***
“Thời gian cho nhiệm vụ lần này là 5 ngày, số người tham gia là bốn người. Hay nói cách khác, độ khó của nhiệm vụ lần này cũng không cao?” Lữ Thanh ngẫm nghĩ rồi hỏi.
Lão Đào nhét miếng khoai tây chiên vào miệng, rồi lúng búng đáp: “Theo lý thì đúng là vậy, nhưng bây giờ lại không phải.”
“Anh bạn, cậu nói thế là có ý gì?” A Khải nghe không hiểu lắm.
“Là như thế này, nếu như Kẻ phá mộng tiến hành làm nhiệm vụ đều là người mới, vậy thì độ khó của nhiệm vụ đúng là sẽ không cao lắm, tỷ lệ sống sót có thể lên đến cỡ 60 %. Nhưng trong nhiệm vụ lần này, tôi và Lão Đào đều là dân thâm niên có kinh nghiệm. Thật không dám giấu giếm, đây là nhiệm vụ lần thứ tư của tôi, còn Lão Đào là lần thứ ba. Nói cách khác thì nhiệm vụ lần này đối với người mới như hai cậu phải nói là cực kỳ... Nguy hiểm.”
Nghe cậu ta nói vậy, Lữ Thanh và A Khải đều giật mình. Cả hai đều không ngờ nhiệm vụ đầu tiên của mình lại có độ khó cao như thế!
“Mọi người cũng đừng hoảng vội, cứ thử đổi góc nhìn khác đi. Đám thâm niên có kinh nghiệm là bảo chứng của việc có thể sống sót, người mới mà gặp đám thâm niên, nếu may mắn nữa thì cũng có thể thuận lợi vượt qua nhiệm vụ đầu tiên này.”
Từ Chân nói không sai, đám thâm niên có thể sống sót trong không gian này, trừ một vài người ăn may ra thì phần lớn đều có bản lĩnh hơn người. Trong khi làm nhiệm vụ, bọn họ dựa vào khả năng quan sát nhạy bén và trí tuệ của mình để phân tích và tìm ra đường sống, từ đó dẫn dắt cả đội sống sót. Dĩ nhiên cũng có vài tên thâm niên lạnh lùng ích kỷ, những người như thế rất hay dùng người mới để dò đường, lấy tính mạng của người mới làm đá kê chân, sau đó một mình chạy thoát. Mà Từ Chân và Lão Đào lại thuộc loại có đầu óc nhất trong đám thâm niên.
“Dù là vậy thì chúng ta cũng không thể lơi là cảnh giác được. Suy cho cùng Không Gian sẽ không để cho cậu dễ dàng vượt qua tất cả nhiệm vụ đâu. Một khi có người khơi ra đường chết thì kết quả chính là chết chùm cả đám.” Lời của Từ Chân khiến cho hai người Lữ Thanh rơi vào trầm tư.
Lữ Thanh vỗ vai A Khải: “Người anh em, hãy thể hiện tinh thần chơi game của chúng ta đi nào, chưa đi đến phút cuối cùng thì quyết không bỏ cuộc.”
“OK, em phủi mồm nói gỡ trước, anh đừng có chết trong game đấy nhé!”
Từ Chân và Lão Đào nhìn nhau cười một tiếng, khiến cho bầu không khí nặng nề cũng dịu đi nhiều.
“Để mọi người phải đợi lâu rồi! Tôi đã làm thủ tục xong, mọi người có thể vào ở rồi. Giờ mọi người hãy tới chỗ của tôi lấy vòng tay và thẻ phòng nhé.” Theo hướng dẫn của Tiểu Điền, đoàn người nhanh chóng chia thành hai người ở chung một phòng, tất cả đều nhận được một tấm thẻ mở cửa phòng của mình.
Sau đó, hướng dẫn viên lại phát cho mỗi người một chiếc vòng tay. Giữa vòng có một tấm thẻ gỗ được nạm một con chip điện tử bên trong. Vì khi mọi người đi ngâm suối nước nóng, mỗi người đều có một tủ quần áo riêng để gửi quần áo hoặc đồ vật quý giá, nên vòng tay này là chìa khóa để mở tủ quần áo ấy. Làm như vậy vừa nhanh chóng lại tiện lợi, mọi người đều khen không ngớt về dịch vụ chu đáo của khách sạn.
Hướng dẫn viên cẩn thận dặn dò: “Mọi người nhất định phải giữ đồ đạc tùy thân thật kỹ, nếu làm mất vòng đeo tay hoặc thẻ mở cửa phòng thì sẽ phải đền tiền đấy!”
“Bây giờ là 10 giờ 20, hai giờ tiếp theo sẽ là thời gian hoạt động tự do, mọi người có thể vào phòng nghỉ ngơi hoặc thỏa thích ngâm mình tận hưởng trong suối nước nóng. Bên trái đại sảnh tầng một là phòng tắm và phòng thay đồ, mọi người có thể đi tắm rửa sơ rồi thay áo choàng tắm, trong phòng thay đồ có thang máy đi thẳng đến tầng chín và tầng mười có bể ngâm nước nóng.”
“Thang máy phía bên phải đại sảnh có thể đi thẳng đến phòng nghỉ của khách sạn. Tầng hai là nhà ăn, cứ mỗi 7 giờ sáng, 12 giờ 30 trưa và 18 giờ 30 tối là tới dùng cơm của nhà ăn tầng hai, thời gian dùng cơm là 1 giờ, quá thời gian là thôi, nên mong mọi người hãy chú ý tranh thủ thời gian. Từ tầng ba tới tầng bảy là phòng cho khác ở. Tầng tám là phòng tập thể thao và khu vui chơi giải trí, tầng chín tầng mười là suối nước nóng, trong tầng mười không chỉ có suối nước nóng trong nhà mà còn có cả suối nước nóng ngoài trời nữa.”
Lữ Thanh và A Khải cùng nhìn thẻ phòng của mình. Hắn đã hỏi hướng dẫn viên và biết phòng mình được phân là căn phòng số 606, còn của Từ Chân là phòng 609. Do mọi người cùng thuộc một đoàn du lịch, nên phòng nghỉ của đều tập trung ở tầng sáu. Dưới đây là giới thiệu sơ qua về việc phân chia phòng ngủ:
601 Mã Cần, Trương Hàm (hai bác trung niên ngồi ở hàng đầu tiên)
602 Ngô Quỳnh, Lưu Hạo (hai cậu trai chơi game ngồi ở hàng thứ ba)
603 Tô Bạch, Trương Lực (nhóm học sinh)
604 Chu Oánh, Hứa Điềm (nhóm học sinh)
605 Hà Tâm Mỹ, Khương Bình (hai người đẹp ngồi ở hàng thứ hai)
606 Lữ Thanh, A Khải
607 Triệu Nam, Lưu Mộng Tuyết (đôi tình nhân trong nhóm học sinh)
608 Tiền Phong, Tôn Tư (nhóm học sinh)
609 Từ Chân, Lão Đào
610 Lý Lâm Lâm, Vương Hàng (đôi tình nhân ngồi ở hàng thứ hai)
Bốn người cũng không có ý định dạo chơi, sau khi nhét vòng tay và thẻ phòng vào trong túi xách thì họ quyết định về phòng trước để cất hành lý rồi sẽ thảo luận xem nên sắp xếp hành động tiếp theo như thế nào.
Lúc rời khỏi đại sảnh, Lữ Thanh liếc mắt nhìn qua một lượt, trừ đôi tình nhân nhỏ và hai ông lãnh đạo chọn về phòng trước thì những người khác đều chạy thẳng tới suối nước nóng.
“Hướng dẫn viên! Anh không đi ngâm nước nóng à?” A Khải thấy Tiểu Điền đứng một mình tại chỗ thì tốt bụng đi tới hỏi han anh ta.
“Ha ha, không được đâu, đây là dịch vụ được chuẩn bị riêng cho mọi người mà.” Hướng dẫn viên Tiểu Điền cười rất quỷ dị, anh ta liếm liếm đôi môi với vẻ khát máu, rồi nói: “Chúc mọi người chơi vui vẻ, năm ngày sau chúng ta sẽ gặp lại. Nếu như tất cả vẫn còn sống. Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Nói xong thì anh ta cười một tràng rồi xoay người rời đi.
Lữ Thanh và A Khải ướt đẫm mồ hôi, hóa ra hướng dẫn viên luôn dẫn đường cho bọn họ cũng là lệ quỷ!
Từ Chân thấy vậy thì vỗ bả vai hai người: “Các cậu thấy đấy, lệ quỷ ngụy trang rất thật, trừ khi nó tự nguyện để lộ ra chân diện mục, chứ mắt thường không thể nhận ra được đâu.”
Vậy rốt cuộc con lệ quỷ ẩn nấp trong đoàn du khách là kẻ nào đây...
Trong phòng 610.
“Anh yêu, ngồi xe cả ngày trời làm em mệt chết đi được~ em đi tắm trước đây, tắm xong rồi nằm nghỉ một lát.” Lý Lâm Lâm kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó vừa cởi quần áo vừa nói với Vương Hàng.
Bọn họ là một đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng thắm, lần này nhân dịp nghỉ lễ nên chọn tới đây để hưởng thụ thời gian tuyệt vời của hai người.
Nhìn thân hình thướt tha của Lý Lâm Lâm, Vương Hàng nuốt nước miếng cái ực rồi nói: “Lâm Lâm, hay là chúng ta cùng tắm đi.”
“Qủy xứ à! Em hông thèm tắm với anh đâu!” Nói xong, Lý Lâm Lâm bèn đóng cửa phòng tắm lại.
“Không hổ là khách sạn năm sao, đến cả phòng tắm cũng rộng rãi xa hoa đến vậy.” Cô quan sát phòng tắm một lượt, sau đó phát hiện trong phòng tắm có một cái gương lớn.
Khi soi gương, cô nhìn thấy chóp mũi mình có một chấm đỏ nhỏ: “Bực mình quá, tự dưng lại mọc mụn. Nhìn xấu chết đi được!”
Lý Lâm Lâm khó chịu bĩu môi, sau đó thì bước vào bồn tắm, xoay người lại bật vòi sen rồi bắt đầu tắm rửa. Nhưng Lý Lâm Lâm không nhìn thấy, hình ảnh phản chiếu của mình ở trong gương không hề xoay người lại, sắc mặt của “cô” trong gương còn trắng toát, nhìn bóng lưng cô với ánh mắt oán độc...
Vương Hàng đợi một lát, sau khi nghe thấy tiếng nước chảy thì mới rón rén đi tới cạnh cửa, định thừa dịp Lý Lâm Lâm đang tắm mà làm một quả “Đánh úp bất ngờ”.
Cạnh!
Vương Hàng lặng lẽ vặn mở cửa ra.
“Để anh hưởng tí phúc lợi tinh thần cái đã.” Vương Hàng cười gian, sau đó rón rén hé cửa ra rồi dán mặt sát vào. Anh bỗng bất ngờ nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, đôi mắt thù hằn trên gương mặt đó đang trợn trừng nhìn anh chằm chằm.
“Cái đệch!” Vương Hàng sợ đến mức ngã dập mông xuống đất.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Lý Lâm Lâm choàng khăn tắm bước ra, cười mắng: “Cho anh nhìn lén, đáng đời lắm. Lần sau anh còn dám nữa không?”
“Không dám nữa! Bà trẻ ơi, em dọa anh sợ đứng tim đây này!” Vương Hàng xoa ngực rồi đứng lên, nhưng trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Lý Lâm Lâm không để ý tới anh mà leo lên giường nằm nghịch điện thoại. Vương Hàng nhìn đôi chân ngọc thon dài của cô, khiến anh chỉ cảm thấy lòng mình ngứa ngáy khó chịu. Vừa định nhào tới thì lại anh bị Lý Lâm Lâm đẩy đi tắm. Vương Hàng ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, trong lòng hí hửng không thôi.
“Sao trong phòng tắm lại có mùi gì tanh thế nhỉ?”
Vương Hàng vừa lầm bầm vừa kéo rèm tắm ra, sau đó giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt: bạn gái Lý Lâm Lâm của anh đang trợn trừng hai mắt, cơ thể gập 90 độ quỳ ngửa trong bồn tắm. Khớp hàm của Lý Lâm Lâm bị vặn rời, lưỡi cũng bị cắt mất, trên mặt toàn là máu thịt be bét.
“Á!” Vương Hàng hoảng hồn hét toáng lên, sau đó lập tức che miệng mình lại. Bạn gái của mình chết ở trong phòng tắm, vậy thứ bên ngoài là gì? Vương Hàng cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sợ đến mức tè cả ra quần.
Anh bò toài đến cửa phòng tắm, vội vàng khóa trái cửa lại. Mặc dù thi thể trong phòng tắm rất đáng sợ, nhưng người phụ nữ ở ngoài cửa còn khiến anh sợ hãi hơn nhiều.
“Anh yêu, vẫn chưa tắm xong à? Người ta đang sốt ruột chờ lắm đây nè.” Ngoài cửa, tiếng của “Lý Lâm Lâm” vọng vào. Lúc này, da đầu Vương Hàng tê rần, giọng nói này nghe vào tai chỉ thấy lạnh như băng, không có chút tình cảm con người gì cả.
Bản dịch thuộc về nhóm dịch Lãng Nhân Môn, vui lòng đừng mang đi nơi khác, dịch giả nó điên lên nó chửi cho rồi drop thì tự đi dịch mà đọc nhé!
“Ơ? Anh yêu, sao anh lại khóa cửa thế này? Anh mở cửa ra xem nào! Mở cửa ra!! Tôi bảo anh mở cửa ra!!!” Cùng với tiếng gầm gừ độc ác của phụ nữ, Vương Hàng sợ đến phát khóc, anh cố sống cố chết giữ chặt cửa. “Lý Lâm Lâm” ở bên ngoài đã bắt đầu điên cuồng đập cửa. Sức lực của cô ta rất lớn, khiến cho Vương Hàng cảm thấy như cánh cửa sắp bị cô ta đập nát. Trong lúc anh đang tuyệt vọng, bên ngoài đột nhiên lặng ngắt. Nhưng Vương Hàng cũng không dám manh động, anh cố gắng kiểm soát tâm trạng, đợi chừng năm sáu phút mới cố lấy can đảm mở he hé khe cửa...
Bên ngoài không có gì cả.
Tí tách, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán của Vương Hàng rồi rơi xuống đất. Anh hít sâu một hơi rồi dè dặt mở cửa, chuẩn bị chạy ào ra khỏi phòng. Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ lạnh như băng lại vang lên từ sau tai anh: “Hì hì, anh yêu, em tìm được anh rồi.”
Toàn thân Vương Hàng cứng đờ, anh liếc mắt nhìn cái gương trên vách tường ở bên cạnh thì thấy một người phụ nữ mặc quần đỏ đang đu sau lưng, hai tay quấn quanh cổ anh, đầu xoay 90 độ thõng xuống bên cổ mình. Trên mặt của người phụ nữ này ướt đẫm máu tươi, đầu tóc rối bù, đôi mắt nhìn chằm chằm mình xuyên qua gương.
“Aaaaaaa!!!” Cửa phòng tắm bị đóng lại một lần nữa.