“Điều này cũng giải thích rõ vì sao ở lần đầu tiên Chu Oánh có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, bởi vì vòng tay của cô ấy bị rơi ở trong phòng tắm! Mà cứ cách nửa tiếng quỷ hồn sẽ tiếp tục ra tay, tìm kiếm du khách có điều kiện giết hại phù hợp.”Nghe đến đây, Tô Bạch sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cậu nhìn vòng tay trên cổ tay mình rồi nói: “Vừa rồi quỷ hồn tập kích chúng tôi là bởi vì tôi có đun một ấm nước nóng! Thật ra mục tiêu tấn công của nó chỉ có tôi!”Tô Bạch hoảng sợ nhìn sang Chu Oánh, may mà cô không có việc gì.
Nếu Chu Oánh mà bị mình liên lụy xảy ra chuyện gì thì cậu thà chết còn hơn.“Vậy còn ngơ ra đấy làm gì? Chạy mau đi!” Tôn Tư cởi chiếc vòng tay xuống và nhìn giờ: “Bây giờ thời gian còn lại chưa đầy nửa tiếng, nói theo kiểu của anh thì quỷ hồn sẽ không xuất hiện giết người, nên muốn chạy trốn giữ mạng thì làm ngay lúc này luôn đi!”Đám Lữ Thanh cười khổ nói: “Nếu không giải quyết con lệ quỷ này thì sợ là chúng ta sẽ không thể rời khỏi đây được đâu.”Vì để xua tan nghi ngờ của nhóm học sinh, mọi người vẫn lựa chọn đi thang máy xuống tầng một.Ting, âm báo trong thang máy vang lên, báo hiệu mọi người đã đến tầng một.Lúc này đại sảnh ở tầng một trống rỗng, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào của đài phun nước ở trung tâm sảnh ra thì bầu không khí im lìm bao phủ nơi này cũng khiến mọi người lo sợ không ngớt.
Đài phun nước nguy nga ở trong mắt mọi người lúc ban đầu giờ lại như một quả bom hẹn giờ cực nguy hiểm.
Bởi đã thăm dò ra quy tắc giết người của lệ quỷ, nên Lữ Thanh cũng không sợ lắm.
Hắn, Từ Chân và A Khải dẫn đầu bước ra khỏi thang máy, đám Hà Tâm Mỹ, Tô Bạch đi theo sát phía sau.
Lúc đám người đi ngang qua đài phun nước, ai cũng bước nhanh hơn vì không muốn dừng lại lâu ở đó.Cửa lớn của khách sạn đã biến mất! Mọi người đi tới cửa cũng chỉ thấy một bức tường trơ trọi.“Tôi đã nói rồi, không giải quyết chuyện này thì chúng ta không thể rời khỏi chỗ này đâu.” Lữ Thanh quay người lại nói với những người khác.
Tình hình như vậy cũng không khiến hắn bất ngờ cho lắm, Không Gian đã quy định phải ở đủ năm ngày, mà thời gian chưa đủ thì họ cũng không thể rời khỏi đây.“Không thể nào! Lúc trước chúng tôi có xuống nhờ giúp đỡ thì rõ ràng cánh cửa vẫn còn ở đây mà!” Tôn Tư như phát cuồng.Cậu với lấy một bình hoa trang trí trong đại sảnh rồi ném thật mạnh vào cửa sổ.
Nhưng cửa sổ cứ như một bức tường cứng rắn, không hề bị hư hại gì.
Mấy cậu trai cũng hợp lực lại cùng nhau lặp lại hành động đó, nhung cửa sổ vẫn trơ trơ ra đó.“Chúng ta bị nhốt trong khách sạn ma quỷ này rồi!” Trong nháy mắt, sự tuyệt vọng đã lây lan cho tất cả mọi người.“Mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi nói.
Chúng ta sẽ không chết ở đây!” Lời nói của Lữ Thanh như viên đá rơi vào hồ nước, dấy lên từng gợn sóng.
“Bây giờ tôi đã thăm dò được quy tắc giết người của quỷ hồn, nên chỉ cần chúng ta tuân thủ quy tắc, chống chọi suôn sẻ trong năm ngày này là có thể bình yên rời khỏi khách sạn.”“Vậy bây giờ chúng ta quay lại nhà ăn nhé! Chỗ đó không có nguồn nước, hơn nữa nhiều người thì sẽ an toàn hơn, vấn đề ăn uống cũng được giải quyết! Chỉ cần qua năm ngày là chúng ta có thể sống sót trở về rồi!” Tôn Tư đề nghị.
“Đúng vậy! Trong phim kinh dị, mấy người đi lẻ đều chết cả, chúng ta vẫn nên tập hợp một chỗ thì hơn!”Ý kiến của cậu ta nhanh chóng nhận được sự tán thành của những người khác.“Không được!” Câu nói này của Lữ Thanh đã phá tan ảo tưởng của mọi người.
“Như Từ Chân đã nói trước đó, chúng ta đều là tham gia trò chơi, nên nhất định phải tuân thủ quy tắc.
Quỷ hồn có quy tắc hạn chế của nó thì chúng ta cũng có, đó chính là tuân theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên du lịch! Hiện tại mọi người đều biết bản chất của hướng dẫn viên du lịch là lệ quỷ rồi, việc anh ta giao phòng và chìa khoá cho chúng ta chứng tỏ chúng ta phải tuân thủ quy tắc, hoàn thành chuyến du lịch lần này.”“Cho nên chúng ta phải trở về phòng của mình, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy tắc! Kết cục cũng chỉ có một con đường chết.” Lữ Thanh thấy sắc mặt mọi người tái đi thì dịu giọng lại: “Tuy nhiên mọi người cũng đừng sợ hãi quá.
Buổi tối lúc đi ngủ nhớ đảm bảo trong phòng không có nước là được, đúng 7 giờ ngày mai tập hợp ở nhà ăn.
Hiện tại thời gian không còn nhiều, mọi người về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến giờ ăn cơm lại tập hợp sau!”“Vậy sao chúng ta không đợi ở nhà ăn luôn cho rồi? Có vẻ chỗ đó rất an toàn.
Tôi tôi...!Tôi không muốn trở về phòng đâu.” Hà Tâm Mỹ vô cùng sợ hãi..
Danh Sách Chương: