Chương 350: Anh đưa em về nhà (2)
'Mẹ...' Cô đưa tay nắm lấy tay mẹ mình.
'Sao vậy? Muốn uống nước?' Bà Nguyễn vội hỏi.
'Không phải.'
'Muốn nói chuyện?' Bà nhìn con gái dịu giọng hỏi.
Cô khẽ gật đầu.
'Nói đi, mẹ nghe.'
'Miên Miên nó...'
'Miên Miên vẫn còn là một đứa bé, chuyện này chúng ta vẫn chưa nói với con bé, nếu như giờ con muốn, quyền quyết định là của con, hoặc con có thể thương lượng với Chí Vũ trước, ba mẹ nghe theo con.'
Dù sao bà đã sớm xem Miên Miên là con gái út của mình rồi.
'Vậy để con suy nghĩ lại.' Nếu như hắn biết Miên Miên là con gái mình, sao có thể để con bé gọi hai người là "chị" và "anh rể" suốt đời được chứ?
Chỉ là, mọi thứ còn quá hỗn loạn cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thẳng thắn với hắn.
Trực tiếp nói, thực ra người năm đó cưỡng hiếp em là anh sao?
Không, không được, cô nói không nên lời.
Nói cho đúng ra, ngay cả làm sao đối mặt với hắn cô vẫn còn chưa biết, những lời này thực sự...
Mà hắn, nếu như biết được sự thật là vậy thì sẽ thế nào đây?
'Được, con cứ từ từ suy nghĩ, không vội, đừng ép buộc bản thân quá.' Bà Nguyễn sợ con gái lại tự đẩy mình vào ngõ cụt, sợ con giống như bảy năm trước, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, như vậy thực sự sẽ ép bản thân điên mất.
'Mẹ, con muốn xuất viện.' Nguyễn Mộng Mộng mở mắt nhìn bầu trời xanh qua khung cửa sổ, nhớ lại hôm đó, hắn đứng bên ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm thúy lặng lẽ nhìn cô.
Cô, không muốn tiếp tục làm con rùa rụt cổ nữa.
'Được, lát nữa mẹ sẽ nói chuyện với bác sĩ.' Bà Nguyễn đồng ý, 'Con muốn về nhà hay là...'
'Con muốn theo Chí Vũ về.'
Cô suy nghĩ rồi nói.
*****
Sầm Chí Vũ nhận được điện thoại của bà Nguyễn thì vội vàng chạy đến bệnh viện. Lúc đứng trước phòng bệnh của cô, hắn hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa mà vào.
Ông bà Nguyễn biết hắn sắp đến nên đã thu dọn xong đồ đạc rồi ra ngoài chờ, lưu lại không gian cho hai người trẻ.
'Mộng Mộng...'
Cửa đóng rồi, hai người rốt cuộc gặp riêng với nhau sau mấy ngày chưa gặp.
Cô gái mà hắn lo lắng mấy ngày qua đến mức không ăn no ngủ ngon lúc này đang mặc một chiếc váy màu trắng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, lưng quay về phía hắn, nghe tiếng gọi của hắn, cô khẽ khàng quay lại, ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau.
Sao mới có mấy ngày mà hắn đã gầy đến thế này?
Nhìn gương mặt anh tuấn đã lộ vẻ tiều tụy, mũi Nguyễn Mộng Mộng thoáng ê ẩm, vành mắt cũng nóng lên.
'Mộng Mộng, đừng sợ, anh sẽ không làm em bị tổn thương.'
Nhìn vảnh mắt ửng đỏ của cô, hắn không dám đến gần thêm mà đứng cách cô chừng 2 mét, dịu dàng nói.
Sự dịu dàng của hắn càng khiến cô bối rối.
Cô tin hắn sẽ không làm tổn thương mình, ngoại trừ sự cố bảy năm trước, lúc đó, thần trí hắn bởi vì thuốc mà không tỉnh táo đúng không?
Hắn thậm chí, nghĩ cô là một cô gái khác, không phải sao?
Cái cô gái tên Lư Vân đó, là bạn gái trước của hắn sao?
Nhưng cô nhớ giọng điệu của hắn năm đó, hình như rất chán ghét cô gái kia thì phải?
Giữa bọn họ, đã xảy ra chuyện gì không vui sao?
'Mộng Mộng, chúng ta về nhà được không?'
Thấy cô im lặng đứng đó, Sầm Chí Vũ càng thêm thắc thỏm, sợ cô, không biết liệu cô có phải đang nhớ đến chuyện không vui đó nữa không.
Nguyễn Mộng Mộng giật mình, lần nữa nhìn hắn, môi mấp máy, 'Về nhà?'
'Ừ, về nhà, về nhà của chúng ta.' Rốt cuộc cũng nghe cô trả lời mình, hắn thoáng yên tâm trở lại, đưa tay về phía cô, 'Ừ, anh đưa em về nhà.'
Lúc này là hai giờ chiều, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ khiến những đường vân trên lòng bàn tay dày rộng của hắn nhìn rất rõ ràng...
Nhớ lại tối hôm đó trong quán bar, là bàn tay đó cứu cô khỏi sự quấy rối của một tên say rượu, còn bị chai rượu cứa vào làm bị thương...
Nhớ lại, hắn nói đừng sợ, có anh sẽ không ai làm tổn thương em.
Nhớ lại, tối hôm đó ở bãi đỗ xe, cũng là đôi bàn tay đó nắm chặt tay cô, dìu cô bước trên những bậc thang tối om...
Nhớ lại hắn nói đừng sợ, có anh ở đây.
Đôi tay đó ấm áp đến vậy, chủ của nó sao lại làm tổn thương cô chứ?
Tất cả chỉ là sự cố! Là sự cố ngoài ý muốn!
Cô không thể cứ chui vào ngõ cụt không thể thoát ra được.
Nguyễn Mộng Mộng đưa tay cho hắn, nước mắt cũng bắt đầu trào ra.
'Mộng Mộng, ngoan, đừng khóc.' Hắn sải bước đến, nắm chặt tay cô, đau lòng kéo cô vào ngực mình.
Nhưng vòng tay ấm áp quen thuộc ấy khiến cô khóc càng dữ hơn, không cách nào ngừng lại được.
Hắn tưởng rằng, cô chỉ do ủy khuất, không an ủi nữa, để mặc cô khóc cho đã dù trong lòng đã mắng tên đàn ông đáng chết kia không biết bao nhiêu lần.
Hắn nhất định phải tóm được tên cặn bã kia ra, giết chết hắn.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra rồi lại đóng lại, ngoài cửa, ông bà Nguyễn nhìn hai người trẻ đang ôm nhau, cuối cùng cũng yên lòng trở lại.
Thì ra trên đời này vẫn còn đàn ông tốt.
Mộng Mộng của họ không nhìn lầm người.
Nhưng họ thế nào cũng không ngờ được, người đàn ông tốt trong mắt họ kia chính là người năm đó khiến con gái họ mang thai, thậm chí suýt nữa tinh thần suy sụp đến phải đi khám bác sĩ tâm lý.
****
Trở về lại căn biệt thự vốn là phòng tân hôn của họ, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có hai người. Bởi vì sợ cô không muốn gặp người ngoài cho nên trước khi đến bệnh viện, hắn đã gọi điện thoại về nhà bảo những người làm tạm thời rời đi.
Không sao cả, không có người làm bọn họ cũng không đói chết được, khoảng thời gian này vốn là kỳ trăng mật của họ nhưng vì có thể thoải mái bầu bạn với cô, hắn đã quyết định kéo dài kỳ trăng mật này đến vô thời hạn.
Hai người vào bếp cùng làm bữa tối sau đó bày bàn ăn ở ngoài vườn hoa.
Lần đầu tiên khi hai người đến xem căn biệt thự này cô đã rất thích vườn hoa với đủ loại cây cỏ ở đây, nói sau này buổi sáng muốn ra vườn hái một bó hoa tươi về bày trong nhà, như vậy tâm trạng sẽ tốt hơn, buổi tối có thể bày bàn ăn ở vườn hoa, dưới ánh hoàng hôn đón gió biển, hưởng thụ buổi tối, đêm đến còn có thể ra xích đu ngồi ngắm sao, lãng mạn biết mấy...
Cho nên, bữa ăn đầu tiên của họ là ở vườn hoa.
Cách đó không xa, mặt trời đã lặn một nửa, chỉ còn một ít ánh sáng cuối ngày chiếu trên mặt nước, đỏ rực, đẹp cực kỳ.
'Món thịt cừu mà em thích ăn nè.'
Hắn tỉ mỉ giúp cô cắt nhỏ miếng thị cừu nướng vừa chín tới rồi đặt dĩa trước mặt cô.
Cô ngước lên nhìn hắn.
Hắn mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt ấy, tràn ngập sự ôn nhu.
Vành mắt Nguyễn Mộng Mộng nóng lên, nước mắt không hề báo trước lách cách rơi xuống.
'Mộng Mộng, đừng khóc.'
Sầm Chí Vũ thầm thở dài một tiếng, đặt dao nĩa xuống, đứng lên đi đến trước mặt cô, ôm chầm lấy.
'Tại sao?' Cô vùi mặt vào ngực hắn, rầu rĩ nói.
'Tại sao cái gì?'
Cô lại lắc đầu.
'Nếu như không biết gì, vậy đừng khóc nữa, ăn gì trước đi, được không?'
'Chí Vũ, em...' Cô mở miệng định nói gì đó thì lại bị hắn ngắt lời, 'Lúc ăn cơm, chúng ta đừng nói chuyện gì khác, được không?'
Nếu như cô muốn nhắc đến những chuyện không vui, vậy thì đừng nhắc.
'Được.' Cô yếu ớt đáp.
Vừa mới ngồi xuống thì điện thoại của hắn đã đổ chuông, hắn liếc qua màn hình, sắc mặt lập tức căng thẳng, cầm lấy điện thoại nhìn sang cô dịu giọng nói, 'Mộng Mộng, anh đi trả lời điện thoại, em chờ anh mấy phút nhé.'
'Dạ được.'
Cô ngồi đó nhìn theo bóng lưng cao ngất của hắn, lòng có chút nghi hoặc.
Trước đây hắn chưa từng né tránh bất kỳ cuộc gọi nào trước mặt cô, cú điện thoại này của ai mà thần bí như vậy?
Cô nhìn chiếc bàn đầy thức ăn, suy nghĩ một chút rồi đứng lên, bước theo vào.
Nguyễn Mộng Mộng vào đến phòng khách nhưng bên trong yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, hắn căn bản không vào phòng khách nhận điện thoại.
Vậy người đi đâu rồi?
Cô nhìn xung quanh sau đó đi về phía thư phòng ở lầu một, cửa không khóa, cô đứng ở cửa, vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng hắn đang đứng, mặt quay về phía cửa sổ, cầm điện thoại trong tay nghiêm túc nói chuyện, 'Nói trọng điểm!'
Nghe một hồi, Sầm Chí Vũ bực dọc đưa tay xoa trán.
'Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, anh bảo tôi đi tra lại tất cả chuyện của bảy năm trước, tôi làm không được. Nhưng tôi tra được, người tung ra những bức ảnh cô ấy đi khám thai là một cô gái tên là Lư Vân.'
'Lư Vân?' Sầm Chí Vũ nhắc lại cái tên này, cố gắng suy nghĩ quan hệ giữa cô và Mộng Mộng.
Nhưng tại sao Lư Vân lại có những bức ảnh đó? Hơn nữa lại đưa cho Quan Viện Viện?
'Nếu như tôi đoán không lầm, Lư Vân đó giờ là góa phụ của tổng giám đốc trước đây của tập đoàn Phi Tượng Tiêu Phi Long, chắc anh không lạ gì chứ?'
'Tra cô ta, tra xem cô ta làm sao có được những bức ảnh đó. Ba ngày!' Hắn gằn giọng.
'Nửa tháng.'
'Ba ngày.'
'Nhanh nhất cũng phải mười ngày.'
'Ba ngày.'
'Một tuần, không thương lượng nữa. Bằng không anh tìm người khác đi.'
'Được, trong vòng một tuần nhất định phải có tin tức.'
Sầm Chí Vũ không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngắt máy sau đó tìm số của Trình Chi Nam, gọi đi.
'Anh ba, gì vậy?'
'Giúp anh liên hệ với nhà họ Tiêu, tìm hiểu tung tích của Lư Vân.'
'Lư Vân, anh tìm cô ấy làm gì?' Trình Chi Nam ngạc nhiên hỏi.
'Có lẽ cô ta có liên quan đến chuyện của Mộng Mộng.' Sầm Chí Vũ nhàn nhạt nói, 'Còn nữa, tra lại hết hồ sơ vụ án năm đó Tiêu Phi Long bị tai nạn qua đời, xem có điểm nào khả nghi không.'
'Được, em lập tức đi làm.' Trình Chi Nam biết mức độ quan trọng của chuyện của Nguyễn Mộng Mộng đối với anh mình nhưng trước khi cúp máy, vẫn nhịn không được hỏi một câu, 'Nếu như tìm được người đàn ông đó, anh định làm gì?'
Hắn là luật sư trưởng của Sầm thị, cần phải làm đủ chuẩn bị, lỡ như anh ba có làm ra chuyện nông nổi gì thì vẫn còn kịp thời cứu vãn.
Ai ngờ...
Đầu bên kia trầm mặc vài giây sau đó quả đoán nói, 'Tìm được tên đó, anh nhất định giết chết hắn, để hắn phải hối hận đã sống trên đời này.'
Trình Chi Nam còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị ngắt, hắn vội gọi lại thì chỉ được nghe giọng máy móc thông báo đối phương đã tắt máy.
Mà Nguyễn Mộng Mộng đứng ngoài cửa lúc này cũng bị vẻ quyết tuyệt của hắn dọa sợ...
Hắn vừa mới nói gì? Muốn giết người đàn ông đó?
Giết chính mình sao?
Sao có thể?