Người đàn ông gục người bên gốc cây lê bên trong cung Thánh nữ năm xưa, hay cũng là điện Giáo chủ hiện giờ.
Máu tươi rớt tí tách theo từng con đường chàng ta đi ngang.
Dung Hạc thở phì phò, hai tay chống trên nền đất nắm chặt, móng tay bấu chặt lấy từng hạt cát.
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Chàng ta...đến cuối cùng vẫn là thua thảm hại dưới lưỡi kiếm của đại huynh.
"Vân...Ta thất bại rồi...Thất bại rồi..." Máu chảy trên người ngày càng đậm.
Dung Hạc hiểu là mệnh mình sắp tận, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ hơn rất nhiều: "Nhưng không sao...Nàng đã chết rồi, nàng sẽ chẳng nào gặp mặt Dung Hành được nữa."
"Ta mới chính là vầng thái dương của nàng..."
"Ta đáng ra mới là người nàng yêu..."
"Phải không, Vân...?"
"Phải là vậy đúng không, Vân ơi..."
Thanh âm rầm rì của Dung Hạc cứ nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lưu lại một hai chữ vụn vặt sau đó liền tắt.
Trong cơn mơ hồ kề cận cái chết, kí ức của cả một đời cứ thế lướt qua trong đầu.
Giống như một băng cát xét quay chậm...
Quá khứ bị thế giới ruồng bỏ...
Ngày sống vui sống sướng ngắn chẳng tày gang...
Sau đó...
Cuộc sống Dung Hạc chỉ xoay quanh những điều vô nghĩa khốn cùng...
Tỉ như chấp niệm, tỉ như ái tình, tỉ như oán hận hay còn có cả...day dứt...
Tầm mắt là một mảng trắng xóa.
Làn mi đậu tuyết run lên một cách nhè nhẹ.
Khứu giác Dung Hạc phảng phất cảm nhận được hương hoa lê nhè nhẹ...
Cơ mà tiết trời hiện đang là đông.
Năm xưa ở dưới gốc cây lê hiến cầm, chàng luôn tự hỏi, một người như Hồng Linh làm sao lại đi yêu thích loài hoa này đây?
"Tài nghệ của ngươi rất tốt!" Nàng từng vỗ về vuốt ve gò má chàng, nhặt lên một bông lê từ làn tóc quấn quýt của hai người.
Kì lạ, đó hình như là lần đầu bọn họ gặp gỡ, chàng mạo danh làm một công tử ca, bị nàng Thánh nữ ấy bắt về...
"Âu Mộc, ngươi biết vì sao trong tẩm điện lại trồng nhiều hoa lê vậy không?"
"Thánh nữ thưa, thị hầu không hiểu."
"Hoa lê a...Ta mong ngươi sẽ mãi như đóa hoa này vậy.
Mặc dù ví một nam nhân như một bông hoa thì hơi sỉ nhục người.
Nhưng hoa lê là tượng trưng cho một điều rất kì diệu đấy, ngươi biết không?"
Thần trí bỗng nhiên lướt qua một đoạn đối thoại, đó chỉ là một đoạn đối thoại ngắn giữa vô vàn các đoạn đối thoại của chàng và nàng...
Nhưng Dung Hạc biết ý nghĩa của hoa lê là gì.
Vẻ đẹp thuần khiết...
Chân thành và tình cảm đương lúc chớm hoa...
Có lẽ khi ấy Vân đã nhận ra động cơ không đơn giản của chàng rồi...
Nàng đã động lòng sao? Và hàm ý câu nói của nàng về hoa lê trắng như một câu nói ý vị...
Nhưng khi ấy chàng không hiểu, nói đúng hơn là không muốn hiểu...
Giờ khi đã nhìn thấu hồng trần rồi thì ái nhân của chàng đã sớm về cõi vĩnh hằng...
Vân à...
Ta ước chi, thời gian có thể đảo ngược...
Đảo ngược về khoảng thời gian nên duyên bên gốc lê năm ấy...
Nguyện...cả một đời làm thế thân cho người.
Nếu như chàng kiên nhẫn một chút, tỉ mỉ một chút, dịu dàng một chút.
Cam chịu khổ cực hòng trở thành một thợ săn nâng niu con mồi nhất, Vân của chàng có nhẽ sẽ không...
Dung Hạc cuối cùng cũng biết hai chữ "hối hận" đến cùng là đánh vần như thế nào, đáng tiếc, thế cục đã an bài, số mệnh đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.
Tuyết dày đặc rơi càng ngày càng nhiều.
Bông tuyết trắng cứ thế một hạt rồi lại một hạt đậu trên nền đất, che phủ toàn bộ máu tươi.
Khung cảnh thê lương, bóng đen dưới đất thảm hại tới nhạt nhòa.
Đêm đông ập tới, gió lạnh gào thét, như đang bi thương cho chúng sinh thiên hạ chôn thây ngoài đường, hay như đang khóc than cho một mối tình dang dở đến hơn thập kỉ.
Người đàn ông nắm phịch bên gốc cây lê, toàn thân chàng hoàn toàn mất đi nhiệt độ, cùng với cả một bãi máu, đã sớm đông lạnh thành băng trên người.
Ái tình mười năm...
Chấp niệm mười năm...
Điên rồ mười năm...
Đến lúc tất cả mọi thứ phải quay về với cát bụi rồi.
...
Minh giới.
Nằm ở hai bên bờ sông Vong Xuyên, tồn tại một vườn Bỉ Ngạn đẹp đến mị hoặc chấn nhiếp chúng sinh.
Vô vàn bông bỉ ngạn đỏ, mỗi bông lại như hoa máu có sinh mệnh, lả lướt chuyển động dập dờn dụ hoặc yêu ma.
Vườn bỉ ngạn đẹp ấy vậy mà trải thật dài thật dài, tựa như một dải lụa máu mê hồn không có điểm kết.
Đi qua cầu Nại Hà, mỗi linh hồn nhất định phải uống lấy một chén canh Mạnh Bà, uống xong mới có thể thuận tiện đi đầu thai.
Mà đầu lối vào cầu Nại Hà có đặt một tảng đá, người ta gọi đấy là đá Tam Sinh, Tam Sinh Tam Kiếp.
Một tảng đá rất kì diệu.
Song đâu phải linh hồn nào cũng có nhân duyên nhìn được nó.
Hiện, bên tảng đá Tam Sinh, xuất hiện bóng dáng quỳ gục của một người đàn ông.
Khí tức quanh thân chàng ta nay biểu lộ ra một trạng thái tang thương xót xa thấm đẫm lòng người...
Mấy ai khi nắm lấy đá Tam Sinh mà không bi thương, mấy ai vấn vương trần thế không ngừng lưu luyến đây?
Thống khổ ôm lấy tảng đá mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Mặc dù linh hồn không có nước mắt.
Song tâm của người đàn ông ấy lại nặng trĩu gò bó đến cực điểm.
Tam Sinh Tam Kiếp...
Chàng nấc nghẹn một tiếng...
Tam sinh tam kiếp...ta đều đánh mất nàng, Vân..