Mục lục
Nga Mỵ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đan Nghê chính mắt thấy hai cừu nhân của Đan tộc cháy thành tro trong liệt hỏa thì trong lòng rất thoải mái, đợi Chu Chu thu hồi hoàn toàn ngọn lửa thì giải tỏa pháp lực phong ấn, kéo hai người ra ngoài đỉnh.

Vừa rồi Chu Chu vẫn cùng Tiểu Trư hợp thể để đề phòng bất trắc, hiện tại thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể cùng Tiểu Trư tách ra.

Ba người đứng ở bên cạnh bảo đỉnh nhìn nhau, đều có chút không thể tin được hai địch nhân cường đại đã bị mình hoàn toàn tiêu diệt.

Một lúc lâu Chu Chu mới bình phục được nhịp tim đang đập như trống trận, quay đầu lại ngắm nhìn Bách Luyện Thiên Quân đỉnh đã biến nhỏ lại như cũ, bỗng nhiên “Ôi” một tiếng thét lên kinh hãi.

Đan Nghê cả kinh hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vừa rồi con đã đốt hết cả những thứ có giá trị trên người họ… Làm sao bây giờ?”Hai Tu sĩ Nguyên Anh kỳ a… trên người nhất định rất nhiều rất nhiều thứ đáng giá.

Chu Chu quay người lại, dùng chân bới bới bảo đỉnh, ngó nghiêng vào trong miệng xem trừ hai đống tro tàn còn có đồ gì dư lại hay không.

Đan Nghê và Trịnh Quyền hai mặt nhìn nhau, nhớ tới cuộc sống vinh sủng vô hạn của Chu Chu ở Đan tộc trước kia, còn có thân phận địa vị nàng tôn quý hơn cả công chúa…

“Làm sao ngươi lại dạy con bé thành người như vậy?”Đan Nghê dùng ánh mắt khiển trách Trịnh Quyền.

“Trước khi con bé bái ta làm thầy thì đã như vậy…” Trịnh Quyền cảm thấy mình oan uổng.

Bên kia Chu Chu cũng có phát hiện: “Tiểu Trư!Ngươi đi xuống lấy cái vòng tay kia lên có được hay không?” Chu Chu nghĩ đến hai đống tro kia mới vừa nãy còn là hai Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong lòng có chút sợ hãi nên chỉ huy Tiểu Trư thay nàng đi làm “Đạo tặc”

Tiểu Trư vững vàng bám bên miệng đỉnh “ư ử” kêu nhưng không chịu đi.

Trịnh Quyền nhìn không được, chủ động tiến lên lấy hai đống tro bụi ra khỏi đỉnh, lại dùng thuật thanh lọc làm sạch vòng tay rồi đưa cho Chu Chu.

“Đợi đã…” Đan Nghê túm lấy cái vòng tay, nhìn kỹ một lần cười nói: “Đây là đồ của Trì Tha Diệu, có khả năng tích hỏa, có thể coi như linh khí trung phẩm rồi cho nên mới may mắn không bị thiêu hủy. Nhưng vòng tay này quá mức đặc thù, để người ta phát hiện thì hậu họa vô cùng, muốn mở vòng tay này cần tốn chút ít tâm tư, trở về sư phụ sẽ thay ngươi chuẩn bị, các người lấy đồ vật trong này còn vòng tay cho ta.”

“Vâng thưa sư nương.” Chu Chu hưng phấn nhận lấy vòng tay đưa cho sư phụ.

Trịnh Quyền bị câu nói “sư nương” rất hợp ý ông của Chu Chu như mở cờ trong bụng, nhưng Đan Nghê có chút giận, hừ một tiếng: “Con kêu loạn cái gì đây?”

Chu Chu lắc mình trốn phía sau sư phụ, u oán nói: “Chẳng lẽ người còn muốn con kêu là bà ngoại?” Hừ hừ, trước chiếm tiện nghi của ta, giờ ta thay sư phụ chiếm tiện nghi.

Đan Nghê cứng họng, sau một lúc lâu mới nói: “Con nên gọi ta là sư thúc.”

Chu Chu không để ý, Đan Nghê chỉ là con cọp giấy thôi, sẽ không thật sự làm gì nàng.

Chuyện vừa rồi gây ra động tĩnh không nhỏ, may mà sau đó Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái bị phong ấn chết cháy trong đỉnh nên không kinh động đến quá nhiều người. Trịnh Quyền và Đan Nghê theo kế hoạch thu dọn hiện trường, xác định không để lại dấu vết không nên lưu lại nào thì kêu mấy đệ tử tới mang Bách Luyện Thiên Quân đỉnh về núi Ứng Bàng.

Đệ tử phái Thánh Trí chỉ biết Trịnh trưởng lão và vị Tu sĩ Nguyên Anh kỳ thần bí kia ở sau núi diễn pháp, căn bản không nghĩ tới có hai Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại danh đỉnh đỉnh đã táng thân ở đó.

Ngày hôm sau, Đan Nghê vội vã cáo từ rời đi, Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái đều không phải người vô danh tiểu tốt mà có hồn bài riêng ở tại Đan Quốc và Phồn Kiếm tông, người bên đối phương nhất định sẽ rất nhanh biết tin bọn họ đã chết, nơi cuối cùng bọn họ xuất hiện chính là phái Thánh Trí, hai phe nhất định sẽ coi phái Thánh Trí thành đối tượng trọng điểm điều tra.

Đan Nghê phải sớm nghĩ biện pháp để dẫn dắt sự chú ý của họ rời đi.

Trịnh Quyền mười vạn phần không muốn phải chia tay nàng, nhưng cũng không có đủ lý do để lưu nàng lại hay đi cùng nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi.

Trước khi đi, Đan Nghê một mình nói với Trịnh Quyền: “Ta ở phương Bắc kết anh, sau khi xuất quan có tộc nhân truyền tin tức cho ta báo Thái tử đã tìm được Huyết Trì Yêu Hỏa, bí mật dẫn người đi đến hướng Đông Bắc sâu trong núi Vạn Yêu, hai năm qua Đan Quốc không có động tĩnh quá lớn đoán chừng cũng bởi vì chuyện này.”

Huyết Trì Yêu Hỏa chính là một trong chín loại Thiên Hỏa, sao Trịnh Quyền có thể không biết. Ông không khỏi biến sắc mặt nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, trên người Thái tử đã dung hợp được hai loại Thiên Hỏa.”

“Không sai, Ma Vực Quỷ Hỏa, Huyền Minh U Hỏa, nếu như lần này hắn lại thành công, hấp thu được thêm một loại Huyết Trì Yêu Hỏa thì… Người này quả thực là Ma vương!”Đan Nghê đối với cừu nhân hầu như đã hủy diệt hoàn toàn Đan tộc thì hận thấu xương, nhưng vẫn phải bội phục bản lãnh của hắn ta.

Hấp thu dung hợp Thiên Hỏa khó khăn hung hiểm vô cùng, người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Năm đó Thái tử vừa tu luyện phân liệt được hỏa linh là do hấp thu Ma Vực Quỷ Hỏa, hơn hai năm trước thành công hấp thu Huyền Minh U Hỏa, hỏa linh của hắn từ Huyền xà đã tiến hóa lên làm Huyền Giao (con thuồng luồng, rắn lớn có ria, kiểu sắp hóa rồng)

Đan Nghê rất hy vọng khi hắn hấp thu Huyết Trì Yêu Hỏa sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà trọng thương bỏ mình, nhưng biết khả năng này rất nhỏ, mắt thấy cừu nhân càng ngày càng cường đại, sao nàng có thể không vội?

May là lần này đến phái Thánh Trí, Chu Chu khiến nàng cảm thấy có mấy phần hy vọng, nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Bọn họ hiện tại chỉ có thể chạy đua với thời gian, chỉ mong trước khi Thái tử phát hiện Chu Chu, có thể tập hợp đủ lực lượng đối kháng.

Trịnh Quyền hiểu tâm sự của nàng, an ủi: “Thái tử dã tâm quá lớn, mặc dù có không ít thế lực tông môn quy phục sẵn sàng góp sức, nhưng vẫn còn có Vũ quốc, Tây Phương Ngũ Quốc ngăn trở. Thế lực Vũ quốc có nhiều Tu sĩ am hiểu đấu pháp, trấn giữ bởi ba đại tông môn lớn đứng đầu đại lục Tấn Tiềm, Tây Phương Ngũ Quốc am hiểu luyện khí, tinh anh trong năm nước như mây, hắn nhất thời khó phân tâm truy cứu chuyện của Chu Chu. Thiên phú của Chu Chu năm đó được tất cả trưởng lão trong tộc nhất trí nhận định là mạnh nhất từ trước tới nay, chỉ cần nàng lớn lên, Đan tộc sẽ có hy vọng phục hưng rồi.”

Đan Nghê giận dữ nói: “Ngươi không biết đâu, ở trong suy nghĩ của Thái tử, Chu Chu còn trọng yếu hơn Vũ Quốc và Tây Phương Ngũ Quốc nhiều lắm. Huynh có biết vì sao năm đó hắn rõ ràng đã khống chế hoàn toàn được Chu Chu, nhưng không giết nàng, cũng không phế bỏ tu vi của nàng chấm dứt hậu họa hay không? “

“Nghe nói… là thấy sắc nảy lòng tham?” Trịnh Quyền có chút không xác định, năm đó ông rời khỏi Đan Tộc, Chu Chu vẫn còn là một con nhóc, ông chưa từng ở bên cạnh xem nàng, cũng không có ấn tượng đối với dung mạo của nàng, chẳng qua là nghe các tộc nhân khác truyền lại nàng vô cùng xinh đẹp, chỉ ngắm cũng khiến người quên sầu lo.

Thái tử thích người đẹp là chuyện ai cũng biết, nhưng bởi vì sắc đẹp mà để cho người Đan tộc có cơ hội thậm chí lưu lại hậu hoạn vô cùng thì không giống với tác phong độc ác từ trước tới giờ của hắn, cho dù hắn không nỡ giết cũng có thể hoàn toàn phế đi tu vi chứ?

Trịnh Quyền nhớ tới bộ dáng hiện nay của Chu Chu, cảm thấy muốn tưởng tượng ra phong thái nàng năm đó thực cần trí tưởng tượng vô cùng cường đại.

Đan Nghê lắc đầu nói: “Thái tử là muốn dùng Chu Chu làm lô đỉnh, để cho Chu Chu dùng thân thể Thuần âm hấp thu các Thiên Hỏa thuần dương, sau đó lấy nàng làm lô đỉnh để có thể dung hợp chín loại Thiên Hỏa trên người hắn.”

“Cái gì?” Trịnh Quyền thất kinh, có người muốn hấp thu dung hợp chín loại Thiên Hỏa? Hắn ta rốt cuộc là thiên tài hay là kẻ điên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK