Sau khi bị Sở Tầm cho leo cây, Lục Cảnh Tu phát hiện bản thân không còn chỗ nào để đi nữa. Anh đã nói với Triệu Phổ sẽ không tham gia tụ hội, làm sao đổi ý được nữa, bây giờ chỉ có một thân một mình, hết sức đáng thương.
Tuy mấy ngày trước đã tăng ca, nhưng công việc vẫn sẽ luôn không bao giờ hết. Buổi trưa Lục Cảnh Tu ngoan ngoãn lăn về công ty kiểm tra có văn kiện nào cần anh xem qua hay không.
May mà anh còn có công việc làm bạn, chỉ cần còn lại đôi tay, nó sẽ vĩnh viễn không rời bỏ anh.
Kết quả còn chưa kịp nghỉ trưa, Lục Cảnh Tu đã bị nhóm chị gái trong công ty dùng thủ đoạn sắt thép lôi đi.
Nhóm chị gái bộ nghiệp vụ của công ty vừa trở về, đã lâu không thấy Lục Cảnh Tu, cho nên vừa nhìn thấy anh lập tức như sói đói nhìn thấy thịt, ánh mắt sáng cả lên, trực tiếp xách anh tới tham quan trạm phục vụ vừa mới tuyển nhân viên.
Đi ra ngoài vội vã, Lục Cảnh Tu quên mang luôn điện thoại rồi. Chờ đến lúc chuyến tuần tra trạm phục vụ kết thúc cũng đã đến giờ tan tầm, Lục Cảnh Tu đề ra ý kiến của bản thân xong liền chậm rì rì mà lái xe về công ty.
Đã lâu rồi không gặp được hoàn cảnh kiểu này, Lục Cảnh Tu tự giễu. Dù sao thì anh cũng chỉ có một mình, không bằng cứ tăng ca kiếm tiền. Lát nữa khi về tới công ty, Lục Cảnh Tu mới phát hiện ra Sở Tầm mới gọi điện thoại cho anh vài lần.
Tối hôm qua sau khi phát hiện ra mình ôm tình cảm không bình thường với Sở Tầm, Lục Cảnh Tu chăm chỉ làm tư tưởng giáo dục bản thân. Mọi người đều đã trưởng thành rồi, hẳn là nên cẩn thận tìm kiếm nửa kia của mình... Sở Tầm rõ ràng không phải người cùng đường với anh.
Đi đến kết quả như vậy, nói Lục Cảnh Tu không thất vọng là giả. Anh vốn dĩ tính toán muốn cách xa Sở Tầm một chút, bằng không bản thân mình sẽ lún càng sâu. Do vậy, khi gọi điện thoại với Sở Tầm anh vẫn cực kì kiềm chế, nhưng nghe thấy Sở Tầm nói muốn cho anh leo cây, đi tham gia tiệc sinh nhật người khác, trong lòng lại tức khắc không thoải mái.
Người nào mà quan trọng với Sở Tầm như vậy? Buồn bực trong lòng Lục Cảnh Tu lớn lên, nhưng không có chỗ phát tiết.
May mắn rằng buổi tối anh bị kéo đi tham quan trạm phục vụ, nếu không, với cái tình hình này mà ngồi một mình trong văn phòng, chắc chắn anh sẽ suy nghĩ vớ vẩn.
Qua nửa ngày, tâm tình Lục Cảnh Tu cũng đã bình tĩnh ít nhiều. Anh gọi lại cho Sở Tầm, nhưng điện thoại cậu vẫn luôn báo tắt máy.
Lục Cảnh Tu tiếp tục ở công ty một lát, khi bên ngoài, đường xá giờ tan tầm còn kẹt xe kinh khủng thì anh đang ở phòng thể hình tập tạ, tắm rửa xong mới lái xe về nhà.
Khi về đến nhà đã tương đối trễ, Lục Cảnh Tu mở cửa, phát hiện phòng khách đang sáng đèn. Anh nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện phòng bếp và phòng ngủ đều đã mở đèn.
Sao lại thế này, chẳng lẽ là Sở Tầm về nhà trước? Nhà anh chỉ đưa chìa khoá cho mỗi Sở Tầm thôi. Lục Cảnh Tu đứng trong phòng khách gọi một tiếng Sở Tầm, không ai đáp lại.
Kì lạ thật, điều hoà phòng khách còn chỉnh rất thấp, hiện tại thời tiết cũng đâu nóng lắm? Anh thay giày rồi đóng điều hoà, bước về phòng bếp muốn nhìn xem có người hay không, đó là nơi Sở Tầm lui tới thường xuyên nhất.
Trong bếp bày các nguyên liệu đang xử lí dở, Lục Cảnh Tu vuốt cằm, nghĩ thầm chắc Sở Tầm đang muốn cho anh một bất ngờ đúng không?
Miệng anh không cẩn thận cong lên, sau đó lại nhớ ra loại tâm tình này không nên xuất hiện, liền giả bộ ho khan một tiếng.
Nhưng Sở Tầm không ở phòng khách không ở phòng bếp thì có thể ở đâu? Đi ra ngoài mua đồ sao? Luc Cảnh Tu đi đến phòng ngủ thay quần áo, đến khi cởi được một nửa thì nghe tiếng động truyền ra từ phòng tắm.
Lục Cảnh Tu: "???"
Anh cuống quýt vội vã kéo quần lên, cầm dây nịt trong tay, vẻ mặt nghi ngờ đẩy cửa phòng tắm ra, kết quả suýt nữa bị cảnh tượng phía trong làm mù mắt.
Trong phòng tắm, nước tràn đầy ra sàn, bên cạnh bồn tắm vắt một bộ quần áo ướt dầm dề, Sở Tầm cả người trơn bóng, ở trong nước vặn vẹo.
"Trời moá? Mặc quần áo vào nhanh!" Lục Cảnh Tu một bên quay đầu đi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa này, một bên đỡ trán đi ra khỏi phòng tắm để Sở Tầm mau mau mặc quần áo vào, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Nhóc con em bị sao vậy..."
Chân còn chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng tắm đã nghe bịch một tiếng, hình như là Sở Tầm té trên mặt đất, trong miệng còn rên rỉ, làm anh nghe mà đau.
Lục Cảnh Tu không thể không xoay người tới đỡ Sở Tầm, lòng mặc niệm không phải bản thân mình đang nhân cơ hội sờ mó Sở Tầm đâu, chỉ là lỡ như Sở Tầm té bị thương thì làm sao bây giờ.
Sở Tầm trần truồng trên mặt đất, khi Lục Cảnh Tu ngồi xổm xuống đỡ vai Sở Tầm, thân thể cậu giống như không có xương cốt, mềm mại ngã vào ngực Lục Cảnh Tu.
Lúc này Lục Cảnh Tu mới phát hiện khuôn mặt ửng đỏ của Sở Tầm có chút không thích hợp, mấy cái ý nghĩ kiều diễm ngay tức khắc tan biến, anh khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Tầm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, hai chân trắng tuyết cọ cọ vào dưới thân Lục Cảnh Tu, tay còn mềm mại muốn gỡ nút áo của Lục Cảnh Tu, mềm mại nói: "Bị người ta chuốc thuốc không sạch sẽ, giúp em một chút đi..."
Giọng điệu đến gần cuối yếu đuối đến độ gần như là cầu xin.
"Loại tiệc kiểu đó mà em cũng dám đi!!! Lá gan lớn quá thì không sợ trời cao hả?!" Lục Cảnh Tu vừa nghe được Sở Tầm bị chuốc thuốc, trong đầu liền như muốn nổ tung, lòng lại đau không chịu được, hận không thể xách tên nào hạ thuốc Sở Tầm tới đánh một trận!
Tay chân Sở Tầm không hề ngoan ngoãn mà gỡ ra một cái nút áo của Lục Cảnh Tu, còn muốn tiếp tục đi xuống đã bị Lục Cảnh Tu kịp thời đè lại.
Sở Tầm dùng khuôn mặt đáng thương nhìn anh. Lục Cảnh Tu nghĩ thầm, tình huống bây giờ bất kì tên đàn ông nào cũng sẽ không chịu nổi, bản thân mà còn nhịn nữa thì sẽ thật sự thành tiên. Anh bình tĩnh nói: "Chúng ta đi bệnh viện."
Sở Tầm khó chịu hừ một tiếng, lắc đầu nói: "Không đâu, bộ dạng này của em mà bị chụp được thì xong rồi. Truyệt đối không đi bệnh viện... Lục Cảnh Tu anh giúp em đi."
Sở Tầm đốt lửa trên thân thể Lục Cảnh Tu, Lục Cảnh Tu tức giận đánh mạnh lên mông Sở Tầm một cái, kết quả Sở Tầm a một tiếng, cọ càng dâm.
Lục Cảnh Tu: "..." Nhóc con này thuộc giống Poodle hả?
Lục Cảnh Tu vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo Sở Tầm vẫn luôn dán trên người anh ra. Anh bị Sở Tầm cọ đến muốn hứng lên, không muốn cứng cũng phải cứng. Lục Cảnh Tu tiếp tục nói: "Tôi mang em đi tìm Hà Dục, cậu ấy là bác sĩ, xem xem cậu ta có biện pháp gì không."
"Em không muốn anh ấy thấy bộ dạng này..." Một đợt thuốc nữa lại đến, mặt sau của Sở Tầm khó chịu không nói nên lời. Cậu không hề nghĩ thuốc này mạnh đến như vậy, ban đầu cậu ngâm bồn tắm tự thủ thì được, sau đó phía trước lại khó chịu, phía sau cũng trống rỗng theo, rất muốn có thứ gì đó nhét đầy.
Loại cảm giác này làm cậu cảm thấy rất xấu hổ, may mà Lục Cảnh Tu đã trở về, tuy rằng hơi chậm một chút.
Sở Tầm muốn tiếp tục cởi nút áo sơ mi của Lục Cảnh Tu, nhưng mà càng gấp thì lại càng không gỡ được, cậu gấp đến khóc luôn.
Cái này không được cái kia không được, Sở Tầm còn bám dính không tha trên ngực anh, Lục Cảnh Tu hạ quyết tâm bắt lấy đôi tay đang làm loạn của Sở Tầm, đặt cậu ngồi trên đùi, cầm lấy sợi dây nịt bị ném sang một bên trói Sở Tầm lại, nếu không chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng mà Lục Cảnh Tu trăm triệu lần không nghĩ rằng đôi tay bị trói của Sở Tầm còn có thể làm loạn. Cậu ghé vào trên đùi Lục Cảnh Tu, đầu lưỡi trong miệng cách một lớp quần liếm láp thứ to lớn phía dưới.
Trong lòng Lục Cảnh Tu nổi lửa, bỗng dưng có cảm giác muốn chạy trốn.
Lục Cảnh Tu kéo Sở Tầm lên, chất vấn nói: "Mẹ nó, Sở Tầm em có biết em đang làm cái gì không?"
Sở Tầm giống như một kẻ đáng thương lung lay sắp ngã, dùng khuôn mặt ửng đỏ tội nghiệp nói: "Lục Cảnh Tu anh giúp em đi mà, cầu xin anh, nếu không anh được thì không cần làm gì hết, em có thể tự mình động..."
Lời này ý là sao đây? Nói anh không được thì không cần làm gì? Coi anh là đồ chơi à?
Lục Cảnh Tu đen mặt, trực tiếp nhấc bổng Sở Tầm lên, nói: "Em có thể tự mình xem xem anh có thể hay không."
...
Ngủ một giấc thẳng tới trưa, khi tỉnh dậy đầu óc Lục Cảnh Tu choáng váng nặng nề. Thói quen luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ của anh đều bị ném xuống mương nết rồi. Tối hôm qua Sở Tầm quậy kinh khủng, làm hai lần, Lục Cảnh Tu nghĩ là đã đủ rồi liền nằm xuống giường ngủ ngay lắp tự. Không ngờ hiệu quả của thuốc quá mạnh, đành phải làm một trận nữa, nửa tiếng sau Sở Tầm tiến tới gần anh đòi làm, Lục Cảnh Tu đang chìm trong giấc mộng ngon không thể không vực dậy tinh thần hầu hạ tên tổ tông này.
Trên giường bừa bộn, Lục Cảnh Tu nhấc chăn ra ngồi dậy. Sở Tầm vẫn còn ngủ, nhưng tư thế lại rất quái. Tối hôm qua Lục Cảnh Tu đã cởi dây trói cho Sở Tầm rồi, nhưng Sở Tầm lại không thành thật như anh nghĩ. Lục Cảnh Tu nằm phía trên ra sức vận động, cậu nằm phía dưới rầm rì rên rỉ, câu chữ còn chưa nói được đầy đủ đã lấy móng tay cào anh.
Lục Cảnh Tu chỉ còn cách dùng dây nịt trói Sở Tầm lại, đã làm thì thôi, lại còn cào anh nữa chứ.
Sau đó Lục Cảnh Tu quên mất gỡ trói cho Sở Tầm, nhưng mà Sở Tầm cũng rất lợi hại, bị trói như vậy còn có thể ngủ ngon lành như vậy.
Lục Cảnh Tu nhẹ nhàng cởi trói cho đôi tay bị đè trên đỉnh đầu của Sở Tầm. Da thịt Sở Tầm vừa trắng vừa mềm, bỗng dưng trên cổ tay xuất hiện một vòng hằn vết màu đỏ, làm Lục Cảnh Tu có chụt hối hận hôm qua bản thân ngủ quá sâu, anh hẳn phải cởi trói cho Sở Tầm rồi mới ngủ tiếp.
Sở Tầm bị cởi trói vẫn chưa tỉnh, chỉ giữ nguyên tư thế, lẩm bẩm một câu "Muốn nữa.", làm Lục Cảnh Tu không tự chủ giật giật khoé miệng
Anh đứng dậy đi đến phòng tắm tắm rửa, đến khi nước xả vào vết cào thật dài trên lưng, anh nhịn không được "Au" một tiếng, nghĩ thầm mấy ngày nay anh không cách nào đi tập thể thao được rồi, anh không muốn mấy dấu vết này bị người khác nhìn thấy. Sở Tầm nhìn như không có sức lực gì, ai ngờ móng tay lại sắc như vậy chứ, một lát nữa phải cắt cho em ấy mới được.
Tắm rửa xong, Lục Cảnh Tu nghĩ chắc một lát Sở Tầm tỉnh rồi sẽ đói, liền gọi điện thoại đến quán cơm tại nhà của Triệu Phổ. Lúc trước là do bọn họ không rảnh để đi ăn, Triệu Phổ lại không chịu nổi Lục Cảnh Tu lúc nào cũng thở ngắn than dài, đành dứt khoát đưa cho Lục Cảnh Tu một cái thẻ VIP - tiệm ăn tại nhà chỉ giao cơm cho duy nhất một mình anh.
Gọi điện thoại xong, Lục Cảnh Tu trở về phòng ngủ. Sở Tầm vẫn còn say ngủ, khuôn mặt nhỏ xinh chôn trong gối đầu, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Tại sao trên thế giới lại có người đáng yêu như vậy chứ! Đúng là không khoa học mà!
Thưởng thức dung nhan khi ngủ của Sở Tầm xong, Lục Cảnh Tu mới thoã mãn mà ngồi xuống bàn làm việc. Anh muốn xin nghỉ một ngày, hôm nay vốn là ngày đi làm bình thường, nhưng thân là sếp mà vô cớ bỏ bê công việc cũng không hay lắm, chắc chắn văn phòng còn có một đống văn kiện chờ anh xử lí.
Trước tiên anh nhắn WeChat cho trợ lý nói muốn nghỉ một ngày, có chuyện gì thì cứ gửi mail cho anh, chuyện gì cần gặp mặt nói thì kéo dài đến hôm sau.
Hiệu suất của trợ lý rất cao, không bao lâu đã gửi tới vèo vèo mười cái mail, mức độ quan trọng được đánh dấu rõ ràng, nhưng tất cả đều cần phải được xử lí trong hôm nay, Lục Cảnh Tu chỉ còn cách kiên nhẫn ngồi nhìn.
Nhưng anh vẫn không thể tập trung nổi, vừa mới xem xong một cái liền quay đầu nhìn Sở Tầm, đúng là có bệnh.
Công việc quan trọng hơn, nếu không lát nữa Sở Tầm tỉnh lại rồi anh vẫn phải xử lí công việc thì sẽ rất phiền. Nghĩ vậy, tốc độ làm việc của anh mới tăng lên.
Nhưng mới xử lí được một nữa, anh lại nhớ đến một chuyện. Hôm qua làm nhiều lần như vậy nhưng vẫn không mang bao, nguyên nhân là trong nhà anh không có thứ này.
Cơ thể anh và Sở Tầm cũng không có bệnh truyền nhiễm nào, hẳn là không có vấn đề gì nhỉ, chốc nữa Sở Tầm tỉnh lại thì giúp cậu rửa sạch phía sau là được rồi.
Dù sao thì đàn ông cũng sẽ không mang thai.
______________________
nghichimte: đã đăng H nhé mọi người, ai muốn đọc thì vào hồ sơ của tui, bấm vào truyện tên là "Lăn giường với tình địch, làm sao đây?" rồi đọc là ok