• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng nữ nhân vừa hung hăng lại thô lỗ mới vừa rồi kia lại dám nói không thể tiếp tục bồi bổ, phải rèn luyện, còn phải gì nữa nhỉ? Đúng rồi, còn phải mỗi bữa đổi sang ăn những lương thực phụ khó nuốt này… ăn món ăn dân dã.


Khóe mắt công tử áo xanh co rút, bổ đều bổ không nổi nữa, lời nói của nữ nhân kia có thể tin tưởng không?

“Công tử, công tử, ngài không sao chứ?”

“Hoàn hồn, công tử hồi hồn, nô tài là Đại Quý đây!”

Công tử áo xanh bừng tỉnh, liếc nhìn Đại Quý: “Ngươi còn biết ngươi là Đại Quý hả, ta còn tưởng rằng ngươi coi mình thành đại ngốc rồi chứ!” Công tử áo xanh nói xong nhặt gà rừng và thỏ bị Cố Phán Nhi vứt bỏ trên đất nhét vào trong lòng Đại Quý, xoay người rời đi: “Ôm cho chặt, thiếu một cọng lông gà, bổn công tử cho ngươi biết tay!”

Đại Quý ngơ ngác, Đại Phú đồng tình nhìn hắn, bước nhanh đuổi theo công tử áo xanh.


Đúng là tai bay vạ gió, chủ tớ ba người chỉ đi ngang qua, vô ý liếc nhìn một cái, lại bị bắt chẹt.


Nhưng chuyện công tử áo xanh và Đại Phú nghĩ đến càng nhiều là lời người phụ nữ vừa đen vừa gầy khi nãy nói có tác dụng hay không.



Dù sao đã bệnh nguy kịch, không bằng thử một lần!

Cố Thanh bị Cố Phán Nhi xách lên, tự phỉ nhổ không có chí tiến thủ hồi lâu mới cuối cùng đứng thẳng lên được, vẻ mặt khó coi nói: “Cố Đại Nha ngươi con mụ điên này, Cố Thanh ta sống mười ba năm, hối hận nhất không gì khác là cùng với ngươi đi chợ chuyến này!” Đừng nói ngoài mặt, kể cả áo trong đều mất hết.


Cố Phán Nhi tỏ vẻ kinh ngạc thả lỏng Cố Thanh ra: “Cuối cùng ngươi đã khôi phục tinh thần rồi sao?” Vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cười he he: “Ta còn tưởng rằng ngươi nói chuyện hối hận nhất không gì khác là cưới ta đấy!”

Cố Thanh nhíu mày, hừ lạnh: “Tự nhiên là hối hận!”

Cố Phán Nhi giơ nắm tay lên: “Lại hối hận cũng vô dụng, dám hưu tỷ, tỷ dùng một quyền đấm ngươi thành bánh nhân thịt!”

Cố Thanh mắng to: “Giỏi cho một đồ điên hung tàn!”

Cố Phán Nhi nhẹ hều đáp lại hắn một câu: “Giỏi cho một con mèo bệnh gầy yếu!”

Cố Thanh bị chẹn họng, trên mặt giống như khay pha màu, khi đỏ khi xanh, lúc đen lúc trắng, khi xanh khi tím, trông rất đẹp mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi bắn ra ba chữ: “Con mụ điên!”

“Này, đừng tức giận! Tốn cả buổi, ít ra tìm được cửa hàng lương thực!” Cố Phán Nhi móc bạc ra: “Tiền cho ngươi, mua lương thực đi!”

Cho dù có ngàn lời vạn chữ, giờ phút này Cố Thanh cũng chỉ có thể nuốt vào, hắn trừng mắt liếc xéo Cố Phán Nhi sau đó tiến vào cửa hàng.


Chưởng quầy cửa hàng lương thực nhìn thấy có người tiến vào cũng không nhiệt tình lắm, đứng ở đằng sau quầy hàng tách tách tách gẩy bàn tính, hẳn là đang tính toán sổ sách.

Tiểu nhị trái lại rất lanh lợi, dẫn hai người vào, sau đó giới thiệu lương thực.


“Mời khách quan vào trong, bên này là lương thực phụ, bên này là lương thực tinh, xin hỏi khách quan cần mua gì.




Cố Thanh lễ phép trả lời: “Làm phiền rồi, ta xem trước đã.



Cố Phán Nhi hơi tò mò, nàng không nghiên cứu nhiều về lương thực, phẩm chất lương thực cũng đần độn không phân rõ ràng, ví dụ như gạo thô nàng luôn tưởng là lương thực phụ, nhưng lại được xếp vào lương thực tinh.

Ví dụ như hạt kê nàng luôn tưởng là lương thực tinh, nhưng lại được xếp bên chỗ lương thực phụ.


Ngẫm nghĩ, nàng cảm thấy bản thân khả năng chính là loại người ngũ cốc không phân biệt được!

“Gạo tinh và bột mì thì thôi, mua ít gạo thô và bột mì thô chứ!” Cố Phán Nhi nhìn một vòng sau đó cho đề nghị.


Một chữ ‘lợn’ đến bên miệng Cố Thanh lại nuốt vào, xem như tán đồng cách nói của Cố Phán Nhi, nhưng cũng không đi xem gạo mới, mà đi sang chỗ gạo cũ.


Cố Phán Nhi đi đến gần nhìn thoáng qua, gạo đều biến vàng rồi, lập tức hơi mất hứng, duỗi hai ngón tay ra túm lấy vai áo của Cố Thanh, kéo Cố Thanh sang bên chỗ gạo mới, chỉ vào một túi gạo tuy rằng hơi biến vàng, nhưng thoạt nhìn lại rất tươi mới.


“Mua cái này!”

Cố Thanh nhìn gạo Cố Phán Nhi chỉ, lại nhìn gạo cũ ở bên kia, chân mày nhíu chặt đến có thể kẹp chết con ruồi, vẻ mặt do dự, rất rõ ràng hắn đang chú ý đến giá của gạo.



Một bên viết sáu văn, bên còn lại viết năm văn, giá chênh lệch một văn.


Cố Phán Nhi thấy Cố Thanh do dự, lại kéo hắn đến bên chỗ bột mì thô: “Nếu không mua cái này cũng được!”

Tầm mắt của Cố Thanh không khỏi đảo qua giữa hai túi lớn bột mì mốc ở gần bột mì thô, bột mì thô cần bốn văn nửa ký, bột mì mốc chỉ cần ba văn tiền, giá chênh lệch thật xa, dù sao bột mì mốc này không kém nhiều lắm, nếu không mua bột mì mốc? Năm mươi ký mới ba trăm văn tiền! Đủ để ăn một tháng!

Cố Phán Nhi vừa thấy, thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng uy hiếp: “Dám mua bột mì mốc về nửa đường ta sẽ ném vào trong nước!”

Gạo cũ đãi vài lần ít ra còn đãi cho vị nhạt bớt, dùng nước trà nấu chín còn có thể thơm, nhưng bột mì mốc này dù làm như thế nào đều có thể ăn thấy vị mốc, tuyệt đối không thể mua nó!

Cố Thanh nghe Cố Phán Nhi nói như vậy, cực kỳ không nỡ bỏ ý niệm đi, tiết kiệm tiền đúng là tiết kiệm tiền, nhưng nếu như thật sự bị con mụ điên này ném vào trong nước thì sẽ thua lỗ lớn.

Con mụ điên hết ăn lại nằm này chỉ có thêm phiền, không kén chọn giống như lợn không được sao? Dứt khoát cứ phải chọn thứ ăn ngon.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK