“[Thiên Tàn Tứ Lão] – Xuất thế giang hồ, Trung phục đại nhân”
Bốn người cùng nhau hô to khẩu hiệu.
“Được rồi, lão phu muốn biết thông tin tình hình nơi thôn dã này?”
Đoạn Tam nhướng nhướng chân mày.
“Lão bà ta ra ngoài nhiều, ta tới nói đi”
Quỷ bà liếc nhìn bốn người hỏi ý kiến rồi bước lên một bước nói:
“Đại nhân, Thiên Tàn trấn chúng ta nằm tại phía đông Tam Cốc, cùng với Bích Động là một trong hai lãnh thổ ngầm của Bắc Sơn 49 Cự khấu”
“Lãnh thổ ngầm?”
“Nói ngầm thì không phải mà nói không ngầm cũng chẳng đúng, thực chất nếu ngoài sáng thì Tam Cốc – Bích Động là lãnh thổ thuộc quyền quản hạt của Thanh Sơn thành”
“Nhưng mà từ khi 49 sơn chủ cự khấu trấn tại Bắc Sơn, liền đem Tam Cốc – Bích Động ngăn cách với Thanh Sơn Thành, có tin đồn rằng là Đại Sơn chủ có quan hệ mật thiết với Thanh gia phủ thành chủ”
“Cho nên chúng làm điều ác gì Thanh Sơn thành vẫn một mực không đá động gì tới cả.”
“Hết?”
“Tương đối thưa đại nhân”
Quỷ bà cúi mặt xuống đất, không dám nhìn lên hai mắt Đoạn Tam, dĩ nhiên là biết nhiêu đó thông tin chẳng thể đáp ứng được những gì hắn đang muốn.
“Tam Cốc còn có bao nhiều trấn lớn nhỏ?”
Thở dài một hơi, Đoạn Tam thần sắc tức khắc giãn ra, tiếp tục truy hỏi tình hình.
“Ngoài Thiên Tàn trấn ra thì bên ngoài còn có hai đạo tràng lần lượt là: Hỏa Vân đạo tràng và Kỳ Môn đạo tràng cùng mười trấn lớn, bảy trấn cỡ trung, rất nhiều trấn nhỏ và thôn làng, trong số các trấn nhỏ đặc biệt nổi danh là Giang gia trấn, Bắc Hà trấn, Ương Cung trấn, Bách Thảo trấn”
Ngập ngừng đôi ba phút, Quỷ bà tiếp tục nói:
“Thiên Tàn trấn danh xưng là trấn nhưng bản chất chỉ là Ngụy trấn, dân số ít ỏi, hiện giờ nhiều nhất chỉ còn không quá 31 nhân khẩu, so với năm trấn kia xa xa thua thiệt rất lớn lại càng không phải thứ để đem so sánh với với nhị võ đạo tràng.”
“Không tệ, trong này có 10 mai kim tệ, coi như là phần thưởng cho ngươi!”
Đoạn Tam sờ sờ hàm râu, gật gật đầu rồi đem một cái túi vải đen cho Quỷ bà.
Thông tin tuy ít không quá rộng như tạm thời coi như đủ để hắn bày bố kế hoạch tiếp theo.
“Kim tệ?...Tạ..tạ ơn đại nhân”
Cầm trong tay túi kim tệ, Quỷ bà cực độ vui mừng liên tục tạ ơn Đoạn Tam.
Bọn họ quanh năm ở cái trấn nghèo này, ngoài làm nông nuôi gia súc ra để nộp thuế thì cũng rất ít khi ra đường, may mắn đánh bậy đánh bạ lắm mới bước lên được Ngoại Cảnh Luyện Da.
Linh tệ nó xem như là một thứ gì đó rất xa xỉ với quỷ bà nói riêng và bốn người nói chung.
Phía sau ba người nhìn 10 mai linh tệ trong tay Quỷ bà ngớ ra, nhưng cũng đành chấp nhận ai bảo Quỷ bà ra ngoài làm chi.
“Mười mai mà thôi, đi theo ta sau này các ngươi sẽ có nhiều hơn là thế này…”
Đoạn cười cười rồi phất tay nói:
“ra ngoài đi, thuận tiện cho ba tên cự khấu còn sót lại vào đây.”
“Rõ”
Tứ lão quay đầu, rời khỏi phòng.
Một lúc sau, ánh sáng lần nữa lóe lên, ba tên cự khấu còn sót lại đi vào cung kính hành lễ với Đoạn Tam:
“Đại nhân!”
“Xử lý xong?”
“Đã xong”
Ba tên đồng loạt lên tiếng.
“Chuyện thứ nhất lão phu gọi các ngươi tới là giao cho các ngươi nhiệm vụ canh giữ cổng trấn, nếu có chuyện gì lạ lùng xảy ra lập tức báo cáo, đồng thời không biết các ngươi làm thế nào, nhất định hạn trong 1 tháng phải để tất cả mọi người từ già trẻ gái trai đều chấp nhận cho các ngươi an cư trong trấn, tiêu trừ ác cảm…”
“Đại nhân cái này cũng khó quá đi a, ba người chúng ta trước đó làm cự khấu, giết người như ngóe, làm sao chỉ trong 1 tháng lấy được sự an tâm, cảm tình của mọi người được…”
Tên cự khấu mặc giáp da, dáng người thon gọn tên Mạc Thúy sờ sờ cái đầu cười ngây ngô nói.
“Ta mặc kệ các ngươi làm cái gì, hạn chỉ có một tháng, nếu như phong phanh ba người các ngươi giở trò thì đừng trách lão phu xuống tay ác độc.”
Đoạn Tam nhắm mắt nghiêm nghị, mặt thần sắc bất động, giọng gằn gằn nói.
Mặc dù đã thu phục cũng như khống chế mạng ba người trong tay nhưng Đoạn Tam vẫn rất lo lắng về tính cách, tư tưởng của bọn chúng, ông bà ta có câu:
“Giang Sơn dễ đổi, bản tính khó dời”
Cho nên ngay từ đầu phải giáo dục lại cho tâm tính bọn chúng đồng hóa với nhiều người trấn, tạo ra một tập thể đoàn kết tránh sự phân biệt lẫn nhau.
Bị Đoạn Tam dọa thành một phen hãi hùng, ba người run run quỳ xuống:
“Chúng thuộc hạ lĩnh mệnh, tuyệt đối sẽ không làm đại nhân thất vọng”
Người phản ứng nhân nhất chính là Thi Sách, người này là cự khấu nhưng qua tiếp xúc, Đoạn Tam thấy được một tư duy rất nhanh nhạy, linh hoạt, biết dừng đúng lúc, nói đúng chỗ.
Và cũng là người duy nhất hiểu được ý định trong mấy miếng đánh của Đoạn Tam lúc trước mà tránh né.
Tâm hồn lại tựu rất thi sĩ, đào tạo người này làm tham mưu hoăc chiến lược gia có vẻ như cũng không phải là 1 ý tồi.
“Nói một chút những điều các ngươi biết về Bắc Sơn Cự Khấu?”
Đoạn Tam nghiêng nghiêng quét qua ba người một cái.
Ba người liếc nhau, rồi tên Thi Sách một lần nữa nói nhỏ:
“Trần Phong, ngươi ở đó lâu nhất, nói chút gì đi?”
“Bẩm đại nhân, Bắc Sơn 49 Cự Khấu phân làm 49 sơn chủ, trong đó Đại sơn chủ quản lý chung, các sơn chủ còn lại chia nhau quản lí từng mãng lãnh thổ nhỏ tại Bắc sơn, Tam Cốc – Bích Động.”
“Đại sơn chủ thực lực thông thiên nhất, hiện nãy đã là Ngoại Cảnh đỉnh phong, nghe nói cách Nội Cảnh chỉ một các bước chân nhỏ nữa mà thôi”
“Còn 48 vị sơn chủ còn lại mạnh nhất là Ngoại Cảnh Luyện Cốt, yếu nhất cũng là Ngoại Cảnh Luyện Huyết võ tu.”
“Thiên Tàn trấn của đại nhân và 1 trấn cỡ trung tên là Kinh Gia trấn với 1 trấn nhỏ: Giang gia trấn và vài cái thôn làng gần đây đều là của vị sơn chủ thứ 49 này, thực lực yếu nhất cai quản, Ngoại Cảnh Luyện Huyết tiểu thành”
“Dưới mỗi sơn chủ chính là các tiểu đầu lĩnh, chỉ cần đạt được Ngoại Cảnh Luyện Tạng liền có thể.”
Trần Phong mặc không biến sắc, nhìn là biết người rất cương trực, rõ ràng, chuyện gì ra chuyện đó.
“Sơn chủ thứ 49 họ tên? Dưới trướng bao nhiêu tiểu đầu lĩnh?”
Đoạn Tam lần nữa vuôt vuốt chòm râu trắng trắng của mình, tỏ vẻ rất hài lòng hỏi tiếp.
“Tên là Điền Bất Tiếu, lấy danh Điền gia, dưới trướng có hơn 10 tiểu đầu lĩnh, là kẻ có tiếng trong lĩnh vực mua bán nô lệ, đã qua tay không biết là bao nhiêu vụ!”
“Chuyện Ưng Nhãn hôm nay tới thu thuế ngoài trừ ba người các ngươi còn ai biết nữa?”