Tô Yểu thấy trên ngũ quan rõ ràng của anh hiện lên vài tia uể oải, vấn đề vì sao tới trễ cũng lền không hỏi ra.
Tô Yểu một chai rượu ngon, tự mình rót dịch thể màu đỏ vào chiếc ly trước mặt anh.
Cái nhà hàng này, tuy rằng không có giá trên trời, nhưng cũng có thể xứng với thân phận của Lục Đông Đình, lại còn hợp ý, đặt một vị trí ở nhà hàng như vậy, cô cũng tốn không ít tiền.
Lục Đông Đình an tĩnh nhìn cô rót rượu, một nửa sườn mặt bị ánh đèn của phòng ăn làm nổi bật lên, đường nét ngũ quan mềm mại như bạch ngọc hoàn mỹ rõ ràng.
Tô Yểu để chai rượu xuống, đặt khăn tay ở một bên, nhìn Lục Đông Đình một cái, lông mày của anh rất chặt chẽ, mặc dù uể oải, thoạt nhìn cũng tràn đầy cứng rắn và tính công kích.
Anh cầm ly rượu lên nhấp một miếng, sau đó nửa dựa vào ghế tựa, ung dung quan sát hai mắt của cô, "Nói đi, lần này lại có chuyện gì?"
Tô Yểu cố gắng ngồi thẳng người, tư thế ưu nhã, khóe môi tinh xảo khễ nhếch, "Lục tiên sinh thích qua cầu rút ván như thế sao?"
Lục Đông Đình thiêu mi.
Cô dừng lại ở chỗ này, ngước mắt liếc nhìn Lục Đông Đình, giống như mang theo mơ hồ tức giận, "Quá không tử tế."
Vẻ mặt Lục Đông Đình nhàn hạ, không nhúc nhích chút nào, giọng nói cũng âm trầm, "Cho nên, em lại muốn lấy cái video chả là cái cóc khô gì ra uy hiếp tôi? Ừm?"
Tô Yểu sửng sốt.
Lục Đông Đình sinh sống ở Mỹ vài chục năm, tiếng Anh của anh coi như là nửa tiếng mẹ đẻ, cô cũng đôi khi nghe qua phương thức biểu đạt hỗn tạp Trung Anh của anh, thế nhưng chưa từng nghe anh dùng tiếng Anh bùng nổ bao giờ.
"Anh nói không giữ lời."
"Tôi đã hứa hẹn qua với em cái gì không?" Lục Đông Đình dùng ngón tay gõ bàn một cái, giọng nói quái gở, "Em muốn lưu lại ở Đông Thịnh, tôi để em lưu lại, em còn muốn thế nào?"
Tô Yểu trầm mặc một chút, "Anh hà tất điều chức vị của tôi, tôi đã nói rồi...."
"Em đã nói cái gì? Nói em ở lại Đông Thịnh chỉ vì công việc? Em thật sự cho rằng tôi sẽ tin ba lời nói xạo vụng về của em, cũng không nhìn thấu cái trò này của em?"
Sắc mặt Lục Đông Đình dũ phát tối tăm, mà sắc mặt Tô Yểu lại dần dần trắng bệch,
Sớm biết không phải cứ làm nũng rơi vài giọt nước mắt là có thể mưu tính anh mấy phần, chỉ là hôm nay bỏ giá lớn mời anh ăn bữa cơm, đổi lại là sự không hài lòng không vừa ý của anh, cơn tức dị thường lớn, ước đoán còn kém phát tiết ra khỏi miệng.
Cô lại cứ không sợ chết đi đụng phải nòng súng, bị hai ba câu của anh mắng té tát.
Thấy Tô Yểu buồn bực không mở miệng nói chuyện, Lục Đông Đình ý thức được giọng nói của bản thân khả năng quá nặng đối với cô, âm thanh liền chậm lại nói: "Phụ nữ vẫn nên là an phận một chút sẽ làm người thích."
Tô Yểu cảm thấy tâm tình của Lục Đông Đình khó phân biệt, quên đi, sớm biết anh không tốt lành, cần gì phải để trong lòng.
Cô cười cười, "Anh Lục thích phụ nữ an phận?"
Tô Yểu nâng lên má lúm đồng tiền, như hoa nở rộ, mỹ lệ mà ưu nhã, Lục Đông Đình nhìn cô, mặt mày thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì.
Môi mỏng của Tô Yểu khẽ mở, ngữ điệu tản mạn, "Phụ nữ quá an phận, thường không có kết quả tốt gì."