Khương Nặc nhẹ gật đầu.
71% là chỉ diện tích của đại dương, trước lúc tận thế, năng lực thăm dò của con người với biển sâu có hạn, không cách nào giống như ở trên đất bằng đào các hang động mỏ quặng.
Trong đại dương bảo tồn linh nguyên vượt quá 85% cũng là một chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới đây, biểu cảm của Khương Nặc cũng trở nên nghiêm túc.
Vỏ trái đất biến động, linh nguyên sẽ từ lòng đất đi vào mặt đất, sinh vật trên lục địa sẽ biến dị, vậy sinh vật biển thì sao?
Cô sống mười năm ở tận thế, mười năm này phần lớn thời gian đều ở căn cứ lao động, rất ít khi ra ngoài, càng sẽ không biết chuyện bên ngoài lục địa.
Nhưng thú triều ở trên mặt đất gần như đều đã huỷ diệt con người, căn cứ cỡ trung như Nam Giang thứ hai cũng bị phá nát.
Dưới sự duy trì to lớn của linh nguyên, sinh vật đại dương biến dị sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Mấy năm sau, sinh vật biến dị sẽ xâm chiếm mặt đất sao?
Hiện tại Khương Nặc rất khó mà tưởng tượng ra được.
Tất cả những chuyện này, đều cách cô rất xa, lại rất gần.
Cô chỉ muốn dẫn theo mẹ sinh sống thật tốt, nhưng nếu như con người không còn tồn tại, thế giới hủy hoại chỉ trong chốc lát, thì làm gì còn có nhà hay vườn của bọn họ nữa?
Khương Nặc hơi nhíu mày.
“Nếu có ngày đó, chúng ta nên đi đâu đây?” Cô bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Tương lai rất khó, nhưng sợ hãi thì cũng vô dụng, có vấn đề thì phải nghĩ xem nên giải quyết như thế nào.
Vân Diệu trả lời: “Chỉ có một chỗ là an toàn.”
“Ở đâu?”
Vân Diệu không nói gì, mà chính là lấy ra một tấm hình, đặt trước mặt Khương Nặc.
Đây là một bức tranh viễn cảnh, nơi sâu nhất trong rừng rậm của dãy núi Đại Hưng, có một mảnh sương mù dày đặc bao phủ.
Khương Nặc lập tức hiểu anh ta muốn nói gì.
“Anh nói bên trong sương mù, bên cạnh thanh kiếm khổng lồ kia? Chính là chỗ an toàn nhất sao?”
Quả thực, theo như tư liệu mà viện nghiên cứu viết, khu vực gần sương mù đã bị một bức tường vô hình ngăn trở, thời đại này tất cả những thủ đoạn đã biết cũng không thể tiến vào, cũng không cách nào dò xét.
Vân Diệu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi nói là ngọn núi này, nơi gần thanh kiếm khổng lồ, sinh vật biến dị không đến gần được, tôi và Văn gia chân chính hợp tác, là tôi cho bọn họ thời cơ để tự thân tiến hóa, mà bọn họ, muốn xây dựng một căn cứ cuối cùng cho con người ở bên trong ngọn núi này.”
Cổ họng Khương Nặc bỗng nhiên hơi khô khát, cô uống liên tiếp hai chén trà nóng, mới có cảm giác tốt hơn một chút.
Nghe đến mấy câu này, trong nội tâm rất khó để nói là không có rung động gì.
“Anh muốn trong tương lai, vì con người lưu lại một nơi có thể sinh tồn?” Cô nhìn về phía Vân Diệu: “Nhưng vì sao anh phải làm như vậy?”
Vân Diệu thấp giọng nói: “Tôi sẽ lấy đi rất nhiều linh nguyên, có lấy, dĩ nhiên cũng có trách nhiệm, đây là điều nên làm.”
Khương Nặc trầm mặc nửa ngày.
Lúc Vân Diệu kể về lai lịch của chính mình đã từng nói, bởi vì thiên phú tốt, thuở nhỏ anh ta đã nhận được sự bồi dưỡng tốt nhất, hưởng thụ ưu đãi của tư nguyên, dĩ nhiên cũng phải nhận trách nhiệm trong giới.
Đây là một loại nhân quả tuần hoàn mà anh ta nhận định.
Cùng với sự xuất hiện không ngừng của linh nguyên, linh khí thấm vào, thực vật, động vật dần dần biến dị.
Thể xác của con người cũng chẳng còn rất mạnh, năng lực sinh sản cũng yếu, lại bởi vì thiên tai, rất nhiều tổ chức máy móc, quốc gia to lớn đều tê liệt, lực lượng sinh sản trở nên thấp.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, sự sống còn của con người càng trở nên khốn đốn hơn.
Suy nghĩ ban đầu là chỉ cần bọn họ lấy đi linh nguyên, ngăn cản những sinh vật này biến dị thêm một bước, thì có thể khiến bản thân lớn mạnh hơn đồng thời cũng giải quyết được nguy cơ thú triều trong tương lai.
Nhưng nếu như đại đa số ở đáy biển vậy thì không có cách nào cả.
Cho dù con người có cố gắng vượt qua được thiên tai để tới đây, thì tiếp theo cũng sẽ lại nghênh đón sự huỷ diệt càng tàn khốc hơn.
Núi Đại Hưng, căn cứ cuối cùng, cũng sẽ thành nơi lánh nạn cuối cùng của con người, đào nguyên hương chân chính ở tận thế.
Khương Nặc hỏi: “Nhưng vì sao bây giờ anh mới nói chứ?”
“Vốn dĩ tôi không định nói.” Vân Diệu nhìn cô: “Cô không cần suy nghĩ quá nhiều, cô là người tự do.”
Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh không muốn mang danh đạo đức để lừa gạt tôi, là ý này sao?”
Vân Diệu giật mình, lẩm bẩm mấy chữ “đạo đức giả dối” thấp giọng đọc lại một lần.
Cuối cùng kiên định nói: “Không sai.”
“Anh biết tôi muốn làm gì không?” Khương Nặc lại rót một chén trà nóng: “Vốn dĩ tôi định thành lập pháo đài của chính mình, không phải kiểu rất nhiều người, chỉ có một vài người tôi có thể tin tưởng, mong muốn bảo vệ tập hợp một chỗ. Tôi và anh đi ra ngoài tìm linh nguyên, cũng có một nguyên nhân là đi khắp nơi, tìm kiếm một nơi an toàn, đương nhiên, hiện tại không cần tìm nữa.”
“Như này rất tốt.” Vân Diệu nói.
“Vậy anh định làm gì?” Khương Nặc lại hỏi.
Anh ta chân thành nói: “Chờ sau khi căn cứ núi Đại Hưng thành lập xong, tôi sẽ mời cô, nếu như các cô sẵn lòng tới.”
Khương Nặc khẽ cười với anh ta: “Tôi có thể cân nhắc một chút.”
Thật ra trong lòng cô, cho rằng Văn gia cũng không quá đáng tin.
Cho dù Văn gia vừa có tiền vừa có thể, thành lập kiểu căn cứ như này cũng không phải chuyện bọn họ có thể làm được, vẫn cần có sức mạnh của quốc gia, đối với chuyện này Văn gia chỉ có thể làm ra được tác dụng thúc đẩy.
Vì sau khi thành lập nơi trú ẩn cuối cùng của con người, ở nơi đó một lần nữa cắm rễ, đoàn kết sống sót. Chuyện này cần sự tín nhiệm và nội tâm mạnh mẽ, phải là người có nhiệt huyết và tín ngưỡng mới có khả năng làm được.
Bọn họ bình thường lại vĩ đại, giống như ông Trịnh, ông Lưu, giống như những người vận chuyển lương thực kia.
Có lẽ là hai chị em Văn gia để lại cho Khương Nặc ấn tượng không tốt, cô không cảm thấy Văn Vịnh Thần và Văn Vịnh Vi có một loại tín niệm vô tư này, cho nên, không quá lạc quan.
Nhưng cô cũng không nói ra.
Hiện tại cô cần cân nhắc chuyện của mình.
Liên tục lấy đi linh nguyên, có thể ngăn chặn được thú triều xảy ra ở trên mặt đất với một mức độ nhất định nào đó.
Trong vòng bảy, tám năm vấn đề không lớn.
Sau khi gặp phải, cô cần phải làm một số chuẩn bị, nhưng cũng không cần quá lo lắng.
Tất cả vẫn phải làm từng bước.
Thăng cấp không gian, thăng cấp chính mình, tìm kiếm linh nguyên thì mới sinh tồn được ở tận thế này.
Tốt nhất vào lúc đó, đã có thể dẫn theo mẹ cùng vào không gian.
Sau khi trò chuyện với Vân Diệu, một tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng Khương Nặc cũng sắp được gỡ bỏ.
“Cho nên, anh không cần tôi giúp anh xây dựng căn cứ, vậy anh cần tôi làm gì?” Cô hỏi.
“Có rất nhiều. Cô trưởng thành rất nhanh, vượt xa dự đoán của tôi.” Vân Diệu nhẹ giọng nói: “Một ngày trước lúc mưa to, lúc tôi tìm thấy cô ở siêu thị, năng lực tự vệ của cô cũng không mạnh, cho nên tôi cho cô súng.”
Trà trong tay đã sắp nguội, anh ta uống vào toàn bộ rồi nói: “Mấy tháng sau, tôi lại đi tìm cô, cô đã hoàn toàn khác biệt, đối với kỳ vọng của tôi về cô không hề chỉ là còn sống, còn có càng nhiều hơn, cho nên lại cho cô linh nguyên. Bây giờ cô đã đủ để giúp tôi, có cô đồng hành, tôi có thể làm được càng nhiều chuyện hơn.”
Khương Nặc cảm thấy buồn cười, nghe anh ta nói, giống như đang trồng cải trắng vậy.
Cô thăm dò nói: “Nhưng tôi có thay đổi như bây giờ, cũng không chỉ dựa vào chính tôi.”
TBC
“Cơ duyên của cô, chính là năng lực của cô, nếu đã thuộc về cô thì chính là của cô.” Vân Diệu thản nhiên nói: “Mỗi người đều được tạo nên từ kinh nghiệm của chính mình, tôi cũng vậy.”
Khương Nặc lại rót hai chén trà, đụng chén với anh ta: “Được, anh tìm linh nguyên, có gì cần thì dẫn theo tôi, tôi sẽ không để cho anh thua thiệt.”
Mặc dù Vân Diệu có thể lấy được linh nguyên, nhưng theo anh ta nói, trên người anh ta có rất nhiều thương tổn.
Khương Nặc không nhìn chằm chằm thân thể của người ta, không dễ tưởng tượng ra rất nhiều thương tổn rốt cuộc là như thế nào, nhưng nhìn biểu hiện của anh ta, mỗi lần uống xong linh trà, dường như có thể dễ chịu hơn một chút xíu.
Đối với một người tự xưng là “không sợ đau”, có thần thái như này, có thể tưởng tượng ra được những năm này anh ta cũng không dễ sống.
Nếu như nước suối không gian có thể giúp anh ta, Khương Nặc cảm thấy cũng là một chuyện tốt đôi bên cùng có lợi.
Sau khi trò chuyện rõ ràng, Khương Nặc lấy từ trong không gian ra một cái cốc giữ ấm.
Dùng d.a.o găm viết một chữ “Vân” trên mặt sơn, coi như làm ký hiệu, để tránh dùng lẫn lộn, dù sao kiểu cốc này cô có rất nhiều.
Trong cốc đựng một ít nước suối, đưa cho anh ta.
Nước suối trong không gian lấy ra lâu, linh khí sẽ tiêu tan, cho nên không cần phải chứa nhiều.
Lúc có điều kiện thì mời anh ta uống trà, không có thì cho anh ta chút nước.
Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.