Mục lục
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Mộng cũng cười: “Mẹ Vu như này là đúng, tra khảo chuyên nghiệp, sẽ luôn bắt đầu thẩm vấn từ bối cảnh lúc ra đời, bởi vì lượng thông tin lớn, liên quan đến nhiều người và việc, một khi nói dối sẽ không khớp trước sau. Đây gọi là chuyên nghiệp.”

Vu Nhược Hoa được nói như vậy thì vô cùng vui vẻ, cho Khương Nặc một ánh mắt: “Xem đi.”

Khương Nặc: ...

Cuối cùng đã biết thần thái của A Muội là học ai rồi.

Vu Nhược Hoa mừng rỡ, tiếp tục nói: “Hiện tại bọn họ có 29 người, người cầm đầu tên là Nhậm Vũ Cường, khoảng 40 tuổi, là người lớn tuổi nhất, rất nhiều đồng hương đều do người này giới thiệu vào nhà máy, người này đã ly hôn, con cái đi theo vợ gả cho người khác, cái gì anh ta cũng không quan tâm.

Nhưng thích chơi bầu thích đánh bài, tiền lương tiêu hết còn mượn bên ngoài không ít tiền, bị người ta tìm đến nhà máy mấy lần, anh ta vì trốn nợ, đã chạy ra bên ngoài thuê một căn phòng nhỏ.

Chính là vận khí của anh ta tốt, nơi anh ta thuê ở chợ nông nghiệp, mặc dù sau khi nhiệt độ tăng cao rất nhiều người ở chợ không làm ăn, nhưng có người có cửa hàng ở đây, nhà kho cũng ở đây, lúc ngập nước anh ta cứu giúp đồ đạc, người ta cảm kích anh ta, thấy nơi ở của anh ta bị ngập, nên đã thu nhận anh ta ở cùng.”

Đương nhiên, chuyện sau này có thể nghĩ ra, phát triển cũng không tốt đẹp.

Mưa rơi không ngừng, đồ đạc thì một ngày nào đó cũng sẽ ăn hết.

TBC

Mặc Vũ Cường động tâm tư, anh ta biết chợ nông nghiệp lớn nhỏ các nơi đều có hầm lạnh, chợ này cũng không ngoại lệ.

Bởi vì chợ nông nghiệp cần tích trữ rất nhiều loại nông sản, rau quả, thịt, gia vị, đồ tươi sống, đều

có.

Tích trữ hàng hoá khác nhau, yêu cầu về nhiệt độ cũng không giống nhau, bình thường là thuê theo gian hoặc là theo mét vuông.

Anh ta biết, trong hầm lạnh còn có rất nhiều vật tư.

Mặc dù bị ngập nước, nhưng vẫn rất nhiều người có chủ ý lên hầm lạnh này, Nhậm Vũ Cường thấy mấy người chèo thuyền tới xem, nhưng mấy thương gia bị kẹt ở chợ đoàn kết lại, trông coi không cho người ta tới gần.

Nhậm Vũ Cường âm thầm nghe ngóng, hầm lạnh này chìm trong nước lâu như vậy, không phải đã vào nước từ lâu rồi hay sao?

Người ta tín nhiệm anh ta, nên đã nói cho anh ta biết, kho lạnh có mấy tầng, hơn nữa chỗ cửa kho ghép lại được khảm nạm gồ ghề, trong ngoài làm kính dùng nhựa cao su bịt kín, sẽ không có nước vào. Cửa cũng đều là cửa nhập khẩu, cũng có mủ cao su, có thuỷ lực sẽ chỉ càng chặt hơn.

Nhậm Vũ Cường nghe mà chỉ hiểu lơ mơ, nhưng cũng hiểu rằng hầm lạnh không dễ bị nước vào, cho dù có nước thấm vào, vậy thì cũng không ảnh hưởng gì lớn, đồ đạc vẫn còn, ngay lúc này không dám xuống dưới.

Một là nước sâu như vậy, xuống dưới gặp nguy hiểm.

Hai là đồ nhiều như vậy, sau khi phá cửa lượng nước lớn chảy vào, sẽ gây nên tổn thất.

Ba là sau khi phá hỏng hầm lạnh, sẽ không có nơi cất giữ vật tư nữa.

Bọn họ vẫn tin tưởng mưa to này không lâu sẽ ngừng, chờ mưa tạnh, phải tiếp tục kinh doanh, cả nhà lớn bé đều dựa vào những thứ này.

Nhưng Nhậm Vũ Cường không giống như vậy.

Anh ta được thu nhận, mỗi ngày có thể được chia một ít đồ ăn, nhưng càng ngày càng ít.

Chờ tới khi đồ ăn được chia hết, nói không chừng những người này sẽ đá anh ta ra ngoài.

Hơn nữa, hiện tại anh ta ở chung với một cặp vợ chồng bán hoa quả, nơi không bị ngập có hạn, bọn họ vẫn chia cho anh ta một căn phòng.

Mỗi ngày Nhậm Vũ Cường đều nghe ông chủ và bà chủ ngủ cùng với nhau, ác niệm trong lòng nảy sinh từng ngày.

Người phụ nữ kia hơn 30 tuổi, mặt mỏng như thể hơn 20 tuổi, vóc người đẹp da thịt trắng, mỗi ngày lắc lư trước mặt anh ta, có phải đang quyến rũ anh ta hay không?

Hầm lạnh có nhiều vật tư như vậy, mỗi ngày lại bảo vệ đói cả bụng, là chờ đẻ trứng à?

Nhưng hai quyền khó địch lại bốn tay, Nhậm Vũ Cường cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có ngày thực sự đói đến phát điên, lại chỉ được chia một chút nước luộc khoai tây, Nhậm Vũ Cường nhịn không được mắng to, bà chủ kia lại uỷ khuất nói tất cả mọi người chỉ có thể như này.

 

Anh ta tức giận lăn qua lộn lại không ngủ được, vừa vặn đêm đó có người tới, có chủ ý muốn phá hầm lạnh, nhân lúc bọn họ đánh nhau, Nhậm Vũ Cường lặng lẽ lên thuyền, đẩy người trên thuyền xuống, chèo thuyền đến nhà máy.

 

Chuyến đi này, ngược lại là niềm vui bất ngờ.

Người của bọn họ ở nhà máy cơ bản cũng còn sống.

Ký túc xá của nhà máy nhiều người thì sẽ luôn có căn tin.

Lúc mưa to, đầu tiên là mọi người cứu giúp nhà máy, về sau chuyển gạo, bột mì ở nhà ăn lên trên tầng.

Rau xanh cũng có một chút, nhưng ăn tiết kiệm cũng chỉ được 5 ngày.

Ban đầu mọi người không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bởi vì nhiệt độ cao giới hạn điện, ở trong nhà máy đều sản xuất vào ban đêm, hơn nữa làm ba ngày nghỉ bốn ngày, rất nhiều người đều dứt khoát về nhà.

Những người ở lại tính cả công nhân, đầu bếp, bảo vệ, giám đốc và ông chủ, cộng lại gần 50 người.

Có người nhất định phải ở lại nhà máy, có người lười chạy, dù sao trong nhà máy cũng bao ăn bao ở.

Quan tâm quái gì đến nước lũ bên ngoài đang cuồn cuộn, coi như nghỉ phép.

Nhưng cho dù ban đầu là như thế nào, về sau cơ bản đều phát triển giống nhau, mưa lớn không ngừng, nước càng ngày càng dâng cao, lương thực càng ngày càng ít.

Cũng may ngày mưa to thứ bảy, người của chính phủ đã đến.

Nhà máy của bọn họ là sản xuất linh kiện trục có độ chính xác cao, là nhà máy tư nhân, nhưng làm được sản phẩm rất tốt, số lượng xuất khẩu rất lớn.

Chính phủ trưng thu máy móc và tất cả sản phẩm, ông chủ yêu cầu trao đổi vật tư, chính phủ đồng ý, vận chuyển một số lương thực đến, một cái xuồng cứu nạn cỡ nhỏ, cũng nói với bọn họ cố gắng sống sót, chờ đợi thông tin từ xã khu.

Nhưng ngay đêm hôm đó đã xảy ra chuyện.

Ông chủ dẫn theo em vợ, mang đi phần lớn lương thực, đồng thời cùng lúc đó, còn lấy đi cả thuyền cứu nạn duy nhất của bọn họ.

Nếu không phải thuyền cứu nạn căn bản chứa không nổi quá nhiều đồ, đoán chừng ông ta tuyệt đối sẽ không để lại.

Chuyện này trực tiếp khởi nguồn cho mâu thuẫn, mọi người bắt đầu tranh cướp bể đầu số vật tư còn lại.

Lúc này, một người tên là Tằng Khải đứng dậy, người này là cháu ngoại của Nhậm Vũ Cường, vừa tròn 20 tuổi, bình thường rất kích động, tính khí nóng nảy, lại thích đánh nhau hung hãn, hơn nữa trong nhà máy này đồng hương của cậu ta nhiều nhất, lúc cậu ta đang đánh nhau đã lấy một vật bằng sắt đập vỡ đầu người ta.

Cậu ta là người đầu tiên g.i.ế.c người.

Sau chuyện đó, cậu ta đã tập hợp mười mấy người đồng hương, cùng với mấy người có quan hệ không tệ, người đồng ý gia nhập lại biết nghe lời, chiếm đoạt tất cả vật tư.

Những người khác bị giam trong một phân xưởng nhỏ, khoá cửa lại.

Qua vài ngày, phân xưởng nhỏ kia bị ngập, không một ai trốn được.

Tằng Khải hoàn toàn có uy phong, ở trong nhà máy, hiện tại cậu ta nói một không hai, không ai dám phản đối cậu ta.

Người tung bay rất nhanh.

Tằng Khải chỉ cảm thấy đáng tiếc, những công nhân dẫn theo người nhà kia, đều thuê phòng ở bên ngoài chứ không ở ký túc xá, nếu không thì vợ và con gái của bọn họ cũng có thể cung cấp chút việc vui.

Trong nhà máy này đều là đàn ông, không có gì thú vị.

Nhưng vật tư còn lại cũng có hạn, chẳng mấy chốc sẽ cạn, những người này lại nội chiến, Tằng Khải vì để trấn áp, lại đánh c.h.ế.t một người.

Nhưng cứ luôn như này cũng không phải cách, xét đến cùng, muốn người khác nghe lời, tối thiểu thì mọi người cũng phải có thể sống sót.

Cứ tiếp tục như thế này tất cả sẽ c.h.ế.t đói, ai còn quan tâm nhiều như vậy.

Vừa vặn, lúc này Nhậm Vũ Cường liều mạng chèo thuyền từ chợ đến đây.

Đám Tằng Khải nhìn thấy Nhậm Vũ Cường, đều lấy làm kinh hãi.

Mưa to lâu như vậy, đều cho là anh ta c.h.ế.t rồi, không nghĩ tới vẫn còn sống.

Nhậm Vũ Cường vừa mệt vừa đói, toàn thân ướt đẫm nước mưa, mưa to như rót xuống, đừng nói hai mắt không mở ra được, muốn há mồm thở dốc cũng là hy vọng xa vời, cũng may chợ cách nhà máy gần, nếu không thì hơn phân nửa anh ta đã c.h.ế.t ở giữa đường rồi.

Nhậm Vũ Cường mang đến tin tức về kho lạnh, cũng vừa vặn giải quyết được vấn đề khẩn cấp của đám Tằng Khải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK