Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư và Diệp Vũ không phân thắng bại, mỗi lần giao đấm với Diệp Vũ là Ninh Thư lại cảm thấy đau hết cả ruột gan.
Nắm đấm của đối phương hệt như phiến đá làm Diệp Vũ sắp gãy xương tay đến nơi. Diệp Vũ vô cùng kiêu ngạo bởi mình có một cơ thể rắn chắc hơn người tu luyện khác do hắn đã tu luyện bí kíp thượng cổ. Thế mà giờ có kẻ chui ở gốc chuối nào đó ra lợi hại hơn hắn, quá đáng hơn khi đó là kẻ mà hắn vẫn khinh là phế vật chứ.
Diệp Vũ quyết phải rạch ròi thắng thua, và trên hết là phải giết được cái tên Nguỵ Lương Nguyệt này. Nguỵ Lương Nguyệt đã trở thành cái gai trong mắt Diệp Vũ, không giết không hả dạ được.
Ninh Thư dồn khí ở đan điền, vung nắm tay đấm Diệp Vũ bằng tất cả sức lực. Ninh Thư còn nghe rõ tiếng xương mình gãy khi hai nắm đấm va chạm vào nhau. Cơ thể cô được kình khí tôi luyện rắn rỏi vậy mà cũng gãy cả xương rồi.
Hai người cùng bắn ra ngoài, Ninh Thư hộc máu mồm, cô nhanh chóng ăn đan được và điều động kình khí rồng vàng trong đan điền để chữa trị chỗ xương gãy.
Ninh Thư bị gãy tay là thế, còn Diệp Vũ thì mềm oặt cả cánh tay luôn, rõ ràng là bị thương nặng hơn Ninh Thư. Diệp Vũ ăn đan dược, hằn học Ninh Thư, "Ngụy Lương Nguyệt, coi thường ngươi rồi."
Ninh Thư vô cùng kiêu ngạo: "Ai bảo mày mù."
Liễu Viện Viện bồn chồn, "Mặc kệ hắn đi Diệp Vũ, tế luyện Tiên phủ trước đã." Có nhiều người xung quanh thế mà cứ đánh nhau với Ngụy Lương Nguyệt đến sống dở chết dở thế này rồi bị hớt tay trên thì xui lắm.
Diệp Vũ ừ một tiếng, ổn định lại nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể rồi xâm nhập ý thức của mình vào trong lõi. Hắn định tác động ý thức mình vào lõi trong, vậy thì sẽ khống chế được cả không gian Tiên phủ.
Đầu tiên là Diệp Vũ nuốt linh hồn trước, hắn biết được rằng cái Tiên phủ này còn có vô vàn bảo bối không tưởng tượng nổi từ linh hồn này. Hắn phải lấy được cái Tiên phủ này cho bằng được. Nếu như có thể làm cho Tiên phủ này tiến hóa đến ngưỡng sáng tạo ra sinh mạng, vậy thì hắn sẽ trở thành người khống chế đứng đầu thế giới.
Nhận thấy Diệp Vũ định tế luyện Tiên phủ, Ninh Thư cũng xâm nhập ý thức mình vào trong lõi, cô vào thẳng vấn đề: "Đừng để cho người đàn ông này chiếm được bạn, tôi sẽ đưa bạn về nơi sáng tạo không gian thế giới."
Một lúc sau có dòng cảm xúc vui mừng xíu xiu truyền đạt đến ý thức Ninh Thư, giống như đang hỏi Ninh Thư có đúng vậy không.
"Tôi có thể đưa bạn trở về nơi sáng tạo thế giới, để bạn sáng tạo ra quy luật đất trời một lần nữa. Nhưng trên hết là bạn không được để người đàn ông đó chiếm được bạn." Ninh Thư biết số mạng của mình không chơi lại được Diệp Vũ, cũng không đến lượt cô chiếm được kỳ ngộ, vậy nên cô chỉ biết dùng cách này thôi.
Ninh Thư cảm nhận được mình và Tiên phủ đã có mối liên hệ, cô biết Tiên phủ đã chọn cô. Diệp Vũ bên kia giật thót. Trước đó hắn vẫn cảm nhận được có một chút liên hệ với Tiên phủ, nhưng giờ thì chẳng còn gì cả, lõi trong còn đang từ chối mình cơ.
Diệp Vũ nhìn sang Ninh Thư theo phản xạ tự nhiên, nhìn thấy đối phương đang ăn đan dược liên tục thì cau có phán xét Ninh Thư. Ninh Thư đang nhai một đống đan dược trợn mắt, "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai ăn đan dược bao giờ à?"
Đùng một cái, xung quanh tối om như mực, mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra và đã mất ý thức.
Lúc mọi người tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong sơn cốc chứ không còn trong Tiên phủ nữa rồi.
Liễu Viện Viện hỏi Diệp Vũ: "Huynh lấy được Tiên phủ rồi à?"
Diệp Vũ tái mặt, đang định bảo hắn không lấy được Tiên phủ thì đã có tiếng hô hoán được hét lên từ dồn khí đan điền: "Diệp Vũ kia, ông biết mày chiếm được Tiên phủ rồi nhé. Nộp Tiên phủ ra đây thì ông tha mạng cho mày."
Diệp Vũ quát tháo Ninh Thư: "Ngụy Lương Nguyệt kia, Tiên phủ không có ở chỗ ta, ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta còn đang nghi Tiên phủ ở chỗ ngươi ấy."
Ninh Thư chống nạnh cười há há, "Ối giời ông còn đang mong ông chiếm được Tiên phủ đây này. Ông mà có Tiên phủ thì ông sẽ đưa cho Sư Tuệ Đế luôn để cô ấy gả cho ông. Hồng Môn Tông chúng mày chẳng chướng mắt ông nên không muốn gả Sư Tuệ Đế cho ông còn gì?"
Ninh Thư tự thấy mình đùa quá trớn, lỡ đâu Hồng Môn Tông gả Sư Tuệ Đế cho mình thì cô biết làm sao, "Nhưng mà Tiên phủ không ở chỗ ông, vậy là đời này ông không có duyên với Sư Tuệ Đế rồi."
Sư Tuệ Đế sầm mặt, "Ngụy Lương Nguyệt ngươi còn định nhục mạ ta đến mức nào nữa?"
"Có chết ta cũng không gả cho ngươi." Sư Tuệ Đế quả quyết.
Ninh Thư nhún vai, "Thì thôi vậy, không có cây già nhưng ông vẫn có cả khu rừng cơ mà."
Sư Tuệ Đế hộc máu mồm. Cô ta bị Ninh Thư đánh bị thương sẵn rồi, giờ lại bị Ninh Thư sỉ nhục thì hộc ra máu.
Liễu Viện Viện ngạc nhiên ra mặt, hỏi Diệp Vũ: "Huynh không chiếm được Tiên phủ thật à?"
Diệp Vũ lắc đầu, "Không chiếm được."
Ninh Thư chỉ vào Diệp Vũ, bảo: "Giả vờ giả vịt, mày cứ giả vờ đi, còn chẳng phải là sợ người ta biết Tiên phủ ở chỗ mày à. Đừng có mà đổ cho Tiên phủ ở chỗ ông, ông chỉ ở cảnh giới tu vi Linh Sư thấp kém, đánh đấm toàn nhờ sức khỏe cả, sức mạnh tinh thần của ông còn không đủ để xâm nhập vào Tiên phủ ấy."
Thấy những con mắt của mọi người xung quanh nhìn mình đầy thèm thuồng thì Diệp Vũ đến tức ói máu.
Trưởng lão dẫn đội của tông môn đã đến, "Chuyện gì thế, sao các ngươi lại ở đây, sao bí cảnh lại biến mất rồi?"
Ninh Thư đi ra chỗ trưởng lão dẫn đội của Thiên Đạo Tông, cô chỉ thẳng mặt Diệp Vũ và báo cáo với trưởng lão: "Trưởng lão, Diệp Vũ của Hồng Môn Tông chiếm được Tiên phủ rồi."
Câu nói của Ninh Thư làm trưởng lão tông môn xây xẩm mặt mày, chỉ có trưởng lão Hồng Môn Tông là vui vẻ ra mặt, đưa ngay các đệ tử Hồng Môn Tông về trước.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ tột cùng của trưởng lão mà Diệp Vũ khổ tâm vô cùng.
Liễu Viện Viện thấy Diệp Vũ trở về thì tức tối. Cô có ngọc bài mà không thu hoạch được gì hết, rốt cuộc Tiên phủ ở trong tay ai chứ?
Liễu Viện Viện nghi rằng Tiên phủ ở chỗ Ngụy Lương Nguyệt, thế nhưng tu vi của hắn ta kém thật, sức mạnh tinh thần còn chẳng đủ mạnh.
Cá bé thì đâu nuốt được cá lớn, tỷ lệ mà dạng tu vi yếu kém của Ngụy Lương Nguyệt chiếm được Tiên phủ gần như bằng không. Sức mạnh của Tiên phủ quá lớn, hắn ta đâu thể ôm nổi.
Chim cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi rồi, không biết kẻ nào lén lút vớ được của hời nữa. Cô đây trái lo phải nghĩ, còn bị đánh bị thương thế mà chẳng có được gì cả.
Liễu Viện Viện khó chịu gần chết, cô nhổ một bãi máu ra và đành phải đi về trước đã. Là đại đệ tử của Huyết Luyện Môn, cô chưa từng bị chơi đểu và uất ức như thế này.
Bí cảnh biến mất, Hồng Môn Tông lại chiếm được Tiên phủ nên thực lực của Hồng Môn Tông sẽ tăng mạnh. Mọi người rối rít quay về, trưởng lão dẫn đội của Thiên Đạo Tông buồn ra mặt, ông nhìn Ninh Thư và thở dài: "Không ngờ thằng ranh ngươi vẫn còn sống mà ra ngoài được, không uổng công cha ngươi lo lắng cho ngươi nhiều như thế."
Trưởng lão dẫn đội nói với Ninh Thư: "Chúng ta về trước đã." Ninh Thư biết nói sao với trưởng lão đây khi mà ngoài cô, cả đội đệ tử Thiên Đạo Tông đều chết cả rồi?