Mục lục
[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo


Quý Thanh Viễn mỉa mai mà còn nhìn Tô Mạn Ngọc như có thù không đội trời chung.


Tô Mạn Ngọc ôm mặt mình, bảo: "Anh định thế mà xong à? Bố tôi còn không nỡ làm một đầu ngón tay tôi đau mà anh dám tát tôi? Này Quý Thanh Viễn, anh cậy tôi thích nên anh muốn làm gì với tôi thì làm đúng không?"


Quý Thanh Viễn lướt cặp mắt hờ hợt qua Ninh Thư, mới rồi bị cô đẩy nên có cảm giác sắp gãy xương cụt. Lại nghe câu nói trách móc của Tô Mạn Ngọc thì bảo: "Tôi tát hộ Thiển Thiển, dù gì các cô cũng là bạn bè, tại sao cô có thể độc ác như thế. Cô có biết làm vậy sẽ khiến Thiển Thiển phải cắt chân không? Từ lúc bị cô đẩy ngã cầu thang thì cái chân vẫn không có phút nào lành lặn cả."


"Trước đây Thiển Thiển luôn bảo rằng cô cố ý hại em ấy, nhưng tôi quả thật không ngờ cô lại đối xử với em ấy thế đấy." Quý Thanh Viễn lườm nguýt, mắng chửi Tô Mạn Ngọc.


Mặt Tô Mạn Ngọc vô cùng tệ, "Tôi không đẩy cậu ta ngã cầu thang, là nữ quỷ đẩy cậu ta chứ tôi không làm gì cả. Quý Thanh Viễn, anh không điều tra rõ ràng mà một mực bôi nhọ tôi như thế, có phải Lâm Thiển Thiển nói gì anh cũng tin không?"


"Tôi hiểu Thiển Thiển, em ấy hiền lành, lương thiện, được mọi người yêu quý nên cô mới nhắm vào em ấy." Quý Thanh Viễn nói hời hợt: "Chuyện gì Tô Mạn Ngọc cô làm cũng đổ lên đầu nữ quỷ được bởi thấy nữ quỷ sẽ không xuất hiện để cãi tay đôi hả? Tô Mạn Ngọc, tôi quen nhầm người rồi."


Tô Mạn Ngọc tức đến cào tim cào phổi, mặt mũi tái nhợt, "Đậu má Quý Thanh Viễn, trước đây bà bị mù mới đi thích cái loại như anh. Anh và Lâm Thiển Thiển đúng là trời sinh một đôi thối tha. Giờ bà thề luôn ở đây, nếu như bà có chạm vào một đầu ngón tay Lâm Thiển Thiển thật thì bà sẽ bị nữ quỷ hại chết."


Tô Mạn Ngọc đi qua trước mặt và vả thẳng mặt Quý Thanh Viễn, "Anh tưởng thế mà xong à, anh dám tát tôi thì cái này là trả lại cho anh."


Tô Mạn Ngọc rất mạnh tay, mặt Quý Thanh Viễn hằn dấu tay luôn. Quý Thanh Viễn ngơ ngác, có vẻ như vẫn chưa định hình lại sau cái tát thật của Tô Mạn Ngọc.


Ninh Thư đứng bên cạnh xem phim cảm thấy Tô Mạn Ngọc rất ngầu. Quý Thanh Viễn cậy việc Tô Mạn Ngọc thích mình, không cho một câu trả lời dứt điểm về tình cảm ấy, mà khi có vấn đề lại dựa vào đó để nhờ vả Tô Mạn Ngọc. Như thể Tô Mạn Ngọc thích anh ta tức là người hầu của anh ta ấy.


Quý Thanh Viễn thấy bạn gái mình chịu khổ, bị hành hạ thảm thương đến mức có khả năng sẽ què chân trong khi Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ở ký túc lại không hề hấn gì. Vậy nên Quý Thanh Viễn mới trút cơn giận này lên người Tô Mạn Ngọc.


Quý Thanh Viễn không tìm thấy nữ quỷ mà cũng chẳng dám đi tìm, nhưng mà cơn giận trong lòng phải có chỗ trút. Anh ta chẳng cần biết Tô Mạn Ngọc hay Ninh Thư có oan uổng hay không, có ấm ức hay không. Anh ta chỉ biết Lâm Thiển Thiển thảm thương thôi. Anh ta cũng bị nữ quỷ đeo bám làm mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, cho nên cần phải nhanh chóng giải toả.


Anh ta và Thiển Thiển chật vật như vậy, nhưng trừ Chương Vũ Yên nhảy lầu, thì hai người còn lại ung dung chẳng có chuyện gì làm Quý Thanh Viễn vô cùng khó chịu.


"Tô Mạn Ngọc cô dám tát tôi?" Quý Thanh Viễn nghiến răng, quai hàm rung rung, khuôn mặt vô cùng đẹp trai nhăn nhó hết lại.


Tô Mạn Ngọc lùi về sau một bước, "Tại sao tôi không dám tát anh?"


Tô Mạn Ngọc nói nghiêm túc với Ninh Thư: "Trang Vũ Đồng, cậu qua đánh cái con đồ ăn cháo đá bát lòng dạ chó má này với tớ đi."


Quý Thanh Viễn nhìn lướt qua Ninh Thư và biến sắc. Nãy bị nữ sinh này đẩy mà cả người như muốn nứt ra thành trăm mảnh. Cô nữ sinh này rất khỏe, nếu bị đánh sẽ đau lắm đây.


"Nếu các cô dám ra tay, tôi sẽ khiến các cô không yên thân được ở cái trường này." Quý Thanh Viễn uy hiếp lạnh lùng.


Tô Mạn Ngọc bật cười, "Ôi Quý Thanh Viễn, anh tưởng nhà anh xây cái trường này chắc, anh bảo làm người khác không yên thân là không yên thân à?"


Quý Thanh Viễn hừ lạnh rồi xoay người bỏ đi, chẳng qua là dáng đi có hơi kỳ cục.


Thấy Quý Thanh Viễn đi rồi, Ninh Thư lại thất vọng não nề. Muốn đánh anh ta một trận thật đấy, còn đang có đà của Tô Mạn Ngọc mà.


"Hức..." Tô Mạn Ngọc oà khóc òa. Trước mặt Quý Thanh Viễn cố gắng gượng, còn giờ thì khóc đến cào xé ruột gan, nước mắt nước mũi chảy đầy ra.


Ninh Thư không đồng cảm cũng chẳng qua an ủi cô ta.


"Cao cậu lại vô tâm thế, thấy tớ thất tình mà cậu không an ủi được một câu." Tô Mạn Ngọc rút giấy lau nước mũi.


Ninh Thư vô cùng khinh khỉnh, "Cậu đã yêu quái đâu."


Tô Mạn Ngọc: ...


"Theo cậu Lâm Thiển Thiển có tốt đến vậy à?" Tô Mạn Ngọc hỏi mà rất không phục.


Ninh Thư: "Cậu hỏi câu này nhiều lần lắm rồi đấy. Trong lòng Quý Thanh Viễn, Lâm Thiển Thiển tốt hơn cậu hàng nghìn lần."


Tô Mạn Ngọc: Đau quá, trái tim trúng một mũi tên rồi.


Ninh Thư thấy Tô Mạn Ngọc mất hồn mất vía, không cầm lòng được khuyên bảo: "Trên đời này đầy đàn ông tốt hơn Quý Thanh Viễn nhiều. Tại sao cậu không tìm người nào thích cậu ấy, cớ gì cứ phải để Quý Thanh Viễn chà đạp cậu thế."


Tô Mạn Ngọc rít nước mũi, "Con mẹ nó, nhất định tớ phải tìm được một người đàn ông tốt hơn Quý Thanh Viễn."


"Giờ vẫn ít tiếp xúc với đàn ông, đợi ra trường rồi cậu sẽ nhận thấy ngoài xã hội còn nhiều đàn ông ưu tú, trưởng thành hơn Quý Thành Viễn nhiều." Ninh Thư vỗ vai Tô Mạn Ngọc.


Tô Mạn Ngọc liếc Ninh Thư, cà khịa: "Làm như cậu gặp nhiều đàn ông lắm rồi ấy."


Chị gặp rất nhiều đàn ông rồi, nhưng mà chúng đều bị thần kinh hết đó em.


Ninh Thư cảm thấy vô cùng phiền phức trước việc Quý Thanh Viễn cứ ra vào ký túc xá, thế nên cô qua phàn nàn với cô phụ trách. Bảo rằng nữ sinh ký túc xá cô đưa bạn trai về ở qua đêm, hơn nữa nam sinh này còn hay vào ký túc xá nữa.


Vậy là cô phụ trách bảo là sau này không cho nam sinh vào ký túc xá nữa.


Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ngày càng thân thiết, bình thường Tô Mạn Ngọc còn đưa quần áo của mình cho Ninh Thư mặc nhưng Ninh Thư không cần. Cũng do Tô Mạn Ngọc cao hơn cô một cái đầu, cô không mặc được quần áo của Tô Mạn Ngọc.


Thỉnh thoảng hai người sẽ dùng chung đồ trang điểm, cùng đi dạo phố, có hơi hướng sẽ phát triển thành bạn thân. Tô Mạn Ngọc nói chuyện rất độc mồm độc miệng, bảo thẳng là Ninh Thư đã không có dáng lại còn ăn mặc quê mùa. Nói chung là vô cùng xỉa xói Ninh Thư, trêu Ninh Thư là không đáng một xu.


Ninh Thư mặc kệ cô ta, nếu mà là người nào yếu ớt, có lẽ đã bị cái cô em này làm cho tức phát khóc rồi.


Dù ngoài miệng Tô Mạn Ngọc chê bai Ninh Thư nhưng đi đâu cũng tay trong tay với Ninh Thư, Ninh Thư cảm thấy là do cô ta sợ quỷ.


Quý Thanh Viễn bảo đã mời đạo sĩ đến trừ quỷ, thế nhưng mãi mà vẫn chưa thực hiện. Với cả một thời gian rồi nữ quỷ không xuất hiện nên khiến Ninh Thư cho rằng con nữ quỷ này đã không còn. Trước đây lúc có nữ quỷ thì lo lắng đề phòng, giờ nữ quỷ không xuất hiện cũng lo lắng đề phòng. Cuộc sống học đường yên bình này làm Ninh Thư thấy rất quái gở.


Đừng bảo là Quý Thanh Viễn bị xấu mặt trước cô và Tô Mạn Ngọc, thế nên quyết định không tiêu diệt con quỷ đó vội mà để đó dọa các cô một thời gian đấy nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK