Tô Yểu ngồi trong phòng Wc, đang định đứng dậy, bên ngoài có tiếng giày cao gót lộc cộc chạm đất, rồi sau đó đứng trước bồn rửa tay.
“Oa, màu son môi này có vẻ giống với cái Tô Yểu dùng hôm nay, nhưng mà của Tô Yểu đẹp hơn cậu...”
Người vô ý nhắc tới đó, Tô Yểu nghe tiếng như là bạn học Vương nào đó.
Người nọ im lặng một chút, có chút không phục mà nói: “Đẹp thì có ích lợi gì? Nghe nói sau khi ba mẹ cô ta ly hôn, hai mẹ con cô ta bị ba cô ta ép phải đi sang Mỹ, trái qua không dễ gì, mỗi ngày đều phải đi làm công, thuê nhà trọ nhỏ để ở, nghèo túng thành cái dạng nào rồi vẫn còn giả bộ thanh cao, son môi những mấy trăm đồng cũng không sợ thở không được sao.”
“... Cậu xác định không phải cậu ghen tỵ sao? Hơn nữa, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù ly hôn, người ta chắc chắn cũng cầm không ít tiền bạc, có thể nghèo được hả?”
“cậu nói chuyện giúp ai thế?”
“Mình...”
Đột nhiên, tiếng mở cửa ở đằng sau cắt ngang câu chuyện, hai người cùng quay đầu nhìn lại.
Tô yểu giẫm giày cao gót xuống đi ra, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, dường như không có việc gì thản nhiên bước đến trước gương lấy son môi ở trong túi ra đánh lại.
Hai người bên cạnh không hẹn mà cùng im lặng, nhưng trong nháy mắt định rời khỏi đó, Tô Yểu cũng tô xong son môi, cô quay đầu, hướng môi người cười với người vừa rồi nói cô giả bộ thanh cao.
Môi anh đào xinh đẹp, vô cùng quyến rũ, nụ cười này là để xác định một câu, Tô Yểu đẹp hơn cô ta, trêu chọc đối phương đến mức tái mặt rồi, hai người kia đành ngượng ngùng đi ra không nói tiếng nào.
Tô Yểu lại soi gương sửa tóc và quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Lúc đi qua chỗ rẽ có thể ngắm được cảnh sắc, bên trái là mặt sông yên bình, đối diện là tòa cao cốc và biển đèn Led quảng cáo, giống như pháo hoa rực rỡ.
Tô Yểu ngẩng đầu, trong tầm mắt là một bóng dáng thon dài đứng tựa vào lan can.
Tần Hoành trong ấn tượng của cô không hút thuốc, lúc này lại cúi đầu nhả mây nuốt khói.
Cô nhìn thoáng qua, không chớp mắt đi về phía trước.
Tần Hoành nghe thấy tiếng bước chân, thuận thế ngẩng đầu, phát hiện là cô, dường như là theo bản năng bước lên hai bước chắn trước mặt cô.
Tô Yểu như là chim sợ cành cong, lập tức lùi lại hai bước nhìn anh.
Thấy vậy, giọng nói của Tần Hoành cũng nghẹn ngào trụ lại, hồi lâu mới lên tiếng: “Tô Yểu.”
Tô Yểu rũ mắt xuống, khách khí cười với anh, âm thanh thất thoát nói: “Anh Tần, vừa rồi hát không tồi.”
“Là sao?” Trên mặt Tần Hoành quét xuống sáng rọi, ấm giọng hỏi: “Em thích không?”
Cô gật gật đầu: “Rất tốt, đáng tiếc không có Tô Khê ở đây, cô ấy nghe xong chắc vô cùng cảm động.”
Sau đó, một tia sáng duy nhất trong mắt Tần Hoành cũng bị dập tắt.
“Tô Yểu, em biết rõ bài hát này...”
Ánh amwts Tô Yểu nhìn anh, dáng vẻ thành khẩn nghe anh nói chuyện. Tần Hoành nhìn chằm chằm đôi mắt kia, trầm tĩnh nhưng không có chút cảm tình nào, câu nói kế tiếp của anh liền biến thành một tiếng tự giễu.
Anh im lặng gật đầu, bày tỏ đã biết ý tứ của cô, xoay người rời đi.
Tô Yểu nhìn bóng lưng của anh, trong đầu nhớ lại lúc anh nói câu “em thích không” kia, ánh mắt sáng như ngọc.
Cô nghĩ thầm, rốt cuộc là Tần Hoành có ý đồ gì? Nếu biết rõ quan hệ của cô và Tô Khê, việc gì phải biểu hiện dáng vẻ “anh hối hận đã bỏ lỡ em” như thế.
Cô biết rõ nên cực kỳ chán ghét.
Trên thực tế chỗ Tô Yểu đứng là một hành lang hình chữ T, tay phải đi về hướng bên kia hành lang, cô đang đứng có chút mất hồn ở đó, đột nhien nghe được tiếng kẽo kẹt, cửa an toàn được mở ra.
Trong lòng cô hồi hộp, sinh ra sự cảm không lành.
Quả nhiên, sợ chỗ có quỷ, Lục Đông Đình kẹp điếu thuốc ở ngón tay đi ra.