• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lưu Tĩnh Văn dẫn đầu Thương đoàn Bạch Hạc tiến vào trong đại điện, nhan sắc của chàng khiến nhiều quý tiểu thư không nhịn được trầm trồ.

Chu Nghiên Vũ chép chép miệng, quả là mỹ nam thời đại nào cũng được ưu ái.

Cơ mà cái nhan sắc này quả là nghịch thiên, cũng thật là hợp gu nàng mà.

Dường như cảm nhận được, Lưu Tĩnh Văn vô tình chuyển ánh mắt về phía nàng.

Một chút ngạc nhiên thoáng xuất hiện trong đôi đồng tử của chàng.

Đang quan sát người ta thì bị bắt tại trận, Chu Nghiên Vũ giật mình, cứng đờ cười.

Nàng vô thức giơ lên cánh tay: “Hi.”
Làm xong mới sực nhận ra, vội rụt tay về.

Trời ơi, chắc nàng trông giống con dở người lắm ha.

Người ta cũng có biết nàng là ai đâu.


Đại điện rộng lớn lại đông đúc người, tiếng chào của nàng cũng nho nhỏ nên không nhiều người chú ý lắm, nhưng Lưu Tĩnh Văn vừa nhìn sang nàng thì đương nhiên nhận thấy cánh tay của nàng vừa đưa lên chào hắn.

Mặc dù hơi bất ngờ và không rõ ràng lắm nàng nói gì nhưng khoé môi chàng vẫn không nhịn được cong cong lên.

Đáng yêu vậy sao!
Ngay sau đó, chàng liền quay đầu đi, tiến lên phía trước mặt rồng.

Chu Nghiên Vũ ngớ người hẳn.

Chàng ấy nhận ra nàng sao?
Trương Thư Di ngồi gần đương nhiên để ý thấy động tác của Chu Nghiên Vũ, vừa tò mò vừa không nhịn được mà lén nhìn sang phía Lý Trạch Dương.

Lý Trạch Dương không hề rời mắt khỏi Chu Nghiên Vũ, cũng đã thấy động tĩnh này, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong đầu tự hỏi rốt cuộc thằng cha kia là ai.

Lần lượt ba thương đoàn lớn đều đã diện kiến Hoàng đế và dâng lên lễ vật chúc thọ Thái hậu.
Thức ăn lần lượt được dâng lên, tất cả cùng nhau thưởng yến.

Một vị quan đại thần cung kính nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần được biết Thái hậu đối với vũ đạo rất yêu thích.

Nay nhân dịp đại thọ của Thái hậu, chúng thần đã cho mời kim bài xuất sắc nhất Nguyệt Hoa phường, Lộ Khiết cô nương đến hiến vũ.

Mong Thái hậu nương nương sẽ thích ạ.”
Thái hậu quả thực đối với vũ đạo rất am hiểu, năm xưa cũng nhờ một điệu múa mà bà mới được Tiên hoàng chú ý đến.

Sau này khi Trình Hạo Hiên lên ngôi, việc học vũ đạo của các danh gia tiểu thư cũng trở nên cởi mở hơn, không còn nhiều định kiến như trước.

Chỉ thấy Thái hậu hài lòng cười gật đầu: “Đã lâu rồi ai gia không được xem những vũ khúc đang lưu hành hiện nay.

Tiếng tăm của vị cô nương kia ai gia cũng đã được nghe qua, mong là không làm ta thất vọng.”
Đoàn múa bước vào, tất cả những nữ nhân trong đó đều mặc y phục màu hồng phần tươi thắm xinh đẹp, chỉ duy nhất 2 người là khác biệt.

Một người mặc y phục màu trắng muốt, trên tay cầm theo chiếc đàn tranh, còn một người mặc y phục màu đỏ tươi.

Dung mạo nàng kia thanh lệ tinh khiết, mong manh như liễu trong gió, trang phục trên người như đối lập hoàn toàn với khí sắc của nàng, nhưng dường như lại tôn lên dáng vẻ yểu điệu tuyệt sắc của nàng.


Gần như ngay tức khắc, cả đại điện đều ngưng hít thở.
Nữ nhân mặc y phục đỏ tươi rực rỡ kia dẫn đầu đoàn người quỳ xuống, giọng thanh thanh vang lên: “Dân nữ Triệu Lộ Khiết, tham kiến Hoàng thượng cùng Thái hậu.

Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Tên cẩu Hoàng đế Trình Hạo Hiên kia cũng ngây người, nhìn không chớp mắt.

Thái hậu thấy vậy cũng không truy cứu, chỉ cười khẽ một tiếng rồi nói: “Bình thân.”
Các cô nương xinh đẹp như hoa cung kính đứng dậy.
“Ngươi chính là Triệu Lộ Khiết trong lời đồn? Kim bài của Nguyệt Hoa phường?”
Nguyệt Hoa phường cũng không phải địa phương xa lạ gì, là một tửu lâu xa hoa chỉ tiếp đón quý nhân.

Vương công quý tộc, gia đình huân quý đến đó cũng không thiếu.

Bà chủ của Nguyệt Hoa phường không bắt ép các cô nương phải tiếp khách, bọn họ đều bán nghệ không bán thân.

Có thể trò chuyện cùng khách, nhưng tuyệt không hề xa hơn, trừ khi có người đến chuộc thân cho những cô nương trong đó.

Vậy nên các cô nương ở đây đều là trong sạch.

Triệu Lộ Khiết đứng trước nữ nhân tôn quý bậc nhất triều Đại An cũng không hoảng không sợ, ả bình tĩnh đáp: “Thái hậu quá lời.


Dân nữ đúng là Triệu Lộ Khiết, nhưng tuyệt không có địa vị lớn lao như vậy.”
“Hôm nay là đại thọ của Thái hậu, dân nữ được trình diễn trước Bệ hạ cùng Thái hậu, và toàn thể những nhân vật lớn ở đây, chính là một vinh dự của dân nữ rồi.

Dân nữ kính chúc Thái hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Thái hậu gật gật đầu hài lòng, thái giám tổng quản bên cạnh liền ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị.
Đến rồi, đến rồi, nữ chính lên sàn quả thật ấn tượng.

Nhưng mà, nữ chính sẽ xuất hiện nhanh vậy sao?
Chu Nghiên Vũ trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng lại đang lăn tăn không ngừng.

À, nói thật thì nàng cũng chẳng biết nữ chính sẽ lên sàn lúc nào, cũng không biết rõ tên cẩu Hoàng đế kia và nữ chính rơi vào lưới tình lúc nào.

Nàng chỉ biết sau chuyến vi hành kia thì chàng ta trở về, mang theo nữ nhân Triệu Lộ Khiết kia.

Có điều, Triệu Lộ Khiết thật sự xuất hiện sớm như vậy sao? Sao nàng không có ấn tượng gì là ả ta sẽ được xuất hiện trong yến tiệc của Thái hậu nhỉ?
Tất nhiên, kiếp trước, Triệu Lộ Khiết không hề có cơ hội xuất hiện ở đây.

Nhưng ở kiếp này, biến số đã xảy ra, mà Chu Nghiên Vũ không biết điều này, cũng mãi mãi không biết được biến số này là gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK