Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không ngờ có người đang âm thầm quan sát mình vậy, mới quan sát thôi mà đã lật tẩy cô rồi.
Lần đầu gặp người thực thi nhiệm vụ nên Ninh Thư đề phòng nhiều hơn là vui mừng. Cô không hề thấy vui khi gặp đồng hương.
Thu Hân nhìn Ninh Thư và bảo: "Cơ thể tôi hiến dâng nửa linh hồn để chiếm được Mạc Tước Phong."
"Vậy à..." Ninh Thư chau mày, cô bỗng hiểu ra rồi. Bảo sao cô cứ thắc mắc tại sao mối quan hệ giữa Mạc Tước Phong và Mạch Đoá Nhi lại gay gắt đến vậy, hoá ra là có người thực thi nhiệm vụ khác chọc ngoáy nữa, nên đã xuất hiện vấn đề giữa hai anh chị với nửa kia của đời mình.
Ninh Thư bỗng nhiên hỏi: "Cô ngủ với Mạc Tước Phong ở bữa tiệc tối đó à?"
"Tất nhiên rồi, đó là khoảnh khắc bắt lấy trái tim nam chính tuyệt vời, tôi phải ngủ với nam chính hộ nữ chính chứ. Nhưng mà tôi không ngờ Mạch Đoá Nhi lại không đến đâu." Thu Hân hất lọn tóc của mình và cười với Ninh Thư. Nụ cười của cô ta thật rạng rỡ dưới ánh nắng, cô ta hệt như thiên sứ gãy cánh, xinh đẹp và còn thuần khiết hơn cả mạch Đoá Nhi.
Mình là con gái mà cũng bị cô ta quyến rũ thì phải biết là cô ta hấp dẫn nhường nào.
Ninh Thư hơi thắc mắc: "Bắt lấy trái tim nam chính?"
"Chứ sao." Thu Hân định vỗ vai Ninh Thư, Ninh Thư lùi lại làm bàn tay Thu Hân bị hẫng trên không nhưng cô ta cũng không có ý định rút tay về.
Thu Hân vừa cười vừa bảo: "Không có nỗi đau nào xé lòng tuyệt vọng hơn cướp đi người đàn ông của nữ chính, cướp đi tất cả những gì mà nữ chính có. Tôi thích thực hiện nhiệm này, chỉ cần bắt lấy trái tim một người đàn ông là hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Ninh Thư ậm ừ, vậy ra Mạch Đoá Nhi bây giờ chính là cái kết của hai phe cùng xử lý.
Ninh Thư hỏi: "Cô bắt lấy trái tim người ta, rồi lỡ như người ta yêu cô thì sao?"
Thu Hân chẳng bận tâm lắm: "Tôi là người thực thi nhiệm vụ, việc của tôi là hoàn thành nhiệm vụ thôi. Nếu có ai đó yêu tôi trong nhiệm vụ thì cũng chẳng ngăn cản được bước chân của tôi."
Ninh Thư: ...
Nói như cô ta vậy sau khi cô ta hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi thế giới này, vậy thì cái người yêu cô ta phải làm sao đây? Anh ta sẽ yêu người uỷ thác à? Người uỷ thác có phải người thực thi nhiệm vụ đâu mà yêu được.
Anh ta đáng buồn thật, người mình yêu sâu sắc là ai cũng không biết.
Cơ mà mỗi người có một cách sống riêng, người thực thi nhiệm vụ cũng có cách hoàn thành nhiệm vụ của người thực thi nhiệm vụ. Còn Ninh Thư đây sẽ không cố gắng khiến một người yêu mình, rồi lại lợi dụng người ta để hoàn thành nhiệm vụ đâu.
So với đó, thà Ninh Thư dùng nắm đấm của mình để giải quyết nhiệm vụ còn hơn là phải vác cái nợ tình cảm.
"Cô chú ý vào, nghịch lửa rồi có ngày lại bị thiêu chết ấy." Ninh Thư lại hỏi: "Cô bày trò để Mạch Đoá Nhi trở nên như vậy à?"
"Tôi thích phong cách xử lý nhanh gọn lẹ, một lần là xong. Và tôi rất không thích cái phong cách của cô. Cô cứ đưa Mạch Đoá Nhi đi diễn hết vai này đến vai khác, tôi còn tưởng cô đang định giúp cô ta cơ. Đừng có quên là nữ chính càng thảm hại, kinh nghiệm của chúng ta càng cao chứ." Chính Ninh Thư không quá thích Thu Hân, mà Thu Hân cũng không thích Ninh Thư.
Thu Hân kháy đểu: "Cô tự biến mình thành quản lý bảo mẫu luôn rồi."
Ninh Thư miễn cho ý kiến, cô đâu thể xử lý Mạch Đoá Nhi công khai được? Cô vừa phải bảo vệ nghệ sĩ để không ảnh hưởng đến quyền lợi của công ty, đồng thời cũng phải bảo vệ công việc của nguyên chủ mà.
Nguyên chủ Trần Hy bị Mạc Tước Phong chặn hết tất cả dường sống, không một công ty nào trong showbiz thuê cô ấy làm việc. Cô ấy không thể làm công việc quản lý nữa nên mới tức tối trả đũa Mạch Đoá Nhi, cô ấy hết cách mới phải vạch mặt Mạch Đoá Nhi bị bao nuôi đó thôi.
Và sau cùng thì đã bị côn đồ hãm hiếp và giết chết.
Mọi bi kịch bắt đầu từ khi mất việc, nên công việc này rất quan trọng.
Cô đâu thể bỏ mặc tất cả chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc nguyên chủ quay lại thấy mình vẫn thất nghiệp thì cô ấy hiến dâng linh hồn không công à.
Vậy nên Ninh Thư mới cố gắng hết mình cho công việc này dù còn lóng nga lóng ngóng.
Cô chẳng quan tâm lời chê bai của Thu Hân.
Ninh Thư hỏi Thu Hân: "À, cô bảo là nữ chính càng thảm hại, kinh nghiệm của chúng ta càng cao á?"
Thu Hân cười lộ hàm răng trắng bóng: "Tất nhiên rồi, người uỷ thác bị nhân vật chính hành hạ, nhân vật chính càng thảm thì kinh nghiệm của chúng ta sẽ càng cao thôi."
Ninh Thư chau mày, lại hỏi: "Cô quá đáng quá, sau để nhân vật chính ôm nỗi hận hiến dâng linh hồn mình thay đổi số phận thì sao?"
Ninh Thư đã từng nhìn thấy thế giới sắp huỷ diệt đen sì thủng lỗ chỗ ở biển Quy Luật. Nếu những con thí tốt có thể gây ra những vết thương cho quy luật đất trời, vậy thì những tổn thương mà nhân vật chính có thêm may mắn gây ra lại càng lớn hơn.
Ai ấm ức chút là lại hiến dâng linh hồn để thay đổi cuộc đời, thế thì là thiên hạ đại loạn rồi còn gì?
Ninh Thư hỏi Thu Hân: "Cô làm thế là đang tạo vết thương cho thế giới."
"Ha ha ha ha..." Thu Hân cười đến ná thở, cô ta vừa ôm bụng vừa chỉ Ninh Thư và cười đến chảy nước mắt làm Ninh Thư không hiểu cô ta bị sao nữa.
Ninh Thư nhăn mặt khó chịu, "Cô cười gì vậy?" Cô có nói cái gì để cô ta cười à? Cô chỉ nói những gì mình nghĩ thôi mà.
Cười cái quần què gì?!
Thu Hân lau nước ở khoé mắt, cô ta bảo: "Cô thánh mẫu thật."
"Tôi thánh mẫu?" Ninh Thư chỉ vào mình, ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi thánh mẫu ở đâu?"
"Chúng ta chỉ là người thực thi nhiệm vụ ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí, còn có thể biến mất hoàn toàn nếu quá trình thực hiện nhiệm vụ có bất trắc. Vậy mà cô còn muốn cứu cả cái thế giới này, cô như vậy chẳng gọi là thánh mẫu thì không à? Chúng ta là người thực thi nhiệm vụ, cứ hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, đâu cần quan tâm những chuyện khác."
Thu Hân khinh Ninh Thư: "Người thực thi nhiệm vụ như cô sẽ không tiến xa được đâu."
"Bye nhé." Nếu như trước đó Thu Hân còn thấy Ninh Thư thú vị thì giờ đã hết sạch rồi. Cô ta chỉ là một người thực thi nhiệm vụ não tàn mà thôi, mình chẳng cần bận tâm làm gì.
Ninh Thư nhìn theo bóng dáng Thu Hân và gọi 2333: "Việc của chúng ta là sửa chữa thế giới mà?"
2333 an ủi Ninh Thư: "Đúng là vậy, cô không cần quan tâm cô ta đâu Ninh Thư. Cô đã từng đến biển Quy Luật, cảnh giới của cô cao hơn cô ta đấy. Thế giới cũng giống như con người thôi, đã ốm đau thì không thể nào tự chữa quy luật của mình được, vậy nên mới phải nhờ người khác chữa cho. Người không có tầm nhìn thì chẳng thể tiến xa được."
Ninh Thư nhún vai, còn lâu cô đã phải quan tâm suy nghĩ của người khác.
Ninh Thư rất thắc mắc điều này, "Nếu như quá đáng quá, vậy sẽ làm người khác cũng hiến dâng linh hồn để thay đổi cuộc đời đúng chứ? Nếu như lại có người hiến dâng, vậy thì những việc tôi làm cho Trần Hy đều là công cốc rồi." Thí tốt vô tội có thể hiến dâng linh hồn, vậy thì nhân vật chính cũng có thể.