• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Lão gia, nữ nhi.

Tạ ơn Trời Phật, 2 người không sao.” Chu phu nhân ôm chầm lấy nàng.

“Vị công tử này, thật cảm ơn ngươi.

Lần trước cũng nhờ ngươi giúp đỡ, lần này cũng lại là ngươi cứu giúp ta và phụ thân.” Chu Nghiên Vũ tươi cười với chàng.

Gương mặt thanh lãnh của Lưu Tĩnh Văn hơi hơi thay đổi, chân mày dường như cũng nhu hoà hơn một chút: “Tiểu thư còn nhớ tại hạ sao?”
“Nữ nhi, con quen biết vị công tử này sao?” Chu phu nhân thắc mắc.
“Đúng ạ.

Nương, hôm trước con đi dạo phố bị người ta cướp mất túi tiền.

Chính vị công tử này đã đuổi theo lấy lại đồ cho con đó.”
“Không biết vị công tử này cao danh quý tánh là gì? Ơn cứu mạng như trời bể, công tử lại còn giúp nữ nhi ta một lần, Chu gia ta rất cảm kích.” Chu Thái phó lễ độ nói.

Ông luôn là người lễ độ, đối nhân xử thế luôn rất khiêm tốn, không hề nề hà thân phận của thương nhân.

“Thái phó quá lời, tại hạ cũng không giúp đỡ được gì nhiều, không đáng kể.

Xin trả lời Thái phó, tại hạ họ Lưu, tên là Tĩnh Văn, chủ thương đoàn Bạch Hạc.”
Chu Thái phó thầm nghĩ, “không giúp đỡ được gì nhiều” ở đây là cứu mạng cha con họ đấy.

Hơn nữa, còn chưa chắc là không đáng kể đâu nha.


Bởi vì ông đã thấy từ nãy đến giờ người này luôn được người khác bảo hộ khi có nguy cơ bị tấn công, chẳng hề tự ra tay lần nào.

Vậy mà vị công tử này lại động thủ cứu mạng cha con ông, hoặc cũng có thể là vì …
“A ngươi thật đúng là thiên vị nha.

Lần trước ta hỏi tên ngươi để báo đáp thì ngươi còn không thèm trả lời đâu.”
“Ngươi coi thường ta đúng không?” Nàng giả vờ nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt cáu kỉnh.

“Không phải đâu.” Vẻ mặt Lưu Tĩnh Văn hơi gấp gáp.

“Chỉ là, chỉ là …” Chàng hơi ấp úng, càng về cuối càng nghe không rõ.

“..

lúc đó không biết là nàng mà th…”
Không đợi chàng nói hết, nàng đã không nhịn được bật cười vỗ vỗ vai chàng: “Ta nói đùa chút thôi mà, ngươi căng thẳng thế làm gì.”
“Ngươi đã giới thiệu thì ta cũng xin giới thiệu vậy, ta là Chu Nghiên Vũ, nữ nhi Chu gia.

Còn đây là cha và nương của ta.”
Chu lão gia cùng Chu phu nhân thấy nàng thản nhiên vỗ vai trai lạ thế thì không khỏi hú hồn.

Nữ nhi à nữ nhi, tuy thời đại này nam nữ không phải khắt khe như trước nữa nhưng mà cũng bình tĩnh chứ con.

Con rể Lý còn đứng ở bên kia nhìn kia kìa, lại còn định đến bên này thì phải.

Kẻ làm cha mẹ như chúng ta đây thật khổ tâm mà.

2 người tâm linh tương thông, hiểu ý nhìn nhau, rồi lại trừng mắt lắc lắc đầu.

Bậy nào, nữ nhi còn chưa gả, ai là con rể mình còn chưa biết đâu.

Hai người lại lần nữa thở dài trong lòng.

Vốn dĩ cảm thấy Lý Trạch Dương rất ưu tú, lại có ơn với nữ nhi.

Giờ thì hay rồi, lại thêm một Lưu Tĩnh Văn ưu tú không kém, giúp đỡ nữ nhi tận 2 lần.

Lần thứ 2 còn là cứu mạng cả Chu phụ lẫn nữ nhi nữa chứ.

Thôi thì 30 chưa phải là Tết, ai là con rể mình thì đợi hồi sau sẽ rõ.

“Vâng, tại hạ Lưu Tĩnh Văn kính chào Thái phó cùng phu nhân và cả Chu tiểu thư nữa.” Chàng cung kính cúi người, ôm quyền nói.

“Nào, đừng khách sáo thế chứ.

Ta gọi ngươi là Tĩnh Văn nhé, ngươi cũng có thể gọi ta là Nghiên Vũ.” Nàng mỉm cười nhìn Lưu Tĩnh Văn.


“Được.” Chàng gật gật đầu.

“Nghiên Vũ.”
“Thái phó, Nghiên nhi, 2 người không sao chứ?”
Hừ, ngươi dám gọi nàng là Nghiên Vũ.

Ta gọi nàng là Nghiên nhi, xem ai thân thiết hơn ai.

Lưu Tĩnh Văn nghe ra địch ý trong đó, nhưng chỉ thong thả dời mắt đi.
Chu Thái phó cùng Chu phu nhân lại nhìn nhau.

Rồi tới rồi, 2 người già bọn họ có nên tránh đi trước cho tụi nhỏ tự giải quyết với nhau chứ?
Chu Nghiên Vũ không phục nói: “Nghiên nhi cái gì mà Nghiên nhi chứ, ai cho phép ngươi gọi như thế bao giờ!”
Mặt đơ thần chưởng Lý Trạch Dương chớp chớp mắt vài cái, ra chiều tủi thân lắm: “Không được sao? Ta còn tưởng với quan hệ của chúng ta thì gọi nàng như thế sẽ không sao.

Ta thực xin lỗi, là do ta không tốt, không bảo vệ Thái phó cùng nàng cẩn thận.”
2 lão nhân thấy tình hình không ổn vội bàn kế rút lui.

Chu Cao Lãng nói: “À ta không sao, không có chuyện gì đâu, Lý Tướng quân không cần tự trách.

Ta rất ổn, khoẻ re à.”
Chu phu nhân phía sau lén nhéo lưng ông một cái: “Đâu, lúc nãy lão gia vừa nói với ta là lưng lại đau mà, mau, mau về phủ nghỉ ngơi thôi.”
“À, à đúng rồi.

Ta già rồi nên hay quên, chu choa, cái lưng của ta, sao mà đau nhức quá.

Nghiên nhi, cha nương hồi phủ trước đây.

Tí con lên xe ngựa về sau nhé.”.

truyện tiên hiệp hay
Nói rồi, chân hai người như gắn mô tơ, chạy biến đi mất.

Chu Nghiên Vũ nghe Lý Trạch Dương tự trách cùng tủi thân như vậy thì cũng không nỡ nhìn.


Nàng xua tay nói: “Được rồi, được rồi.

Gọi gì thì tuỳ ngươi vậy.”
“Mà nè, chuyện hồi nãy ngươi không có gì phải áy náy đâu mà.

Ngươi là một Tướng quân, việc ưu tiên hàng đầu vẫn là bảo vệ cho tốt Hoàng đế cùng Thái hậu mà.

Việc ngươi không thể lo hết, bảo vệ hết tất cả mọi người cũng là điều bình thường thôi.

Ta không trách ngươi đâu, tin chắc cha ta cũng như vậy thôi.

Ngươi lại còn bị thương nữa, lo dưỡng thương cho tốt đi, ta sao lại nỡ trách ngươi chứ.”
Lý Trạch Dương nghe những lời nàng nói mà cảm thấy rất ấm lòng, đang định ra vẻ mạnh mẽ nói rằng chút vết thương này có nề hà gì nhưng tự dưng lại bị cướp thoại.
“Đúng vậy, Lý Tướng quân trọng trách to lớn nên không thể chiếu cố chu toàn mọi việc cũng là điều khó tránh khỏi mà.

Tướng quân đừng lo, ban nãy có tại hạ ở đây nên Thái phó cùng Nghiên Vũ rất bình an.” Lưu Tĩnh Văn lúc này mới đúng lúc lên tiếng.

“Đúng vậy đó, Tĩnh Văn thực sự rất đỉnh nha.

Vậy nên ngươi không cần lo cho bọn ta, cứ yên tâm dưỡng thương đi nha.” Chu Nghiên Vũ thoải mái cười trấn an Lý Trạch Dương, có điều có thật sự trấn an không thì nàng không biết.

Lý Trạch Dương nhìn chằm chằm Lưu Tĩnh Văn.

Ơ hay cái tên này, chơi ta đấy à!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK