Hoá ra hẹn hò là như vậy.
Trên đường về nhà, Sở Tầm vẫn luôn cảm thấy phiêu phiêu không thực, giống như bản thân là một cọng lông vũ bay bay trong gió.
Lòng bàn tay Lục Cảnh Tu thật ấm, tay cậu vẫn luôn bị tay anh nắm chặt, cũng không thấy khó chịu, chỉ muốn nắm hoài nắm mãi, tay bạn trai cậu tất nhiên phải vậy rồi.
Đến khi về khách sạn, sau khi chúc ngủ ngon với Lục Cảnh Tu cậu mới nhớ ra, trước khi có phiên toà cậu đã nói muốn ăn kem. Bởi vì mấy ngày nay trời mưa, Lục Cảnh Tu sợ dạ dày cậu không thoải mái nên không cho cậu ăn, bây giờ thì được rồi.
Sở Tầm có thể cảm nhận được nhiệt độ tăng dần trên khuôn mặt mình, chỉ có thể cố gắng dúi đầu vào chăn với hy vọng nhiệt độ đó sẽ tản đi. Nhưng mà mười mấy phút đã trôi qua, cậu đã muốn thiếu Oxy mà nghẹt chết, nhiệt độ kia vẫn chưa biến mất.
Vui sướng trong lòng không có chỗ phát tiết, cậu nhắn WeChat hỏi Hà Dục có ở đó không, đối phương không trả lời. Cậu sợ Hà Dục đang bận, cũng ngại không dám làm phiền hắn nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng có ai để chia sẻ, Sở Tầm đành mở Weibo ra thì thấy chuyện mình gặp được fan ở nhà hàng đã lên hot search.
Bây giờ chuyện này vẫn còn hot, đăng Weibo không phải chuyện sáng suốt gì, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà đăng một tấm ảnh cây kem vị xoài mà cậu đã chụp: [Vị muối biển ăn ngon lắm! [trái tim][trái tim] ]
Weibo một lần nữa nổ tung, rất nhiều fan đều vào bình luận. Trong ảnh có tay của cậu, vì thế đa số bình luận đều là bình luận khen như: [Oaaa, tay anh đẹp quá đii! Mlem mlem~]
Sở Tầm lướt hồi lâu mới nhìn thấy bình luận kiểu thế này: [Há, rõ ràng là kem vị xoài mà lại nói là vị muối biển, mấy người để mắt dưới da hết rồi à?]
Tuy đây là bình luận ác ý, nhưng Sở Tầm không hề buồn dù chỉ một chút. Cậu ngược lại còn có một chút vui sướng khi khoe ân ái, dù cho chuyện này chỉ có một mình cậu biết.
Họ bay nhảy tung tăng ở Hoa Thành mấy ngày, thăm thú khắp các địa phương du lịch nổi tiếng, cũng gặp không ít fan nhận ra cậu. Mà Sở Tầm không hề ngại ngùng dù chỉ một chút, rất hào phóng chụp ảnh chung với fan.
Cậu cảm thấy như các fan đang chứng kiến quá trình hẹn hò của cậuv ậy.
Bởi vì đã hết thời gian, họ cũng không thể ở lại Hoa Thành mãi, chỉ còn cách đặt vé máy bay về Bắc Thành chuẩn bị công tác.
Ngày cuối cùng ở lại Hoa Thành, thời tiết khá âm u. Sở Tầm lười đến không muốn động đậy, nhưng Lục Cảnh Tu lại buộc cậu phải đi ra ngoài với anh.
Làm một người chồng đủ tư cách, tất nhiên Sở Tầm phải đáp ứng rồi. Cậu nhanh chóng chỉnh trang y phục phi ra cửa, ai ngờ lại bị Lục Cảnh Tu quàng cho một chiếc khăn thật dày.
Thời tiết thế này có ai lại mang khăn quàng cổ chứ, Sở Tầm mắng thầm trong lòng, nhưng vẫn không từ chối ý tốt của Lục Cảnh Tu.
Cả đường đi Sở Tầm đều luôn cười vui vẻ, thẳng đến khi xuống xe taxi, nụ cười mới dần thu lại. Cậu nhìn cánh cửa đề mấy chữ to màu vàng, bước chân cũng ngừng.
Lục Cảnh Tu lặng lẽ nắm tay cậu, Sở Tầm nhìn anh, trong mắt lộ ra sự khó hiểu.
"Anh nghĩ nếu chúng mình kết hôn, tốt hơn hết là nên đến thăm ba mẹ trước, để họ khỏi băn khoăn."
Lời nói của Lục Cảnh Tu rất nhẹ, nhưng lại gióng như hòn đá mạnh mẽ đập vào lòng Sở Tầm.
Lần trước đi vào nơi này, đã là mười mấy năm trước. Cha mẹ vừa mới hạ táng, cậu bị đông đảo các họ hàng chán ghét mà đẩy vào.
Cậu khóc đến thảm thiết, nhưng không được ai ôm lấy an ủi.
Sở Tầm cứ ngỡ cậu sẽ không nhớ được nơi đặt bia mộ của ba mẹ, dù gì thì cũng đã nhiều năm cậu cố gắng quên đi chuyện cũ rồi.
Không ngờ lần nữa đặt chân đến chốn cũ, cậu vẫn nhanh chóng tìm được phần mộ của hai người.
Những chuyện đã qua dường như chỉ mới là ngày hôm qua thôi, cậu vẫn chưa trưởng thành, vẫn là một đứa trẻ đau đớn vì mất đi hai người thân.
Mười mấy năm bão táp mưa sa, bia mộ cũng có chút phai màu, dòng chữ khắc tên ba mẹ cũng có chút mờ ảo.
Chỉ có hình ảnh ba mẹ vẫn như cũ, mỉm cười dịu dàng mà chăm chú nhìn cậu.
Sở Tầm trong lòng đau xót, cảm xúc khó chịu lần nữa quét qua. Nhưng lần này không giống lần trước, cậu đã có người ôm vào lòng, Sở Tầm được Lục Cảnh Tu ôm thật chặt, nghe anh lải nhải:
"Lần này mang Tầm Tầm tới là nhất thời nảy lòng tham, chưa kịp chuẩn bị thứ gì, mong ba mẹ đừng để ý. Chủ yếu là hai đứa con sắp kết hôn, con vẫn chưa gặp qua hai người, lần này đến thăm hai người. Ba mẹ cứ yên tâm giao Sở Tầm cho con, con chắc chắn sẽ nuôi em ấy đến trắng trẻo mập mạp không phải chịu đói khổ..."
Lời này quả thực rất bình thường, Sở Tầm lại cảm thấy lệ nóng doanh tròng, Lục Cảnh Tu quả thực lải nhải lên cũng thấy đáng yêu.
May mắn là cậu gặp được Lục Cảnh Tu, xa cách nhau nhiều năm, cuối cùng cũng gặp lại.
Sở Tầm nhìn bia mộ, thầm nói với ba mẹ: "Ba mẹ, người đàn ông này rất rất rất tốt với con, con ở bên anh ấy cũng rất vui vẻ. Sau này con nhất định sẽ dẫn anh ấy về thăm hai người nhiều hơn."
Mười mấy năm rồi, cuối cùng Sở Tầm cũng cởi bỏ khúc mắc năm đó, giải thoát cho chính mình. Mà người giúp cậu làm điều đó, không phải là Lục Cảnh Tu, mà là tình yêu của Lục Cảnh Tu dành cho cậu.
Trước khi về, Sở Tầm cẩn thận lau dọn bia mộ, quét đi lá rụng xung quanh. Bỗng dưng hai bé chim sẻ bay đến, đậu lên bia mộ cậu vừa mới lau dọn, chíp chíp hai tiếng kêu lên.
Sở Tầm dừng lại, nhìn hai con chim chỉnh lông cho nhau, khẽ cười.