Chương 214: Chia tay (2)
Đến phòng khách không khí mới coi như trong lành hơn, Sầm Tĩnh Di hít sâu mấy hơi liền mới coi như bình tĩnh lại được.
Ôn Nhã Húc rót cho cô một ly nước ấm nhưng mới vừa đưa đến bên miệng thì đã bị cô vung tay hắt ra, nước trong ly hắt hết ra ngoài, làm ướt cả một góc áo ngủ của cô nhưng lúc này Sầm Tĩnh Di làm gì còn tâm trí để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
'Ôn Nhã Húc, anh mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mau nói rõ ràng cho em. Bằng không tối nay hai chúng ta ai cũng đừng hòng ngủ.'
Ôn Nhã Húc nhìn vệt nước trên áo cô, theo phản xạ bản năng đưa tay ra định lau nhưng cô đã nhanh hơn một bước lùi lại khiến bàn tay hắn lơ lửng giữa không trung.
'Ôn Nhã Húc, anh đừng giả vờ nữa, rốt cuộc có chịu nói hay không?' Sầm Tĩnh Di lần này nổi giận thật sự, lao tới tóm lấy cổ áo hắn lắc mạnh.
Thấy vẻ tức giận của cô, hắn vẫn không nói gì mà kéo mạnh cô vào lòng mình siết chặt, vùi mặt vào nơi cổ cô.
Bởi vì hắn ôm quá chặt, Sầm Tĩnh Di cũng cảm nhận được cả người hắn đang run rẩy nhưng đôi tay vẫn đang ôm siết lấy cô, chặt đến nỗi giống như muốn dung hòa hai thân thể làm một.
Vì vậy cô không nói gì nữa, lẳng lặng đứng đó để hắn ôm...
Vòng tay của Ôn Nhã Húc vẫn ấm áp và thoải mái như ngày thường nhưng cô vẫn cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang trôi đi, giống như những hạt cát đang trôi tuột qua kẽ tay...
Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc nghe được tiếng hắn...
'Tĩnh Di...' Hắn thấp giọng gọi tên cô rồi lại ngưng lại thật lâu không nói thêm gì nữa.
'Nhã Húc, anh đã từng nói bất kể có chuyện gì xảy ra cũng sẽ luôn nắm chặt tay em không buông, vậy rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói với em được chứ?' Cái cô sợ không phải là khó khăn mà là hắn sẽ buông tay cô ra. Đây mới là điều khiến cô tuyệt vọng.
Hắn đã từng nói, muốn cô chờ mình hai năm, thực ra chỉ cần hắn không buông tay cô ra, cho dù chờ bao nhiêu năm cũng không sao. Nhưng hắn không thể hết lần này đến lần khác thất hẹn với cô.
'Bà nội anh...không đồng ý chúng ta đến với nhau.'
Câu nói này đã quẩn quanh bên miệng hắn rất lâu nhưng mỗi lần đối mặt với cô hắn đều không thể thốt lên thành lời.
Sáng hôm đó trước khi rời nhà cũ hắn đã thấy bà nội ngồi nghiêm chỉnh trước cửa chờ, bà nhìn theo bóng lưng của hắn, nhàn nhạt nói, 'Nhã Húc, nếu như con đã quyết sẽ đến với cô gái ấy thì sau này đừng về đây gặp bà nữa, cho dù có chết bà nội cũng sẽ không tha thứ cho con.'
Người thân nhất của hắn lại nói câu dù chết cũng không tha thứ hắn để làm lý do ép hắn phải rời xa người con gái mà mình yêu nhất! Ôn Nhã Húc cảm thấy mình sống trên đời này 27 năm, đây là chuyện đáng buồn nhất mà cũng khó giải quyết nhất.
Hắn đã bởi vì lý do tương tự như vậy mà buông tay cô một lần, nếu như lần này lập lại nữa chắc rằng cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Hắn không muốn buông tay, nhưng không buông tay thì có thể làm gì được đây?
Hắn đã hứa với bà nội cho mình thêm thời gian mấy ngày để nói chuyện đàng hoàng với cô nhưng mỗi lần đối mặt với cô đều có cảm giác như có muôn vàn cây kim đâm vào tim mình, nhức nhối đến không thể thốt thành lời.
Hắn đã từng nói sẽ chăm sóc cô suốt đời nhưng lời thề thốt nói ra còn chưa được mấy ngày thì hắn lại lần nữa buông tay...
Ngẫm lại hắn thấy mình thật không giống đàn ông, trong lòng gánh vác nhiều thứ như vậy nhưng lại tham lam muốn có được tất cả, không muốn mất đi thứ gì nhưng lại bất lực đến nỗi không thể không lựa chọn một trong hai.
Bà nội năm nay đã ngoài 70, mái tóc cũng đã bạc nhiều, hắn chỉ muốn bà có thể sống hết quãng đời còn lại trong vui vẻ, an bình.
Nhưng hắn có thể ích kỷ bắt Tĩnh Di cùng chờ đợi với mình sao?
Huống gì nếu như Tĩnh Di chấp nhận sống với hắn không cần kết hôn, chắc rằng với cá tính cố chấp như của bà nội, bà cũng sẽ không đồng ý, mục đích của bà chỉ là muốn hắn và cô chia tay, sau này không dây dưa gì với họ Sầm nữa, còn chuyện hắn đến với ai sau này có lẽ bà cũng không có ý kiến.
Thậm chí bà còn uy hiếp hắn, rằng nếu hắn không chủ động chia tay với Tĩnh Di bà sẽ tự đến tìm cô, kể với cô chuyện năm đó Sầm lão gia tử đến tìm ông nội để rồi ông bệnh tim tái phát mà qua đời.
Chuyện này đối với hắn đúng là có chút đả kích nhưng cũng không đến nỗi khiến hắn chia tay với Tĩnh Di. Điều hắn lo sợ là, nếu như bà nội chạy đến tìm cô vạch trần chuyện năm xưa, với cá tính nóng nảy của cô, nói không chừng sẽ chạy về nhà náo loạn với ông nội mình một phen.
Quan hệ giữa cô với người nhà từ khi cô quyết định đến với hắn thì đã như nước với lửa, nếu thêm chuyện này nữa, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
Lúc này đây, chuyện đã không còn là của hai người nữa mà là mối bất hòa giữa hai gia đình không biết bao giờ mới hòa giải được.
Hắn cũng không biết vì sao chuyện trở thành phức tạp khó giải quyết như vậy, hắn cũng đã từng gặp Sầm lão gia tử một lần, ông đúng là một người đàn ông cường thế, quả đoán, đúng tác phong của một người cầm quyền cả một gia tộc.
Nhưng ông tìm đến ông nội đánh cờ rốt cuộc là để nói chuyện gì thì bây giờ chỉ có ông mới biết được mà thôi.
Điều duy nhất có thể xác định là bệnh tim của ông nội không phải tái phát ngay lúc đó mà sau khi lão gia tử rời đi, ông nội đi về trên đường về mới xảy ra chuyện. Điều này đã được Hải Nhược, người tận mắt chứng kiến xác nhận.
Nhưng đó cũng là nguồn gốc của những nghi vấn bởi vì thông thường bệnh tim bệnh tim chỉ phát tác khi bị kích thích bởi chuyện gì đó, mà lúc hai người nói chuyện với nhau thì bệnh tim của ông lại không hề có dấu hiệu gì.
Mà bà nội thì đã cố chấp xác định là do Sầm lão gia tử gây ra, bất chấp những lời giải thích hợp lí nào khác.
Sầm Tĩnh Di nghe hắn nói hết, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức hiểu ngay.
Nói tới nói lui cũng là do bà lão cố chấp không chịu nói lý lẽ kia. Còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm.
'Em biết bà không thích em, cũng không thích hai chúng ta đến với nhau nhưng em không quan tâm, em có thể đợi, đợi đến khi nào bà không còn những suy nghĩ phiến diện về em nữa mới thôi.' Cô sẽ cố gắng sửa đổi tính tình không tốt của mình, sẽ cố gắng trở thành một người vợ hiền dâu ngoan, ít nhất ở trước mặt bà sẽ không bướng bỉnh, tùy hứng nữa. Những điều này cô tin mình có thể làm được.
Cô biết hắn muốn tận hiếu với bà nội, vậy cứ để cô và hắn cùng cố gắng.
'Tĩnh Di...' Những lời của cô khiến hắn vừa áy náy lại vừa chua xót, nếu như chuyện có thể dễ dàng giải quyết như vậy thì tốt rồi.
Câu nói đã quẩn quanh trong đầu hàng vạn lần cuối cùng cũng bật thốt ra...
'Chúng ta...tạm thời tách ra một thời gian có được không?'
Câu nói này hắn dường như đã hao hết sức lực và dũng khí mới có thể thốt ra được.
Nói ra rồi, bầu không khí giữa hai người chợt trở nên trầm mặc đáng sợ.
Không khí ngột ngạt đến nỗi khiến người ta gần như không thở được.
'Ôn Nhã Húc, câu nói vừa nãy, có bản lãnh anh lập lại một lần.' Sầm Tĩnh Di rốt cuộc cũng nghe được âm thanh của chính mình, cô cũng không ngờ mình lại có thể bình tĩnh như vậy.
Nếu như hắn thừa nhận mình nói sai, vậy cô vẫn có thể tha thứ thêm một lần, nhưng nếu như hắn dám lập lại một lần nữa...
'Tĩnh Di...'
Hắn thật sự không thể lập lại một lần nữa, bởi chỉ nói một lần đã hao hết sức lực và dũng khí của hắn rồi.
'Anh rốt cuộc làm sao vậy? Bệnh? Sốt? Nhức đầu? Ôn Nhã Húc anh nói chuyện đi.' Cô vừa giận, vừa vội, vừa sợ, đấm thùm thụp vào ngực hắn, cố sức giãy thoát ra khỏi vòng tay của hắn nhưng thế nào cũng không giãy ra được.
'Thực xin lỗi...' Ngoại trừ ba chữ này, hắn thật sự không biết phải nói gì nữa.
'Em không cần anh xin lỗi, anh...' Sầm Tĩnh Di đang nói thì đột nhiên dừng lại bởi nơi cổ cô truyền đến một cảm giác nóng nóng, ẩm ẩm giống như là...
Cô nhất thời ngây người ra...
... bởi cuối cùng cô nhận ra được thứ nóng nóng ẩm ẩm ấy, chính là nước mắt của hắn.
'Ý của anh chính là, bởi vì bà nội anh không đồng ý nên anh muốn lần nữa chia tay với em?'
Hắn không nói tiếng nào, đầu vẫn gục nơi cổ cô.
Buổi tối hôm đó cô không biết mình rời khỏi căn hộ của hắn bằng cách nào, chỉ biết là không kịp mang theo bất cứ thứ gì, cứ thế mang dép lê chạy ra ngoài.
Hán đuổi theo, nói muốn đưa cô về nhưng bị cô hung hăng rũ ra.
'Tĩnh Di...' hắn giữ chặt lấy vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh vẫn luôn khiến hắn đắm đuối kia, trong đôi mắt đó lúc này không có yêu, cũng không có hận, chỉ là một mảng trống rỗng, giống như một đôi mắt của búp bê, rất đẹp nhưng lại không có linh hồn.
'Ôn Nhã Húc, đừng làm em khinh thường anh. Vĩnh biệt.' Cô ưỡn thẳng sống lưng bước vào thang máy, rời xa nơi cô vốn tưởng là tổ ấm hạnh phúc của mình.
Hắn đứng yên ở đó lặng nhìn theo từng bước chân của cô, mãi đến khi cô đã đi vào thang máy hắn vẫn còn lặng lẽ đứng đó...