Cố Đại Hà cứng đờ, mỗi lần bị mắng, Chu thị đều sẽ nói hối hận vì sinh ra hắn, trước kia hắn cảm thấy mình làm không tốt, do đó liều mạng làm việc kiếm tiền, về sau không lưu lại một đồng kiếm được nộp hết lên, nhưng cho dù làm thế, cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng được nghe một câu khích lệ.
Hiện giờ Cố Đại Hà chần chừ, chẳng lẽ mình thật sự là đứa con nhặt về sao?
Bởi vì Cố Đại Hà lưỡng lự, Chu thị xả đủ cơn giận lên trên người Trương thị, đánh Trương thị sắp ngất đi mới thu miệng, hung hăng phỉ nhổ một phát mới rời đi, hơn nữa khi rời đi còn dùng lực đá một cước.
“Tang Môn tinh, sớm hay muộn gì sẽ hưu ngươi!”
Chu thị không phải chưa từng nghĩ đến việc kêu Cố Đại Hà hưu Trương thị, dù sao mấy đứa con Trương thị sinh không phải là hàng lỗ vốn thì chính là quỷ đòi nợ, nhưng sau khi hưu còn phải cho sính lễ cưới vợ, lại là một số chi tiêu lớn, Chu thị đâu vui lòng.
Vừa tiếc ra tiền lại không bằng lòng trơ mắt nhìn lão tam thành tuyệt hậu, kết quả trút hết cơn tức lên trên người Trương thị.
Trương thị bị đánh, trong lòng cũng oán giận, nhưng nghe được một câu gầm lên sau cùng của Chu thị thì oán giận nữa cũng ỉu xìu xuống, sợ Chu thị thật sự hưu nàng.
Đảo mắt thấy Cố Đại Hà có vẻ đờ đẫn mờ mịt, lại sợ hãi: “Đương gia, chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta!”
Cố Đại Hà nhìn Trương thị vẻ mặt bầm tím, mờ mịt nói: “Vợ, nàng nói ta có phải do nương nhặt về không?”
Trương thị kinh ngạc, hơi dở khóc dở cười: “Sao chàng lại có thể nghĩ như vậy chứ? Cho dù là ai nhìn thấy đều có thể nhận ra chàng rất giống lão gia tử, sao có thể là nhặt về chứ?”
Cố Đại Hà do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Vậy nàng nói ta có phải là con riêng của lão gia tử không?”
Phải nói, Trương thị cũng bắt đầu hoài nghi.
Bằng không vì sao mẹ chồng luôn không vừa ý với một phòng mình chứ? Nhưng cho dù trong đầu có hoài nghi, Trương thị vẫn không nói ra, dù sao nói nhà chồng không phải chuyện người làm con dâu có thể làm.
Mặt trời ngả về Tây, sắc trời dần tối, thiếu đi chiếu rọi của ánh mặt trời, nhiệt độ cũng dần dần hạ thấp, hà hơi thành làn khói trắng.
Nhiệt độ vào đầu xuân của nơi đây còn hết sức rét lạnh, băng ở rất nhiều nơi còn chưa hoàn toàn tan hết, nhưng lại khác xa Táng Thần sơn.
Cố Phán Nhi ngồi ở trong sân, ngây ngốc nhìn về phía Táng Thần sơn, cho dù tầm mắt bị một ngọn núi ngay đầu tiên ngăn chặn, Cố Phán Nhi vẫn cảm thấy Táng Thần sơn vô cùng thần bí, để lộ ra không tầm thường mọi chốn.
Người ở nơi đây lại giống như người thường ở trên Trái Đất, vốn không biết chỗ khác biệt của Thần Nông Giá vậy.
Bên ngoài Táng Thần sơn lúc này còn đang kết băng, nhưng Táng Thần sơn lại ý xuân dào dạt.
Mới vừa đến chân Táng Thần sơn, có thể phát hiện ra cỏ mới vừa mọc lên, càng đi sâu vào bên trong càng tràn ngập sắc xuân, mùa đông như thể khoác lên màu xám tro ở bên ngoài, còn bên trong lại không hề bị ảnh hưởng đến.
Cũng bởi vì như thế, Táng Thần sơn được một số người phân chia rõ ràng vòng trong với vòng ngoài, người bình thường chỉ dám đặt chân vào vòng ngoài, còn vòng trong thì không dám bén mảng đến.
Có người nói bên trong Táng Thần sơn có yêu quái, có người nói bên trong có thần tiên, truyền bá Táng Thần sơn đến vô cùng thần bí.
Cố Phán Nhi lại không cảm thấy gì, nhân loại có thể tu luyện ra sức mạnh không phải người thường, nếu như thế gian vạn vật sống qua thời gian nhất định thì có thể sẽ trở thành yêu ma tinh quái.
Nhưng lại tính quái nữa cũng không đổi được bản tính, giống như câu nói ‘chó không đổi được thói ăn phân’ vậy, lại ví dụ như cây cổ thụ phải trồng trên đất hút dinh dưỡng trong đất, rời khỏi đất lâu rồi vẫn phải chết, bị hỏa thiêu cũng không sống được, hơn nữa không có khả năng thịnh vượng lâu dài.
Có vẻ như nghĩ quá nhiều, Cố Phán Nhi vỗ trán hoàn hồn, bản thân tu luyện nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy yêu ma tinh quái gì hết, tối đa chỉ gặp được một vài động vật khá thông minh thôi.
Nhưng thông minh có gì lạ chứ? Chó cũng rất thông minh, còn không thường chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng sao?
“Đại Nha, con vỗ đầu như vậy, không đau sao?” An thị ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Cố Phán Nhi hồi lâu, thấy Cố Phán Nhi tự dưng đi vỗ trán, không khỏi hơi lo lắng.
Cố Phán Nhi dừng động tác, đưa mắt nhìn: “Ngươi không có việc gì làm sao?”
An thị mím môi, uất ức nói: “Thanh nhi không để cho nương thêu thùa.”
Khóe miệng Cố Phán Nhi co rụt: “Trừ bỏ thêu ra, ngươi không có việc gì khác để làm sao? Trong nhà không có việc gì khác nữa à? Ví dụ như cho lợn ăn cho chó ăn cho bò ăn cho gà ăn cho dê ăn gì đó.”
An thị cúi đầu, nắm khăn tay, nhút nhát nói: “Nhà người có tiền mới có năm loại động vật Đại Nha con nói, sao chúng ta có thể có được.”
“Kể cả con gà đều không có sao?”
“Không có.”
Cố Phán Nhi hơi trầm mặc, cảm thấy không có năm loại động vật này cũng không tệ, ít nhất trong nhà gọn gàng.
Nhưng chỉ nhà giàu mới có năm loại động vật này là sao? Chẳng lẽ nuôi được là kẻ có tiền, không nuôi được là kẻ không có tiền sao? Liếc nhìn bốn phía trong nhà, kẻ có tiền nuôi hay không thì nàng không rõ, nhưng người nhà chỉ có bốn bức tường chắc chắn không nuôi nổi, nhà này chính là ví dụ tốt nhất.
Danh Sách Chương: