Chương 230: Bí mật động trời (3)
Lúc nhận ra người mà Sầm Chí Tề đợi lại là Quan Viện Viện, đầu óc Quan Mẫn Mẫn nhất thời không phản ứng kịp, đến khi cô hoàn hồn lại thì tầm mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia rồi.
'Tài xế, dừng xe, lập tức dừng xe!' Quan Mẫn Mẫn rối rít bảo người tài xế khiến anh ta còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng chạy chậm lại rồi đỗ lại bên đường bất chấp chỗ này có thuộc phạm vi được dừng đỗ hay không.
Xe vừa dừng lại Quan Mẫn Mẫn đã vội nhảy xuống chạy ngược về phía sau, nhóm vệ sĩ không biết gì cũng vội vàng bám sát theo sau.
Quan Mẫn Mẫn vừa chạy vừa suy nghĩ, những nghi vấn trước giờ chưa được giải đáp bỗng dưng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nếu như cô đoán không lầm, người mà đêm trước hôm đính hôn cùng qua đêm dẫn đến chuyện Sầm Chí Tề hồi hôn, người mà hắn vẫn một mực bảo vệ, không chịu tiết lộ danh tính cho bất kỳ ai chính là chị ba của cô -- Quan Viện Viện!
Cô biết Sầm Chí Tề và Quan Viện Viện thực ra là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên nhưng từ khi cô vào nhà họ Quan sống thì quan hệ giữa hai người đó hình như càng lúc càng xa. Mỗi lần tụ hội gì đó, nếu có gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, hoặc nói chính xác hơn là chào cô còn Quan Viện Viện đối với hắn vẫn luôn thấy mà như không thấy.
Nhưng hai người như vậy tại sao lại dây dưa với nhau? Hơn nữa còn xảy ra loại quan hệ đó?
Mà theo cô thấy vừa nãy, quan hệ giữa hai người chắc không phải bạn bè bình thường? Có người đàn ông nào lại theo một người bạn bình thường đi mua vật phẩm riêng tư như vậy chứ?
Cho dù trước đây lúc quan hệ giữa cô và hắn tốt nhất thì cô cũng không dám mở miệng bảo hắn cùng mình đi mua nội y dù rằng phần lớn nguyên nhân là do tên kia quá xấu miệng. Nếu nhờ hắn, hắn nhất định sẽ chê bai cô một lượt từ đầu tới chân, nhất là bộ ngực không đến cúp D theo tiêu chuẩn của hắn.
Nhưng chị Ba cũng đâu có cúp D đâu? Chẳng lẽ khi động chân tình rồi thì khuyết điểm gì cũng có thể chấp nhận được?
Hấp tấp đảo mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn cũng bắt gặp hai người đang ở trên cầu vượt dành cho người đi bộ, chắc là định đến trung tâm bách hóa đối diện.
Quan Mẫn Mẫn không kịp suy nghĩ cất bước đuổi theo. Cô cũng không biết tại sao mình phải đuổi theo nữa, chắc là để chứng thực cách nghĩ vừa rồi của mình.
Trong trung tâm thương mại đông đúc người đến người đi, Quan Viện Viện hai tay nhấc hai túi xách theo thang cuốn lên tầng trên, Sầm Chí Tề hai tay vẫn đút túi quần nhàn nhã theo sau.
'Anh rốt cuộc theo đủ chưa vậy?'
Lên đến tầng trên, Quan Viện Viện ném hai túi đựng hàng xuống băng ghế dài dành cho khách ngồi nghỉ, tức giận nhìn người đàn ông phía sau.
Suốt đường đi cô đã xem hắn như người vô hình, không thèm nói với hắn nửa câu vậy mà người này vẫn không biết xấu hổ theo chân cô mãi.
Nếu còn không lên tiếng, đoán chừng hắn sẽ theo cô quay về khách sạn, vào phòng cô thậm chí trèo lên giường của cô cũng không chừng.
Tên này mặt dày đến đâu không phải cô không biết.
Đường đường là Tề thiếu gia, bám theo một cô gái, chịu đủ mọi sự lạnh nhạt, cần gì chứ?
Sầm Chí Tề thu lại vẻ bất cần đời thường ngày, lẳng lặng nhìn gương mặt đầy tức giận của cô thật lâu cũng không nói một lời, cứ nhìn như vậy, như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc, nhìn thấu nội tâm mà cô muốn che giấu.
Quan Viện Viện bị nhìn đến nỗi toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên, giống như toàn bộ bí mật của mình sắp được phơi bày trước ánh sáng vậy.
Có chút bối rối muốn rời đi tầm mắt thì Sầm Chí Tề chợt lên tiếng, 'Còn em thì sao? Đã theo đủ chưa?'
Câu nói này của hắn giống như chiếc kính chiếu yêu trong tay của vị thánh tăng, chỉ cần giơ lên thì yêu quái nào cũng phải hiện nguyên hình, không có chỗ trốn tránh...
Cảm giác chật vật đó khiến cho Quan Viện Viện cảm thấy tim mình như thắt lại, cổ họng cũng thít lại rất khó chịu. Cô hả miệng nhưng cuối cùng không nói được một lời nào, mặc kệ hai chiếc túi xách bị ném bên cạnh, luống cuống xoay người bỏ chạy.
Tất cả sự chật vật của cô đều bị hắn nhìn thấy hết, ở lại đây nữa cô sẽ không chịu nổi...
Nhưng Sầm Chí Tề không định để cô đi như vậy, hắn bước nhanh tới mấy bước túm lấy cánh tay cô.
'Buông!' Cô muốn tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng nhưng giọng nói đã không giấu được sự run rẩy.
Sầm Chí Tề xoay cả người cô lại để cô đối mặt với mình, 'Quan Viện Viện cho tới bây giờ em vẫn không chịu buông tay, đúng không?'
Hoặc có lẽ, cô cũng như hắn, không biết cách làm sao buông tay.
Cứ mãi bám theo một người không chịu để mình vào mắt. Hắn từng nghĩ đối với cô, hắn chỉ là không cam lòng.
Không cam lòng bị cô xem nhẹ, không cam lòng bị cô lợi dụng, nhưng nếu chỉ là không cam lòng thì tại sao lại phải quấn quýt dây dưa nhiều năm như vậy?
'Sầm Chí Tề, tôi không biết anh đang nói gì, buông tay!' Quan Viện Viện dãy dụa định thoát khỏi hắn nhưng hai tay hắn như hai gọng kìm sít sao siết lấy, lực đạo đó khiến cô cảm thấy cả cánh tay mình giống như bị cố định.
'Đừng tự lừa mình dối người nữa, Quan Viện Viện!' Sầm Chí Tề tức giận rống lên, 'Em đi theo anh ba và bạn gái của anh ấy từ Singapore đến Hồng Kông, theo chân từng nơi họ đi, không phải vì muốn bản thân báo cuộc hay sao? Thế nào hả? Thấy họ yêu thương nhau như vậy, thấy họ cùng đi xem ngày đính hôn, thấy họ cùng đi chọn nhẫn cưới, em vẫn còn muốn tiếp tục đi theo sao? Nếu thích anh ấy như vậy tại sao lúc anh ấy chưa có bạn gái không chịu bày tỏ đi? Bây giờ mới làm những chuyện này không thấy nực cười sao? Tỉnh lại đi, anh ấy sắp kết hôn rồi. Kết hôn với Nguyễn Mộng Mộng!'
Những lời nói quá thẳng thừng của hắn khiến cho vết thương còn chưa kịp lành sẹo của cô lần nữa nứt toác ra, máu chảy đầm đìa, đau đến nỗi cô gần như không đứng vững nữa.
Hắn nhất định phải đối xử với cô như vậy sao?
Không, không đâu, cô sao có thể để hắn chê cười mình như vậy?
Cô là ai chứ? Cô là Quan Viện Viện! Sao có thể vì bị hắn nhìn thấu tâm sự mà cảm thấy bản thân rất nực cười, rất bi ai chứ? Cô thích một người đã thích một người khác thì có gì sai chứ? Cô cất giữ tình cảm của mình trong lòng không bắt bất kỳ ai chịu trách nhiệm với nó, vậy có gì sai?
Hắn dựa vào đâu mà mắng cô?
Hắn có tư cách gì mà mắng cô?
Cô vì ai mà ngay cả dũng khí bày tỏ với anh Chí Vũ cũng không có?
'Sầm Chí Tề, anh có tư cách gì mà mắng tôi?' Quan Viện Viện nghiến răng nói, những điều không cam lòng và tức giận đã đè nén trong lòng bấy lâu này gần như phát tiết ra hết, 'Nếu như không phải vì anh huỷ đi sự trong sạch của tôi, sao tôi lại mất đi dũng khí bày tỏ với anh Chí Vũ chứ? Còn anh nữa, một người mà ngay đêm trước ngày đính hôn lên giường với chị của vợ tương lai của mình, lại còn hủy hôn thì có hơn gì tôi mà lớn tiếng chứ?'
'Quan Viện Viện, lúc đầu theo anh lên giường là do anh ép buộc em sao? Nếu như lúc đó em có một chút phản kháng, anh tuyệt đối sẽ không đụng đến em. Nhưng mà em không có.' Hắn trấn tĩnh nói.
Dù rằng hắn không thể không thừa nhận đêm đó hắn bị cô mê hoặc, chỉ muốn ở trên giường hung hăng chinh phục cô, cảm giác này trước giờ hắn chưa từng có với bất kỳ ai, kể cả Quan Mẫn Mẫn.
'Chỉ bởi vì tôi không phản kháng cho nên anh cứ thuận thế làm bừa?'
'Anh là một người đàn ông.'
'Đừng lấy đó làm cái cớ để lấp liếm.'
'Vậy còn em thì sao? Rõ ràng là không thích anh mà vẫn cùng anh lên giường.'
'Không có gì, chỉ là không muốn nhìn thấy Quan Mẫn Mẫn kia được vui vẻ mà thôi.' Quan Viện Viện lạnh giọng nói.
'Vậy có phải hễ Quan Mẫn Mẫn muốn đính hôn với ai thì em đều sẽ cùng người đó lên giường không?'
'Sầm Chí Tề, giờ anh mới nhận ra điều đó sao?'
'Quan Viện Viện, em...' Sầm Chí Tề bị cô chọc giận không nhẹ, chỉ muốn bổ đầu cô ra thử xem bên trong đựng những gì.
'Thiếu phu nhân, xin cẩn thận.'
Lúc hai người đang tranh cãi nảy lửa, Quan Mẫn Mẫn lẳng lặng nép một bên nghe lén, đoạn đối thoại vừa rồi của họ quả thật kinh thiên động địa, thật không uổng công cô chạy một quãng xa như vậy để tám chuyện.
Cô còn muốn tiếp tục nghe nữa nhưng ai ngờ nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại nghe tin có người đang tranh cãi ở đây vì vậy vội vàng chạy đến.
Mà những vệ sĩ tận tâm đi theo sau lưng cô thấy vậy cũng vội lên tiếng nhắc nhở thiếu phu nhân nhà mình.
Cả Sầm Chí Tề lẫn Quan Viện Viện cùng đồng thời im bặt, lúc nhìn thấy Quan Mẫn Mẫn vẻ mặt bình tĩnh đứng đó, khóe môi Quan Viện Viện hơi nhếch lên mà sắc mặt Sầm Chí Tề hơi có chút khó coi, vừa hổ thẹn lại vừa khó xử.
Hắn căn bản không nghĩ đến sẽ xuất hiện ở chỗ này, chỉ là muốn nhất tỉnh mà thôi chính vì vậy ở nay nay công cộng cũng không ngại đem những chuyện không thể đưa ra ánh sáng mà nói.Nhưng trên đời này đúng là không có chuyện gì có thể giữ được bí mật mãi mãi, huống gì Quan Mẫn Mẫn chỉ đứng cách họ chừng 3m, những gì nên nghe không nên nghe cũng đã nghe hết rồi.
'Xin hỏi có cần giúp gì không?' Quản lý của tầng lầu dẫn theo hai nhân viên bảo vệ hối hả chạy đến, lễ phép hỏi.
'Không cần đâu, chúng tôi chỉ bất đồng ý kiến chút thôi.' Sầm Chí Tề lộ ra nụ cười đặc trưng quen thuộc khiến cho vị quản lý tuổi đã ngoài bốn mươi nhìn mà xuân tâm nhộn nhạo, tươi cười nhìn hắn trả lời, 'Nếu có gì cần giúp gì cứ tìm tôi, chúc quý khách mua sắm vui vẻ.'
Rất nhanh, vị quản lý và hai nhân viên bảo an đã lui xuống.