Thời gian ngày qua ngày, nàng cảm thấy nàng sẽ sớm đánh mất khả năng nhận thức về mọi thứ xung quanh nếu nàng không mau mau thoát khỏi tên đàn ông quỷ dữ biến thái này.
Nhưng làm sao để có thể chạy khỏi chàng ta đây? Khi mà đến cả sinh hoạt thường ngày của bản thân nàng cũng không tự gánh được.
Dung Hạc chưa bao giờ thay đổi màu áo, từ lúc cầm tù Linh Vân cho tới nay, chàng ta luôn luôn khoác trên mình một bộ hắc y đầy đơn bạc và lạnh lẽo như vậy.
Vào một ngày nọ, sau khi ân ái triền miên, điên loan đảo phượng xong xuôi một phen, Dung Hạc bèn sai người chuẩn bị một thùng nước tắm.
Bản thân lại hân hoan ôm ái nhân cùng ngồi vào một bồn đầy nước.
Xích sắt trên người Linh Vân đã được mở khóa, mỗi khi nàng cùng chàng cá nước thân mật với nhau.
Dung Hạc rất không thích bốn dây sắt vướng víu phiền phức đó ảnh hưởng tới thú vui mình.
Hơi nóng nghi ngút, tứ phía mịt mù khói sương, tiếng nước chuyển động dập dờn lả lướt, không khí nhuốm đầy vẻ nhiệt lưu ái muội mị người.
Ở trong bồn tắm, hai cỗ thân thể một nam một nữ tiếp xúc kề cận sát da sát thịt với nhau.
Linh Vân vô lực dựa ngực vào thành bồn, ánh mắt vô hồn không thấu suy nghĩ.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông không ngừng ở sau lưng nàng vuốt ve mơn trớn da thịt nõn nà.
Chàng ta rũ mi mắt, quét một lượt qua biết bao vệt xanh tím mờ ám, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
"Vân, dạo gần đây nàng rất ngoan.
Tí nữa sẽ dẫn nàng ra ngoài dạo chơi một chút nhé."
"..."
Dạo chơi sao? Đối với sự dỗ dành đậm tính dụ hoặc trí mạng này của nam phụ, Linh Vân chỉ chớp chớp mắt vài cái.
Liền một chút cao hứng trong lòng cũng không có.
Nàng lại chẳng rõ tính cái đồ cẩu nam nhân này quá sao, đi dạo với chàng ta thì so với cầm tù cũng không khác gì là bao.
Linh Vân dự đoán rất đúng.
Dung Hạc miệng nhả lời là đưa nàng đi dạo chơi, nhưng trên thực tế, dạo chơi ở đây là dạo chơi ở trong một khu hoa viên không bóng không người,.
Trời xanh mây trắng lơ lỉnh treo trên đỉnh đầu.
Hai tay chậm rãi đẩy xe đẩy chế tác, gương mặt Dung Hạc hiếm hoi để lộ ra một tia hài lòng.
Lệ khí hung ác giữa mi tâm dường như phai nhạt đi ít nhiều.
Thoạt nhìn khí tức quanh người so với mấy tuần trước đều trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
Bị bức ép ở trong phòng tối lâu ngày đến nỗi khi đột ngột phải đối diện với ánh quang của thái dương, thân hình gầy gò của Linh Vân không khỏi run nhẹ.
"Vân..." Nam nhân trông nàng một bộ im lặng y con rối gỗ cũng chẳng quá mức bận lòng.
Sống lưng còng xuống, môi mỏng ngả ngớn thổi khí vào vành tai nhỏ xinh của thiếu nữ.
Nhìn vành tai ấy dần dần nhiễm lên một tầng phấn hồng, chàng ta mới vui vẻ tiếp lời: "Nàng cảm thấy khung cảnh nơi đây quen thuộc hay không?"
Quen thuộc sao? Linh Vân nào đâu còn tâm trí đâu để đi ngắm nhìn cảnh vật nữa.
Nàng đang nghĩ xem bản thân mình có nên tìm chết không đây này.
Đây không phải là lần đầu Vân yêu dấu của chàng tỏ ra thờ ơ trước những câu hỏi mà chàng dành cho nàng, Dung Hạc vẫn dửng dưng tự mình độc thoại: "Vân xem, đây là vườn cây hoa lê mà năm xưa nàng luôn thích ngồi đây nghe ta hiến cầm này.
Còn kia, kia chẳng phải hồ nuôi cá ngọc bích nàng quý nhất hay sao? Hay..."
Linh Vân vốn dĩ là không bận tâm, nhưng nương theo từng câu từng chữ mà Dung Hạc nhả ra, nàng lại nhịn không nổi đưa mắt quan sát toàn cảnh trước mặt.
Càng nhìn lâu, trái tim trong lồng ngực lại nhịn không nổi mà đập mạnh thêm vài phần, sợ hãi điên cuồng phun trào nơi đáy mắt.
Dung Hạc đẩy nàng tới một nơi, âm thanh ôn nhu dịu dàng ẩn chứa một tia ám trầm tàn nhẫn.
Nhếch mép nhe răng cười một cách man rợ, chàng ta ngoẹo đầu: "Vân ơi, Mỹ Nam Cung xưa kia nàng thích nhất ta vẫn còn giữ cho nàng đây này.
Đáng tiếc đám nam sủng chết tiệt kia của nàng, mệnh chúng quá yếu, ta liền đem xác của từng đứa chôn dưới gốc cây lê kia rồi."
Vân, nam sủng của nàng đều ở dưới gốc cây lê.
Vậy nên...
"Mỗi ngày vi phu sẽ đưa nàng ra vườn lê chơi nhé?"
Ba Bá: "..." Ta đi con mẹ nó nhổ nước bọt! Vẫn là lần đầu gặp một cái tên nam nhân còn điên rồ hơn cả ta.
"Ngươi..vào được cung Thánh nữ rồi?"
"Vân, Mỹ Nam Cung ta không thích, nhưng tẩm điện của nàng thực sự rất khiến ta thích thú." Nam nhân cúi đầu, tham lam mê luyến hít hà mùi hương từ mái tóc đen dài của nàng thiếu nữ, trầm thấp giọng than nhẹ: "Nàng còn thích Dung Hành sao?"
"..." Linh Vân triệt để im lặng.
Cảm thấy câu hỏi này quá nhạy cảm, không muốn đáp.
"Vân đợi ta, đợi có ngày..."
Si tình đặt một nụ hôn lên gò má đào thơm ngọt, Dung Hạc híp mắt, lầm bầm.
Ngữ khí chàng tựa như đang thủ thỉ lời ngọt ngào, nhưng từng ý tứ trên mặt chữ lại khiến người nghe phải kinh hồn táng đảm.
"Vi phu đem đầu Dung Hành chặt đứt chôn dưới cung Thánh nữ của nàng được không?"
Cung Thánh nữ vẫn là của nàng, nàng thì thuộc về chàng.
Nín thinh như tượng, Linh Vân không buồn phản ứng gì thêm nữa.
Nói chuyện với đồ thần kinh thì không khéo bản thân cũng thành đồ thần kinh.
Nàng nhẹ cúi mặt, rũ mi mắt, che đi thần sắc quỷ quyệt oán hận trong lòng mắt đen đặc.
Ha ha, đủ rồi! Giờ nàng chỉ muốn chết! Chết đi sang vị diện sau liền không mệt tâm nữa!
Dung Hạc ơi Dung Hạc à! Ngươi nên hiểu một điều rằng, ngươi, không thể một tay che trời, dời núi lấp biển được.
Ta thực sự muốn xem, một người chỉ khăng khăng mực mực khát cầu được cánh cửa địa ngục săn đón, ngươi làm sao để có thể tranh đấu với lưỡi hái của thần Chết hòng níu mạng ta đây?.