Tô Yểu cầm cặp hồ sơ đi sau lưng Trần Nam Từ, liếc mắt một cái nhìn người đàn ông đang ngồi ở cuối cùng của bàn họp, bên cạnh có người đang nói chuyện mấy hạng mục với anh, anh càng nghe càng nhíu mày, đến sau cùng gương mặt lạnh lùng ném văn kiện ra trước mặt.
“Đây là anh tăng ca ba ngày ba đêm mà viết ra thay đổi sao? Một thực tập sinh cũng có thể làm được hơn anh.”
Âm thanh của anh không nặng không nhẹ, nhưng càng trong veo mà lạnh lùng, người nọ kìm nén đỏ mặt không nói tiếng nào, sau cùng cầm các thứ đi ra.
Lục Đông Đình ngẩng đầu tìm Trần Nam Từ, thêm nữa hội nghị vừa rồi tiến hành không được thuận lời, vốn là cơn giận còn sót lại chưa tiêu, thấy Tô Yểu thì ánh mắt càng trầm xuống.
Quản lý TRần vội vàng nhỏ giọng chỉ huy Tô Yểu: “Cô cầm đồ đi xuống trước đi.”
Tô Yểu nhìn Lục Đông Đình như vậy cũng không dám tìm cách đáp lại trước mặt anh, ôm ra ngoài.
Vừa đi ra không xa, phía trước có người quay lại tới tìm cô, thanh âm lười nhác: “Hắc, người kia...”
Tô Yểu nhìn quanh bốn phía, chỉ có mình.
“Là cô.” Người nọ giơ tập văn kiện trong tay vẫy vẫy.
Tô Yểu nhìn người đó, là phó tổng Lục Hàn Bạch của Đông Thịnh, em trai cùng cha khác mẹ của Lục Đông Đình, dáng vẻ có vài phần tương tự với Lục Đông Đình. Cao cao gầy gầy, màu da trắng nõn, nhưng không giống màu da suy nhược nổi cả mạch máu của Lục Đông Đình, mà hơi trắng xanh, ngũ quan cũng vì gầy yếu mà có chút âm u.
Anh gọi Tô Yểu đi qua: “Cô đem văn kiện này đi sao chép ra một bản nữa giúp tôi, hiện giờ tôi cần dùng gấp.”
“Tôi không phải tổng giám sát hoặc là người của phòng thư ký.”
Người nọ liếc cô một cái, cười cười nói: “Vậy cô có phải người của Đông Đình không?”
Tô Yểu biết anh đang chế nhạo cô, anh là sếp, cô cũng không nói thêm nữa, cầm lấy văn kiện trong tay đi đến bên cạnh sao chép một phần cho anh.
Lục Hàn Bạch lật đi lật lại, hỏi cô: “Tôi nhớ thư ký của Trần Nam Từ không phải là cô.”
Hóa ra anh ta biết cô là trợ lý của quản lý Trần.
“Hôm nay thư ký của quản lý TRần xin nghỉ phép.”
Anh lật hết văn kiện, khép lại, lúc này mới trợn mắt nhìn cô, híp mắt quét một cái, như là định giá thương phẩm trên thị trường, ánh mắt âm khí, thấy trong lòng Tô Yểu không thoải mái.
“Cô tên là gì?” giọng nói không giống vừa rồi, trở nên có vài phần cân nhắc.
“Tôi họ Tô.”
“Tôi hỏi tên đầy đủ của cô.”
“Tô Yểu.”
“Cái nào Yểu?”
Tô Yểu có chút phiền, vẫn nở nụ cười như cũ: “Yểu Điệu thục nữ.”
“Rất tốt.” Anh nhíu đuôi mắt, động tác hơi gian tà, theo sát mà hỏi: “Có bạn trai chưa?”
“Có vị hôn phu.”
“A... đáng tiếc?” Anh trêu chọc: “Vị hôn phu của cô làm gì? Diện mạo như thế nào, thân thế ra sao?”
Cửa phong họp sau lưng Tô Yểu mở ra, người bên trong lần lượt đi ra, Lục Đông Đình đi trước, trong tay còn đang lật chuyển văn kiện, xem thấy phía trước là một đôi nam nữ đang đứng, lông mày đang nhíu lại càng căng thẳng hơn.
Tô Yểu nhàn nhạt cười, vẫn khách khí đáp: “Chỉ là một người đi làm thuê, tự nhiên không theo kịp được Lục phó tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Nếu là trên mặt Tô Yểu có thể cời nịnh nọt một chút, câu này tuyệt đối vô cùng lấy lòng.
“Đi theo người đàn ông đó chịu khổ đúng là oan ức cho cô, cơ sở của cô tốt như vậy mà lại mù quáng.”
Tô Yểu tiếp tục nghiêm trang nói: “Những nhân vật nhỏ như chúng tôi, có cảm tình như vậy là đủ rồi, những cái khác có thể cùng cố gắng.”
“Nhân vật nhỏ?” Tô Yểu nghe được Lục Hàn Bạch cười nhạo một tiếng.
Lục Hàn Bạch nói xong thì thấy Lục Đông Đình, ngoéo môi một cái, dùng cặp hồ sơ chỉ chỉ Tô Yểu: “Tô trợ lý rất thú vị.
Tô Yểu sửng sốt, cảm thấy có phần không đúng, cười nhìn lại phương hướng của anh, thấy Lục Đông Đình liếc cô một cái.
Trần Nam Từ ha ha hai tiếng: “Sao tiểu Tô vẫn ở đây thế này.”
“Vừa rồi Lục phó tổng nhờ tôi sao chép tài liệu.” Tô Yểu thành thật trả lời.
“....”
Quản lý TRần vừa muốn nói gì, Lục Đông Đình đã đi đến trước mặt cô.
Âm thanh tràn ngập từ tính của anh chậm trãi nhả ra: “Miệt thị vật chất đáng ca ngợi, trợ lý Tô nên tranh thủ biểu hiện để được thăng chức tăng lương, dù sao hiện tại giá nhà ở Thượng Thành cao như vậy, kết hôn mất quá nhiều tiền bạc, cô cũng nên giảm bớt áp lực cho vị hôn phu của cô.”
Tô Yểu thế nào cũng cảm thấy được lời này tràn ngập châm chọc, nhất là câu nói sau cùng kia, cảm giác có chút nghiến răng nghiến lợi.