Vu Nhược Hoa chỉ d.a.o vào lão Lý, lão Lý thấy vậy, nhất thời bắt đầu cầu xin tha thứ: “Bà chị à, van xin chị, thời cuộc này cũng không dễ sống, tôi cũng không còn cách nào khác.” Anh ta nói xong, gần như than thở khóc lóc.
“Tôi sinh ra đã muốn làm kẻ ác sao? Ban đầu tôi cũng muốn cùng với mọi người bảo vệ cho tốt kho lạnh, chờ tất cả khôi phục lại bình thường, chúng tôi lại kinh doanh như bình thường, thời gian trôi qua, nhưng cơn mưa đáng c.h.ế.t kia không ngừng, tôi có thể làm gì chứ?”
Vu Nhược Hoa không mềm lòng với dáng vẻ này của anh ta: “Anh ăn cây táo rào cây sung, phản bội người một nhà, đừng tìm cớ gì nữa, đến vợ anh đến c.h.ế.t vẫn còn đang phỉ nhổ anh kia kìa.”
Khuôn mặt lão Lý nhất thời có chút vặn vẹo, nước mắt anh ta rơi lã chã.
“Vợ tôi, năm đó bị tổn thương trong tình yêu, lấy tôi làm lốp dự phòng nên mới gả cho tôi, tôi biết thật ra trong lòng cô ấy chướng mắt tôi, nhưng tôi yêu cô ấy, còn yêu cô ấy hơn so với cả bản thân mình. Kết hôn hơn 6 năm, cái gì tôi cũng nghe theo cô ấy, cô ấy không muốn có con, tôi cũng nghe theo, như thế vẫn chưa đủ sao? Nhưng cô ấy cũng ngang bướng, người cũng đang đói bụng, còn nhất định phải liều c.h.ế.t giữ số hàng kia, mấy người nghĩ đi, kho lạnh cắt điện lâu như vậy, nếu như còn bị ngấm nước, hoa quả thối nhanh nhất, còn kéo dài thêm nữa, chúng tôi sẽ chẳng còn gì cả!”
TBC
Vết thương trên đùi lão Lý chảy m.á.u rất lâu, vốn dĩ đã rất suy yếu rồi, lúc này lại kích động, giọng nói càng lúc càng lớn.
“Thời tiết quái quỷ này, không phải mưa to thì cũng là động đất, căn bản không cho người ta đường sống, đám Nhậm Vũ Cường bị vây ở trong một cái nhà máy, không có vật tư, thì đáng bị c.h.ế.t đói sao? Những người bị vây ở nhà, thì không xứng còn sống sao? Ai muốn như vậy chứ? Ai không muốn làm người bình thường, vợ chồng con cái vui vẻ, gia đình hạnh phúc bình thản sống hết một đời chứ? Nhưng vật tư chỉ có ngần ấy, gần chợ có nhiều cư dân như vậy, người người đều trông mong vào nó, đủ ăn sao? Không chuyển vật tư ở trong kho lạnh đi, cuối cùng mọi người cũng sẽ cùng nhau c.h.ế.t đói, chẳng bằng để cho tôi và đám Nhậm Vũ Cường sống sót, không đúng sao?”
“Bà chị, chị bỏ qua cho tôi đi, tôi cũng không đối địch với mấy người, những gì mấy người hỏi, tôi cũng đã nói ra tất cả rồi, bây giờ tôi đã bị thương thành như này, cũng không sống được bao lâu nữa, chị thả tôi đi, để cho tôi tự sinh tự diệt đi!”
Lão Lý dùng hết sức lực, đứng lên quỳ xuống trước mặt Vu Nhược Hoa, dập đầu một cái rất tiêu chuẩn.
“Van xin chị, đừng g.i.ế.c tôi... đừng g.i.ế.c tôi...”
Ngô Đại Giang đứng bên cạnh, nhìn thấy cánh tay đang cầm d.a.o bổ củi của Vu Nhược Hoa bất động, trong lòng mơ hồ có hơi bận tâm.
Lần đầu ra tay g.i.ế.c người, hiển nhiên Vu Nhược Hoa cũng đang củng cố lại tâm lý.
Ngô Đại Giang rất hiểu tâm trạng của bà, nhưng người có thể không giết, cũng tuyệt đối không thể thả ra.
Nhưng Vu Nhược Hoa lại nói: “Cậu nói cậu yêu vợ cậu hơn cả sinh mệnh, nhưng tôi cảm thấy, nếu như thật sự yêu một người thì tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương người đó. Tôi là một người mẹ, ai dám hại con gái tôi thì tôi sẽ liều mạng với người đó! Chỉ đơn giản như vậy, cho nên cậu vẫn nên im miệng đi.”
Nói xong, bà giơ con d.a.o lên, c.h.é.m về phía cổ của lão Lý như g.i.ế.c một con gà.
Cắt cổ cắt khí quản, lúc con d.a.o chặt đến khớp xương thân thể thả lỏng một chút, rồi lại nhấc cái đầu lên chặt hết toàn bộ xuống, chặt xương sườn bà đã chặt mấy chục năm, sau khi khắc phục chướng ngại tâm lý thì chuyện cũng chỉ là vậy thôi.
Ngô Đại Giang ở bên cạnh nhìn thấy rất kinh ngạc.
Anh ta sững sờ trong chốc lát, nhìn hai tay mình một chút, đã quyết định được chủ ý.
Anh ta lấy ra bình điện và máy biến thế, quấn dây điện thô trần ở đầu và trên chân một người khác.
Sau khi mở dòng điện mạnh, rất nhanh gân xanh ở cổ người này nổi lên, giãy dụa kịch liệt ở trên mặt đất, sau đó không lâu, cơ bắp anh ta bắt đầu cháy, đồng thời toả ra một mùi khét.
Toàn bộ quá trình gần 3 phút, còn dài hơn so với trong tưởng tượng của Ngô Đại Giang.
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm, ban đầu tay chân anh ta cũng rét run, nhưng kéo dài hơn một phút người kia vẫn chưa chết. Ngô Đại Giang bắt đầu nghĩ là do dòng điện không đủ mạnh, hoặc là máy biến thế có vấn đề về thiết lập, chờ anh ta điều chỉnh được hoàn toàn, thì người cũng đã chết.
Lúc này Ngô Đại Giang mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Vu Nhược Hoa: “Mẹ Vu, sau khi cơ thể mục nát sẽ sinh ra một lượng lớn vi khuẩn và virus, ô nhiễm môi trường, chúng ta mang đi thiêu rồi chôn đi.”
Vu Nhược Hoa nhớ đến lời con gái này “phải xử lý sạch sẽ”, đại khái chính là ý tứ này, gật đầu nói: “Được.”
...
Trong rừng cây, khắp nơi đều là củi và cỏ khô, gần như không nhìn thấy dấu hiệu sinh mệnh nào.
Khương Nặc nhìn đồng hồ, nói với Lý Mộng: “Chúng ta đã đi được gần một giờ, cách thị trấn Ngô Hưng không còn xa, nơi này chắc là nơi mà nhóm người kia lấy củi.”
Lý Mộng cầm ná cao su trên tay, lại chộp lấy mười viên bi sắt, chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào.
“Được.”
Khương Nặc cũng lấy ná cao su và đạn đặc chế từ trong túi áo ra, sau khi kéo thử một chút, hỏi Lý Mộng:
“Tôi b.ắ.n cái này tỉ lệ chính xác có chút quá thấp, có thể xem giúp tôi vấn đề ở đâu hay không?”
Vốn dĩ Lý Mộng đang căng thẳng thần kinh, nghe thấy cô hỏi như vậy, thuận miệng nói: “Cô b.ắ.n như thế nào, kéo cho tôi xem một chút?”
Khương Nặc cài viên đạn vào, kéo cung b.ắ.n ra một viên, mục tiêu là thân cây phía trước.
Nhưng quả nhiên là b.ắ.n lệch, viên đạn trực tiếp bay ra xa.
Khương Nặc lắc đầu: “Gần như là như vậy, cho nên tôi chỉ có thể rút ngắn khoảng cách b.ắ.n liên tục, b.ắ.n 4 viên thì bình thường có thể trúng 2 viên.”
Lý Mộng mím môi, nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi biết b.ắ.n ná cao su từ nhỏ, chưa từng đi học quy củ, cho nên rất khó để nói cho cô biết tư thế tiêu chuẩn, lý thuyết chính xác, tôi b.ắ.n cái này đều là dựa vào cảm xúc, hơn nữa loại cảm xúc này, phần lớn đều là do huấn luyện mà có. Nói thật, cô ra tay thật sự quá nhanh, vượt ra khỏi nhận biết của tôi, điều này khiến tôi có lòng muốn dạy cô cũng không biết nên nói như thế nào.”
Khương Nặc nghe vậy, trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Lý Mộng nói không sai, cô gần như không tốn nhiều thời gian ở việc b.ắ.n súng, có rảnh thì luyện dao, b.ắ.n cái này dựa vào sức mạnh tinh thần.
Đạn đặc chế vốn dĩ đã rất khó, muốn tăng cao khả năng trúng đích, suy cho cùng vẫn phải luyện tập.
Lý Mộng ngừng một chút, lại nói: “Tôi thấy vừa rồi ánh mắt của cô có một nửa là tập trung ở trên tay, ánh mắt xéo qua mới liếc về phía mục tiêu, như này không đúng lắm, bất luận là hạng mục b.ắ.n nào, đều phải nhìn chằm chằm mục tiêu mới nhắm chuẩn, đặc biệt là ná cao su, nhất định cô phải tin tưởng tay mình.”
Cô ấy nói như vậy trái lại có hơi thú vị.
Khương Nặc nhìn ná cao su trong tay một chút, lại vân vê viên đạn đặc chế, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Rất nhanh, cô nghe thấy có tiếng động truyền đến từ phía xa.
Khương Nặc ra hiệu mắt cho Lý Mộng, Lý Mộng nhất thời dừng bước.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, Khương Nặc nghe thấy có 3 người ở phía trước kiếm củi đang nói chuyện.
Cô nhẹ bước chân, cầm ná cao su chậm rãi tới gần, đồng thời ra dấu thủ thế cho Lý Mộng, đầu tiên dựng lên 3 ngón tay rồi lại chỉ phương hướng.
Lý Mộng hiểu ý, nín thở nhẹ chân nhẹ tay vòng sang một bên khác, không cho mục tiêu có cơ hội chạy trốn.
Thấy Lý Mộng đáng tin như vậy, Khương Nặc yên tâm hơn rất nhiều, cô dứt khoát tăng tốc độ.
Từ xa, đã thấy 3 người đàn ông đang lôi một cái xe kéo, là loại xe đẩy chuyển hàng dùng trong nhà máy, bên trong chứa rất nhiều củi.
Nếu như chỉ dùng để sưởi ấm, đống củi này đủ cho tất cả mọi người ở doanh địa dùng 3 ngày.
Sau khi cây cối c.h.ế.t héo, nhánh cây trở nên rất giòn, thu vào không hề tốn sức chút nào, bọn họ còn có hai cái rìu sắt lớn, giống như cái mấy người lão Lý cầm tới doanh địa c.h.é.m mạng lưới phòng ngự, đoán chừng những thứ này đều mang ra từ nhà máy.
Tiếng bước chân của Khương Nặc, cũng nhờ rừng cây để che giấu mình, cũng không để cho đối phương phát hiện ra.
Lúc này đôi bên cách nhau khoảng 25 mét.
Dưới khoảng cách này, tính cả tiếng hít thở của đối phương đều có thể hiển hiện rõ trong tai Khương Nặc từng li từng tí, cô dứt khoát kéo căng ná cao su, giống như Lý Mộng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm mục tiêu, cố gắng hết sức quên đi động tác của mình.
Học cách tin tưởng tay mình.
Khương Nặc tập trung sức mạnh tinh thần, không ngừng điều chỉnh trạng thái của mình, b.ắ.n một viên đạn đặc chế về phía mục tiêu.
Vào khoảnh khắc viên đạn bay ra, đối phương vừa vặn quay người chặt thân cây, nhìn thấy cô, nhưng đã không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào nữa.
Viên đạn nhanh chóng b.ắ.n về phía anh ta.
“A! ! Có người! !”
Mục tiêu phát ra tiếng gọi.
Viên đạn vẫn b.ắ.n lệch, Khương Nặc nhắm chuẩn vào bụng, kết quả b.ắ.n vào đầu, đạn đặc chế không cách nào giống như viên đạn thông thường b.ắ.n xuyên qua xương sọ, chỉ thổi bay một mảnh da thịt ra ngoài, trong nhất thời mặt người đàn ông đầy máu.
“Đau c.h.ế.t tôi rồi. . . Đây. . . Đây là cái gì...”
Anh ta quăng công cụ trong tay đi, ôm đầu trốn phía sau xe đẩy tru lên, có hai người ở ngoài nghe thấy cảnh báo, cầm vũ khí lên trước, chạy về phía Khương Nặc.
“Mẹ kiếp, hình như là phụ nữ!”
“Bắt lấy cô ta!”