kia, những tuyệt vọng mòn mỏi kia, hắn hoàn toàn không thể quên đi, thực sự đau đớn.
“Đệ đệ, đại ca ngươi sống rồi...”
Đoạn Tam hai mắt rưng rưng, giờ đây hắn mới là nhận thức được cái cảm giác mất đi ngươi thân là như thế nào? đau đớn, tuyệt vong đau đớn.
Ngày đó trước đó, hết thảy đều là tốt đẹp biết bao, được nhìn thân đệ thân thiết nhất của mình đứng lên, mạnh mẽ lên từng ngày, với hắn là cả một sự hãnh diện và vui vẻ.
“Lão thạch đầu, tỉnh chưa vậy, lão gia gia?”
Lúc này, một cái trong trẻo thanh âm có phần nghịch ngợm truyền vào.
“Suỵt! im nào tiểu tử..”
Đoạn Tam ngẩng đầu, chỉ thấy đối diện một lão trượng nắm tay tiểu lóc chóc (đồng tử) núp phía sau lão trượng ló cái đầu ra nhìn chằm chằm về hắn.
Tiểu lóc chóc này đại khái tầm sáu bảy tuổi, mặt lăm luốt, nhìn cái tựu biết liền không phải dạng yên lành ngồi một chỗ.
“Khoan cái đã….”
Lão trượng gõ một phát vào đầu tiểu tử này, vội vàng hô lên chạy tới.
Nhìn Đoạn Tam quấn băng vải cả người, lão sợ rằng hắn sẽ không chú ý làm vết thương phát tác.
“Ta tốt rồi!”
Từ thế giới kia trở về, Đoạn Tam từ lúc đó cảm giác thân thể đã tốt hơn nhiều, cho nên hắn giơ cánh tay, nhấc cái chân lên, ngươi lung lay vài nhịp, đống băng vải nhanh chóng nứt vỡ, rơi lả chả xuống đất.
Quả thực thì Đoạn Tam vẫn rất may mắn, hắn may mắn là dịch chuyển không gian mà không phải chịu ảnh hưởng gì quá nặng nề, lại gặp phải người tốt cứu giúp, chứ nếu mà gặp kẻ xấu, hay mấy tên man rợ, thì coi như là không biết giờ nay ra sao nữa rồi.
“Hệ thống mở thông tin huyết chủ!”
Đoạn Tam khẽ hô một tiếng.
Nháy mắt sau đó, một bảng dài tên các huyết chủ tiền nhiệm xuất hiện trước măt Đoạn Tam, chợt nhớ tới gì đó hắn liếc mắt sang nhìn hai ông cháu lão trượng, thấy hộ không có gì tỏ ra ngạc nhiên, hắn liền rõ ràng bảng trước mặt, chỉ cho phép huyết chủ độc quyền nhìn thấy.
Hắn giơ tay lên kéo thanh cuộn dọc xuống, bấm vào tên “Đoạn Tam” rồi nhìn lên bảng số liệu.
Huyết chủ: Đoạn Tam
Công pháp nội công: Không
Võ kỹ ngoại công: Thiếu lâm la hán quyền, Thánh Cực di Hình, Thổ Thuẫn thuật.
Tư chất: Thổ hệ linh căn một sao
Trước hết, đầu tiên đập vào mắt hắn là tư chất.
Đoạn Tam từng biết hắn là Thổ linh căn chứ chưa bao giờ nghĩ rằng còn dạng 1 sao hay 2 sao…
Điều này chứng tỏ trong linh căn cũng còn chia nhiều cấp bậc tố chất,
1 sao thổ linh căn xem ra chính là cấp bậc tố chất thổ linh căn kém nhất, càng nhiều sao thì tốc độ tu luyện sẽ tăng tiến nhanh hơn, độ khó cũng theo đó giảm xuống.
Hẳn là cũng chính các cấp bậc này mà đã khiến rất nhiều người điêu đứng, thậm chí vô số người vì dạng này tố chất mà vĩnh viễn không tìm thấy con đường đột phá, chờ chết mòn chết mỏi.
Cái này cũng như là một lời cảnh báo cho Đoạn Tam, hắn cần phải nỗ lực hơn nữa mới được.
“Lão thạch đầu, có luyện võ sao...”
Lúc này, phía sau lão trượng tiểu lóc chóc, không biết làm sao hết sợ Đoạn Tam, nó chạy tới ngồi xổm xuống bên cạnh hắn sờ sờ cơ bắp hỏi.
Con mắt nhóc con này mở rất lớn, giường như rất ngạc nhiên trước cơ bắp rắn chắt của Đoạn Tam.
Nó nhìn lấy gằm gằm những vết sẹo trên người Đoạn Tam thanh âm có vẻ như rất hứng thú nói:
“Dạng này chắc phải giết nhiều dã thú lắm phải không thạch đầu gia gia?....”
“Thật là!”
Đoạn Tam sững sờ, những tưởng tiều tử này còn sợ hắn hóa ra chẳng mấy chốc lại bu lấy như con tinh tinh.
“Ngươi muốn biết sao”
Đoạn Tam hỏi lại
Thằng nhóc không chút suy nghĩ gật đầu liên tục.
Rồi rồi, sau này có thời gian ta sẽ kể cho ngươi nghe, thấy Đoạn Tam giường như có vẻ như dự định cư trú tạm tại nơi này, lão trượng liền bước tới hỏi:
“không biết lão huynh đệ tên họ gì?.”
“Ta gọi là Đoạn Tam, lão huynh còn ngươi?”
Đoạn Tam điềm nhiên trả lời, vốn dĩ hắn thực cũng muốn dừng chân tại nơi này ít lâu, rồi sau đó mới tính tiếp nên đi đường nào sau này.
“Lão gia gia này tên Trượng, thạch đầu gia gia cứ gọi là lão trượng là được rồi!”
Tiếu lóc chóc nhanh nhảu chỉ vào mặt lão trượng nói.
“Tiểu tử này!...lanh chanh!”
Vốn định ưởng ngực giới thiệu bản thân với Đoạn Tam thì bị thằng nhóc chen vào nói mất, lão trượng liền nhăn mày gõ vào đầu một cái.
“UI! đau, cái lão lưng còng như nhộng này, ăn rồi đánh hoài!”
Chiều cao có giới hạn thằng nhóc ương ương giơ tay giật bộ râu của lão trượng xuống, chân còn bực dọc dẫm dẫm.
Thế là thành ra hai ông cháu nhào vô đánh tới tấp, nhìn thì rất buồn cười nhưng mà nó lại khiến hắn chạnh lòng.
Nhìn nhà người ta hạnh phú vui vẻ như vậy, Đoạn Tam chợt nhớ tới Đồ Tử, rồi lại lắc đầu quay sang hỏi:
“Lão trượng huynh, không biết nơi này là đâu?”