Tô phi đang âm thầm soi mói nàng, thấy thế thì giật mình níu lấy tay áo Hoàng đế, nhỏ giọng kêu lên: “Ôi!”
Bên trái Hoàng đế đương nhiên là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung hiện giờ, Hiền phi Hứa thị.
Bên phải là sủng phi có địa vị cao nhất, Tô phi.
Nhìn sang nữ nhân kiều kiều nhu nhu bám vào cánh tay mình, Trình Hạo Hiên nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tô phi được quan tâm, ngay lập tức nước mắt tràn ra, ủy khuất kêu lên: “Bệ hạ, thần thiếp sợ hãi.
Không rõ tại sao Chu cô nương lại trừng thiếp hung ác như vậy, Chu cô nương thật đáng sợ a!”
Cho xin đi được không, nhà ngươi làm bằng giấy à? Chỉ liếc ngươi một cái thôi, cũng có mất miếng thịt nào đâu, cần gì phải bày ra bộ dáng bị người hiếp đáp như thế chứ!
Chu Nghiên Vũ trong lòng phỉ nhổ không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn vẽ lên nụ cười: “Hình như Tô phi nương nương hiểu nhầm Nghiên Vũ rồi, Nghiên Vũ nào có ý đó.
Chẳng qua là hiếm khi thấy mỹ nhân tuyệt sắc như Tô phi nên Nghiên Vũ không nhịn được nhìn nhiều một chút thôi.”
Oẹ, buồn nôn chết ta mất!
Được khen nhưng không hề vui vẻ, Tô phi lúc này đang khó chịu.
Chu thị kia nói như vậy là có ý gì, nói vậy chẳng khác nào nói nàng ta sai, nàng ta vu oan cho Chu thị.
Ả Chu Nghiên Vũ kia dù cha có là Đế sư thì vẫn chỉ là một dân nữ thôi, sao dám tuỳ tiện nói phi tần nhất phẩm như nàng ta “hiểu nhầm” cơ chứ?
Đang định bắt bẻ thì lúc này Tô phi lại nghe thấy tiếng cười của Hoàng đế truyền tới
“Ha ha, có vẻ như Nghiên nhi rất thích Tô phi nhỉ.
Hay là Thái phó để nàng thường xuyên vào cung chơi, tâm sự với Tô phi một chút, cũng tiện bầu bạn với trẫm.
Trẫm thực nhớ những ngày còn lên lớp với Thái phó, lúc đó Nghiên nhi còn nhỏ xíu, cứ chạy theo sau lưng trẫm luôn miệng gọi Hiên ca ca.”
Hoàng đế làm như không có gì mà nói, nhưng sắc mặt và tâm tư của mọi người đã thay đổi mấy lần.
Trình Hạo Hiên đã mở miệng, Tô phi không còn cách nào cáo trạng, chỉ có thể hùa theo nhưng vẫn không quên tung chiêu: “Chu tiểu thư đúng là khéo ăn nói, biết cách chọc cho Bệ hạ vui vẻ.
Chúng thần thiếp còn phải học hỏi Chu muội muội nhiều lắm.”
Chu phu nhân lúc này kịp thời nói: “Nào có, nào có.
Lúc trước Nghiên nhi nhỏ dại không hiểu chuyện, làm phiền Bệ hạ học tập, may mắn Bệ hạ rộng lượng, không so đo với nàng.
Lão gia ngay sau đó cũng liền răn dạy nàng thật tốt, không để nàng nghịch ngợm đến chỗ Bệ hạ như vậy nữa.”
“Thú thực, Nghiên nhi nhà thần phụ tài sơ học thiển, còn nhiều vụng dại, làm sao có thể so sánh với các vị nương nương đây, có thể cùng Bệ hạ phân ưu chứ.”
“Lại nói, không biết thần phụ đã gây ra cái tội nghiệt gì mà lại khiến nữ nhi của thần phải gặp tai nạn như vậy.
Nàng tuy không có thương thế gì đáng ngại, nhưng đại phu lại nói nàng hiện đã mất trí nhớ, không còn nhớ được gì trừ người thân, bao nhiêu ký ức đều mất sạch.
Quả thật là gia môn ta quá bất hạnh mà! Hức hức hức …”
Nói rồi, Chu phu nhân bắt đầu rơi nước mắt khiến tình thế thay đổi đột ngột.
Mọi người lúc đầu đang suy nghĩ sâu xa rằng Chu gia nữ nhi có bao nhiêu phân lượng trong lòng Hoàng đế, phán đoán lời Hoàng đế và Tô phi như vậy liệu có phải là đang ngụ ý sau này nàng sẽ vào cung hay không.
Các phi tần cũng đang mải mê suy tính, nếu Chu thị vào cung thì thực sự khó khăn cho các nàng bởi Chu gia có địa vị trong lòng Hoàng đế, Chu thị nhan sắc lại không tầm thường, cũng thân thiết với Hoàng đế lúc còn nhỏ.
Nhưng ngay khi nghe Chu phu nhân khóc than một hồi thì những suy nghĩ tính toán chợt bay đi hết, trong lòng tràn đầy cảm khái.
Thật đáng thương, một cô nương tốt như vậy cư nhiên lại bị mất trí nhớ a.
Cô nương có khiếm khuyết như vậy, tương lai gả vào nhà nào còn khó nói, huống hồ gì là Hoàng gia.
Thế là dần dần mọi người chỉ còn lại niềm thương cảm đối với Chu Nghiên Vũ và Chu gia.
Chu Nghiên Vũ im lặng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng lại đang không ngừng vỗ tay khen hay.
Chu phu nhân thật quá đỉnh a! Chỉ với vài câu nói mà đã đẩy lùi mọi sự chú ý bất thiện cho mình, lại còn thuận lợi gom về xót xa của mọi người nữa chứ.
Đúng là gừng càng già càng cay!
Bạch liên hoa kia còn không mau lui!
Mà có như vậy mới thấy, Chu gia có vẻ như thực sự không muốn nàng phải vào cung.
Nàng cảm nhận được, họ là thật lòng thương tiếc “Chu Nghiên Vũ” này, cũng hiểu được Hoàng cung nhiều cạm bẫy, gần vua như gần cọp.
Thở dài một hơi, cũng thật đáng tiếc, “Chu Nghiên Vũ” trước đây không hiểu được điều này, chỉ vì chút hư tình giả ý mà nguyện ý vào cung, tự giam mình trong chiếc lồ ng son nguy hiểm này, để rồi cuối cùng còn hại cả nhà vạn kiếp bất phục.
Ai ngờ, lúc này Trình Hạo Hiên lại rất “thông cảm” mà an ủi Chu phu nhân: “Thái phó phu nhân đừng quá đau lòng.
Đại phu bên ngoài tri thức về y lý hạn hẹp, không bằng được Thái y trong cung.
Về sau để Nghiên nhi đến Thái y viện xem bệnh, trẫm cũng mong nàng mau chóng hồi phục.”
Chu Nghiên Vũ lúc này tức đến nghiến răng.
Cẩu Hoàng đế, cắn chặt không nhả.
Hắn ta là đang làm gì hả, PR dịch vụ Hoàng cung của hắn có bao nhiêu tuyệt vời à? Xin lỗi đi, công ty đa cấp cũng không lộ liễu như hắn đâu.
Lại thấy Chu Thái phó Chu Cao Lãng lúc này lại khiêm tốn đứng lên, chắp tay cảm tạ: “Tạ ơn Bệ hạ đã ưu ái cho nhà thần.
Cung kính không bằng tuân lệnh, vậy thần đành phải to gan mượn Trương thái y của Bệ hạ đến gia trạch nhà thần vài hôm vậy.”
Hoàng đế nghe vậy chỉ cười cười gật đầu chấp thuận.
Chu Nghiên Vũ ở một bên không khỏi lau mắt mà nhìn Chu phụ.
Dân gian người ta gọi đây là … lão hồ ly?.
Danh Sách Chương: