• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Phán Nhi vốn không định nhúng tay vào, nhưng thấy tiểu tướng công bị gạt ra suýt nữa té sấp xuống, nàng không nhịn được thò tay đỡ lấy.

Nhưng tiểu tướng công không thèm liếc mắt nhìn nàng, còn chưa đứng vững đã lại tiếp tục nhào lên, không nhìn xem với cánh tay chân cẳng nhỏ bé này của hắn có thể kéo nổi nông phụ dũng mãnh này hay không.


Nàng bĩu môi, đưa tay xách tiểu tướng công về để sang bên cạnh, lại giơ tay nắm lấy bàn tay của Tống đại tỷ đang túm tóc An thị, dùng sức siết chặt.


Tống đại tỷ thét chói tai thả lỏng tay ra: “A, tay của ta, tay của ta!”

Cố Phán Nhi nhíu mày, kéo Tống đại tỷ dậy, sau đó một cước đạp ra ngoài.


“Thật sự ầm ĩ!”

Lý do đá người này đúng là khiến cho người ta cạn lời.

Tống đại tỷ hơi chần chừ, không dám nhào lên nữa, cứ thế ngồi ở dưới đất gào khóc: “Đám người không biết xấu hổ này bắt nạt người ta, nam nhân cũng không đáng tin cậy, bị đồ đĩ kia dụ dỗ, nhìn thấy nàng dâu bị đánh cũng không giúp đỡ! Cả nhà này nam trộm cắp nữ làm đĩ, đều không phải thứ tốt lành gì, thấy lão nương dễ bắt nạt…”

Cố Phán Nhi nghe đến cạn lời, cởi giày của An thị vẫn còn đang ngồi ở dưới đất ra ném về phía Tống đại tỷ, vừa khéo nhét vào cái miệng thúi của đối phương, tiếng kêu gào im bặt.



An thị chớp mắt, lại chớp mắt, ánh mắt không tốt lắm, chỉ biết Cố Phán Nhi cởi giày của nàng, nhưng lại không biết giày bị ném đi đâu, nàng hơi sợ hãi kéo ống tay áo Cố Phán Nhi: “Đại Nha, giày của nương đâu?”

Phi phi phi…

Tống đại tỷ lấy giày ra ném về, thét lên chói tai: “Ngươi tiểu đồ đĩ không biết xấu hổ, lại nhét giày rách vào miệng lão nương!”

An thị giật mình, sợ hãi lùi ra đằng sau Cố Thanh, kể cả chiếc giày bị ném về đều không quan tâm.


Trong một nháy mắt, Cố Thanh định phì cười, nhưng nghĩ đến tình huống lúc này thì lại không cười nổi, cầm chiếc giày bị ném về kia, lặng yên đeo lên trên chân cho An thị.


Thôn dân vây xem không có áp lực như vậy, ào ào cười ầm lên.


“Cười cái gì mà cười, các ngươi lũ…”

Tống đại tỷ bị cười nhạo đến không còn mặt mũi, hắng giọng định thét lên, Cố Phán Nhi nhíu mày lại, duỗi tay định cởi một chiếc giày khác của An thị, Tống đại tỷ thấy tình thế không ổn vội bụm miệng, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.


Cố Thanh cướp lấy chiếc giày cũ ở trong tay Cố Phán Nhi, lại còn trừng mắt nhìn nàng: “Đừng cứ cởi giày của nương ta!”

Cố Phán Nhi sờ mũi: “Thuận tay thôi!”

Khóe miệng Cố Thanh co quắp, định cười lại không cười nổi, lặng yên đeo giày lại cho An thị.


Cố Phán Nhi không có thứ gì thuận tay, nên tìm kiếm ở trên mặt đất, nhặt lấy một cục đá có dính bùn lên tung hứng trong tay, sau đó liếc nhìn Tống đại tỷ.


Tống đại tỷ vốn thấy trên tay Cố Phán Nhi không có giày, còn định há mồm mắng to, nhưng đảo mắt đã thấy đối phương đang cầm một cục đá còn lớn hơn nắm tay thì lập tức hoảng hốt, vội vàng bò dậy từ dưới đất, trốn ra đằng sau nam nhân nhà mình, vừa sợ hãi lại giận dữ trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.


“Có thể nói chuyện tử tế không?” Cố Phán Nhi cười híp mắt hỏi.



“Có thể, sao không thể chứ!” Tống đại tỷ núp ở đằng sau Lưu Thiết Trụ kêu to, cho dù trong lòng thật sự sợ hãi, nhưng lại không nỡ lòng bỏ qua năm mươi văn kia, nói xong trừng mắt lườm An thị: “Ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân ta cho ngươi tiền tiêu xài, ngươi…”

Cố Phán Nhi không ném cục đá qua, bởi vì nàng không bảo đảm ném qua dưới phiền chán sẽ làm nổ tung đầu của phụ nhân này hay không, cho nên bẻ một ít đất dính ở bên trên cục đá ném tới.


Cục đất không lớn không nhỏ, vừa vặn mắc kẹt trong cổ họng của Tống đại tỷ, móc hồi lâu đều không thể nôn ra được, rướn cổ lên nuốt xuống, nghẹn đến nước mắt ràn rụa.


Tống đại tỷ thở lại được bình thường cảm thấy ghê tởm, khom người nôn ra, lại nhổ cục đất vừa chui xuống bụng ra.

Mọi người nhìn xem cũng thấy ghê tởm, người ở gần trốn tránh sang bên, lập tức cô lập Tống đại tỷ với Lưu Thiết Trụ.


Tống đại tỷ thật vất vả mới trở lại bình thường, đang định mắng chửi người, nhưng nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Cố Phán Nhi thì lập tức sợ hãi, kinh hoảng núp ở đằng sau Lưu Thiết Trụ.


Nếu như chỉ bị giày và bùn đất nhét vào hai lần, có lẽ Tống đại tỷ không sợ hãi đến mức như vậy, nhưng nhìn Cố Phán Nhi, nàng lại có cảm giác dựng cả tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh toàn thân.


Cố Phán Nhi lại cười tủm tỉm nói: “Một lần này có thể nói chuyện tử tế không vậy?”

Tống đại tỷ không dám nói lời nào, dùng sức nhéo phần thịt sau lưng Lưu Thiết Trụ, ý bảo hắn nói chuyện.




Lưu Thiết Trụ đau đến run rẩy, suýt nữa kêu lên, lòng thầm bực bà nương này lắm chuyện, nhưng mà vẫn thành thật mở miệng nói với Cố Thanh: “Thanh nhi, hai tháng trước nương của ngươi té xỉu ở trên đường, ta nhìn thấy nương của ngươi không đủ tiền, nên trả hộ cho nàng năm mươi văn tiền, bị Tống đại nương của ngươi biết được, do đó… do đó…”

Cố Phán Nhi tung hứng cục đá trong tay: “Tới cửa đòi tiền, đúng không?”

Lưu Thiết Trụ xấu hổ: “Đúng, đúng thế.



“Chuyện lớn như cái rắm!” Cố Phán Nhi hơi cạn lời ném hòn đá đi, vỗ đất ở trên tay, xòe tay về phía An thị: “Năm mươi văn, lấy ra!”

Ánh mắt An thị trốn tránh, núp đằng sau lưng Cố Thanh, yếu ớt nói: “Đại Nha, nương không có tiền.



Cố Phán Nhi ngẩn người: “Năm mươi văn đều không có?”

An thị lại rụt người lại: “Còn có năm văn tiền.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK