Không gian chật hẹp xung quanh rất khó trụ vững, quá làm khó cô rồi.
Kế Hậu nương nương nín thở, thầm tự nhủ, dù cực đến mấy cũng phải đành cố vực lại tinh thần thôi.
Người muốn làm đại sự nhất định phải chịu khổ nhiều mà.
Nhìn mấy tên đầu trâu mặt ngựa hút thuốc phì phèo, tay quăng dao, tay xoay súng, ngả ngớn banh hai hàng ngồi trên ghế...
Lại nói kỹ càng về đoạn tình tiết này trong tiểu thuyết.
Cô em nữ phụ phản diện ngực bự kiêm tình nhân cũ của nam chính này là một trong những kẻ đầu sỏ dàn dựng nên vụ bắt cóc.
Miêu tả thế nào ta? Nữ phụ ghen ghét nữ chính, lại không nhận được hồi đáp tình yêu từ nam chính.
Ngực bự liền thoắt cái từ mỹ nhân ngực bự biến thân mỹ nhân ngực bự rắn rết.
Ả không chỉ ăn cắp tình báo mật công ty Diệp thị, còn trắng trợn bắt cóc vợ yêu của Diệp Nghiêu.
Chà, tội ác tày trời, không gì không dám, kèo này cô em ngực bự nên thủ sẵn cho mình cái quan tài đi là vừa, lúc tèo thì ngã cái, đậy nắp, lấp hố là xong việc!
Mà cô em nữ phụ ngực bự trong đầu Linh Vân lúc này, đang dùng bàn tay với năm móng sơn đỏ chói dài hai phân của mình, đánh đánh tát tát nữ chính, tát liên hoàn tát, tát riết hại cái gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của Du Hướng Y biến tướng đầu heo luôn.
Mỹ nhân ngực bự bạo khởi, nam chính không đến cứu, sớm muộn vợ yêu của hắn cũng Y bị đập măng, thăng thiên cực lạc mất.
"Thôi, không đánh nữa." Một gã râu ria xuề xoàm lưu manh rảo bước tới, chặn lại hành vi dã man con ngan của ngực bự: "Hai tên họ Diệp kia phỏng chừng sắp đến, cô đánh chết con tin thì sao giờ?"
"Tôi chính là muốn đánh chết cô ta, tiện nhân!"
"Cô Lâm, cô đừng quên giao dịch đôi bên, tốt nhất đừng làm ảnh hưởng đến bọn tôi." Lưu manh không vui, híp mắt cảnh cáo: "Sắp đến giờ giao dịch con tin, chúng tôi không muốn xảy ra bất kì sai lầm nào."
Một chút lộn xộn, lại chỉ là bước nhạc đệm cho cuộc giông bão sắp tới.
Có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vị trí Linh Vân ẩn khuất lúc bấy giờ là ở sau hàng chồng bịch xi măng sát lối ra vào.
Đám lưu manh ngu xuẩn, đương nhiên sẽ chẳng nghĩ đến rằng có người đang núp sau bịch xi măng.
Chưa kể, vị trí ẩn náu đây vô cùng vô cùng hợp phong thủy à nha, vô cùng hợp tâm ý bản cung.
Đám đầu trâu mặt ngựa trong nhà hoang, ngoại trừ một thân cơ bắp đao kiếm, duy nhất cô em ngực bự nọ là mang trong mình một khẩu súng lục còm.
Diệp Ngôn cùng Diệp Nghiêu lại quá mức tự phụ, quá mức chủ quan đi cứu người.
Ai dè cuối cùng Diệp Ngôn lại bị địch bắn cho chết.
Linh Vân sắp đặt kế hoạch hết rồi, súng đạn lên nòng, Diệp Ngôn vì nữ chủ đỡ đạn, cô liền lao ra vì anh ta mà đỡ đạn...
Tiếp đó sẽ là một thôi một hồi ngược luyến tình thâm siêu máu chó...Ây yo! Bản cung cho mình 100 điểm ác độc!
Tiếng hàng xe ô tô rầm rì bên ngoài vang vọng đặc biệt rõ rệt.
Cô thầm rướn cổ, mừng thầm, quả nhiên hào quang nữ chính hảo mạnh, một hồi bắt cóc liền lôi kéo thêm cả nam chính và nam phụ vào diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân.
Hai nam nhân cao lớn bước vào, khoảnh khắc tầm mắt Diệp Ngôn đụng đến Du Hướng Y bị đánh, đầu sưng to y cái đấu.
Linh Vân khắc nghe thấy thanh âm đing đing đầy đáng ghét của hệ thống.
[ Độ hảo cảm của nam phụ dành cho nữ chính: 60%.
]
"..." Ôi, mệt mỏi với đàn ông!
Hiện đại xã hội đen đánh nhau cũng không khác gì giang hồ cổ đại đấu kiếm.
Linh Vân cảm thấy chính mình cũng đủ kiên nhẫn để đơ người trong cái xó này tận nửa tiếng lận.
"Du Hướng Y, tôi hận cô!!!" Ngực bự cầm súng hét chói tai...
Ra tay rồi!!!
Chuông báo động trong đầu Linh Vân kêu ing oang!
Thời cơ chín muồi!
...
Đoàng!
Diệp Ngôn cứng đờ người.
Hai tai như thể ù đi, mùi hương quen thuộc của người nọ, nhiệt độ quen thuộc của người nọ, pha lẫn hương vị huyết tinh xộc vào mũi anh, hai tay cuốn lấy eo anh của cô ấy dần buông lỏng...Gay gay nồng nồng, không dễ ngửi...
Thế nhưng dù biết là không dễ ngửi, anh lại cố tình đưa tay ra đỡ cô ấy.
Diệp Ngôn khụy gối, mà Linh Vân lại ngã thẳng xuống.
Nếu không có vòng tay anh chống đỡ, chắc thân hình mềm yếu của cô sẽ ngã xuống đất mất.
Linh Vân thực sự, thực sự con mẹ nó đau đến mức không mở mắt nổi luôn.
Ôi, đại sự của cô khiến cô đau quá, vết đạn bắn vào eo, khả năng cao đứa bé...
"Vân...Gọi cứu thương...Gọi cứu thương đi!" Đầu óc Diệp Ngôn một mảnh choáng váng, to giọng hét.
Anh ôm lấy cô, như thể ôm lấy cọng cỏ sinh mệnh cuối cùng của mình.
Máu từ người cô lẫn lộn khó phân, đều không ngoại lệ là chúng chảy ra quá nhiều, doạ cho anh hoảng sợ sắp hỏng mất.
Hốc mắt đỏ lên, vai anh hơi run, tựa con dã thú bi thương.
Mắt đối mắt với cô, anh sợ hãi Vân của anh, cớ sao em lại dùng ánh mắt tuyệt vọng đó nhìn anh?
"Đừng...Đừng nhìn...Sẽ không sao đâu...Vân..." Anh nhẹ giọng trấn an,như thể sợ cô sẽ biến thành cát bụi mà bay mất.
Xác thực, so với cát bụi, cô bây giờ trông còn nhạt nhoà hơn.
Diệp Ngôn không rõ, anh là đang an ủi cô hay đang gắng cứu rỗi linh hồn chính mình nữa.
Khoé môi Linh Vân yếu ớt mấp máy, hoa dung khuynh thành do đau điếng mà tái nhợt.
Tay nhỏ nắm chặt lấy bụng váy, đáy mắt tràn ngập chấp nhất cùng cầu xin.
Diệp Ngôn run rẩy ghé tai vào môi cô, anh mong...Vân, em đừng nói những lời khiến anh sợ hãi...
"Ngôn...Con của...con...bụng...em...".