"Đây là huấn luyện viên thể hình của em." Sở Tầm không phát hiện bầu không khí kì lạ giữa hai người, còn giới hiệu hai bên với nhau, "Đây là bạn trai tôi."
"Anh ta là bạn trai em?" Người chị em tốt bị sốc rồi.
Lục Cảnh Tu cũng sốc luôn.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại bạn trai cũ trong tình cảnh này, mà bạn trai cũ còn vừa mới bế bạn trai hiện tại của mình lên.
Đây là phép thuật trần gian gì nhỉ.
Với cả...
Lục Cảnh Tu nhớ khi theo đuổi Hà Dục mà không có kết quả, bản thân còn lang thang kiếm bạn trai mấy năm. Tuy không thực lòng yêu thích đối phương, nhưng Lục Cảnh Tu vẫn nhớ rõ người bạn trai cũ này là bởi cách nói chuyện quá đà của đối phương.
Quá thẳng thắn khiến anh chịu không nổi, sau một hai tuần hai người liền chia tay.
Năm đó hình thể của đối phương vẫn thuộc loại nhược thụ, còn hiện tại... hiện tại nếu không phải khuôn mặt đối phương không quá khác biệt, anh còn không nhận ra được gã.
Nhưng cách nói chuyện thật ra thay đổi khá nhiều?
Sở Tầm cuối cùng cũng thấy có gì đó không đúng: "Hai người biết nhau à?"
Chắc chắn là biết nhau rồi, Lục Cảnh Tu cảm thấy không cần nói cho Sở Tầm biết thân phận người bạn trai cũ trước mặt này, nhưng... hình như theo cái tình hình này, bạn trai cũ của anh có hứng thú với Sở Tầm?
Nếu không thì tại sao không nói chuyện quá phóng khoáng, còn ôm công chúa Sở Tầm trước mặt anh?
Lục Cảnh Tu kéo Sở Tầm lại phía mình, lạnh lùng nói: "Làm phiền rồi."
Sở Tầm giống một con búp bê vải bị Lục Cảnh Tu nhét vào trong xe. Khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của người chị em tốt đứng đó, vội vàng an ủi: "Ngày mai gặp lại ở phòng tập, tôi về trước đây!"
Người chị em tốt miễn cưỡng cười với cậu một chút.
Sở Tầm không biết rất lâu sau đó hai người mới gặp lại nhau.
...
Hôm sau Sở Tầm vẫn còn muốn đến phòng tập, lại bị bệnh viện gọi tới.
Lúc ấy cậu đang ăn nho, dạo gần đây cậu rất thích nho, cảm thấy nó không hề chua dù chỉ một chút, nên dạo gần đây không ăn là cậu không chịu được.
Chắc là già rồi nên khẩu vị thay đổi nhỉ.
Lúc đầu nhận được điện thoại Sở Tầm có chút ngơ ngác, đến khi đối phương nói ra mục đích của mình, Sở Tầm mới biết là do bệnh viện gọi tới.
Bệnh viện nói hai ngày sau sẽ báo kết quả cho cậu, Sở Tầm vẫn không để tâm, kết quả đã qua hai ngày mà bệnh viện vẫn không thông báo cho cậu. Sở Tầm chẳng nghĩ gì nhiều, lần này chắc không có gì lớn đâu, chỉ là chảy một chút máu thôi, cậu cũng chẳng thấy đau mấy.
Nhưng một tuần sau mới báo cho cậu, điều này mới làm Sở Tầm cảm thấy là lạ.
Đến khi nghe được toàn bộ kết quả, Sở Tầm lâm vào trầm tư lúc lâu.
"Chị nói cái gì? Tôi là nam mà." Cơn tức của Sở Tầm nổi dậy, bệnh viện vậy mà dám nói cậu mang thai?!
Có phải là bệnh viện lấy nhầm mẫu máu rồi không?
Bệnh viện kết luận họ không làm sai khâu gì, nhưng vẫn cần Sở Tầm đến bệnh viện xác nhận một chút.
Sở Tầm rất muốn chửi người, nhưng khi đứng đối diện chị y tá nói năng nhỏ nhẹ mà hợp lý, cậu nguôi ngoai một chút. Tí nữa phải đến bệnh viện chứng minh mình thật sự không mang thai mới được.
Sao cái bệnh viện này lại là một trong ba bệnh viện lớn được, cậu không có cơ quan sinh dục nữ, vậy làm sao mang thai được?
Nói chuyện điện thoại xong, Sở Tầm lập tức lái xe đến bệnh viện. Bệnh viện đã sớm phái một đoàn người chờ ở bãi đỗ xe: một bác sĩ áo blouse trắng, còn có hai vị tiền bối tuổi khá lớn. Lần này Sở Tầm có chút khiếp đảm, trong giây lát có chút lúng túng.
Đậu má, chẳng lẽ cậu thực sự mang thai hả?
Trong một thoáng, Sở Tầm bị cái ý nghĩ này doạ mất hồn, nhưng sau đó lập tức lắc đầu phủ định, có nhiều bác sĩ thì sao chứ, cậu sẽ không mang thai.
Tuy hồi còn nhỏ cậu có nghe qua lời đồn rằng đàn ông cũng có thể có thai, nhưng đó chỉ là lời những người nước ngoài nói, rất nhiều người đều nghĩ đó chỉ là hư cấu.
Nhưng trong trí nhớ của Sở Tầm cũng có gặp qua một người đan ông có bụng rất lớn. Lúc đó cậu còn băn khoăn vì sao cánh tay ông ta thật gầy, nhưng bụng lại lớn giống như mang thai vậy.
Cũng có thể là do bụng ông ta có nhiều mỡ.
Sở Tầm tự trấn an bản thân, chẳng phải chỉ là siêu âm thôi sao? Bản thân mình nghĩ lung tung cái gì không biết, cậu chắc chắn sẽ không mang thai.
Vì thế Sở Tầm ung dung thong thả bước xuống xe, chợt các bác sĩ đều chạy tới vây quanh lấy cậu, mỗi người đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu. Vị bác sĩ lớn tuổi nhất - thoạt nhìn còn không đi đứng nhanh nhẹn được - chạy lại đỡ hắn, chép miệng nói: "Cẩn thận chút, nhỡ sảy thai thì làm sao bây giờ..."
Sở Tầm: "..." Cho dù cậu có là thai phụ thì cũng không cần cẩn trọng vậy chứ, huống chi cậu còn đâu có mang thai?
Nhưng nhóm bác sĩ vẫn giữ nguyên đội hình, một đường hộ tống cậu thẳng tiến tới phòng siêu âm.
Phòng chụp siêu âm không có lấy một bệnh nhân, chỉ có một bác sĩ và một vài dụng cụ ở giữa phòng.
Sở Tầm vốn rất tuyệt vọng vì bị nhóm bác sĩ không bình thường này vây quanh, đến khi thấy được một vị bác sĩ bình thường, cảm giác an toàn không khỏi tăng một nửa. Cậu vội vàng chạy xa khỏi nhóm người đang vây lấy mình, ngồi kế bên vị bác sĩ kia.
Nhưng vị bác sĩ này quả thật đi lại không tiện, hắn ta ngồi trên xe lăn.
Sở Tầm vừa định bắt chuyện thì vị bác sĩ kia ngẩng đầu lên, Sở Tầm đối diện với ánh mắt của hắn cũng không khỏi lạnh run.
Đó là loại ánh mắt đánh giá xem có bao nhiêu giá trị. Lần đầu tiên bị nhìn như vậy, Sở Tầm bỗng cảm nhận rõ cảm giác như một con thỏ chuẩn bị đợi làm thịt.
"Bôi thứ trong chậu lên bụng, đều một chút."
Âm thanh đối phương rất trầm thấp lạnh lùng, làm Sở Tầm càng thêm lúng túng, ý muốn phản kháng tan thành mây khói. Cậu lập tức tiến về phía chậu nhỏ đặt ở góc phòng, dùng tay bôi chất lỏng trong suốt lên bụng.
Lạnh lạnh, bùng Sở Tầm có chút co lại, nhỡ đâu cậu thực sự có thai thì làm sao bây giờ, bệnh viện cũng sẽ chẳng lừa cậu đâu.
Sở Tầm cứ như vậy vác cái bụng bị một lớp chất lỏng bao lấy tiến hành kiểm tra.
Kết quả siêu âm có rất nhanh, Sở Tầm vừa mới lau bụng xong thì đã có một chị bác sĩ cầm kết quả tới, làm Sở Tầm vội đến buông áo.
"Có kết quả rồi, em tới xem xem." Chị bác sĩ vô cảm nói.
Sở Tầm cầm lấy ảnh chụp, tay có chút run rẩy. Theo sắc mặt của chị ấy thì dường như không có chuyện gì lớn xảy ra. Sở Tầm hít sâu một hơi, mở túi - kết quả ảnh chụp chẳng có gì cả, Sở Tầm nhìn nửa ngày cũng không thấy có dấu hiệu gì của một đứa trẻ.
Ok, Sở Tầm cuối cùng cũng nhẹ nhõm, làm sao một người đàn ông có thể mang thai chớ?
Vậy là bệnh viện lừa cậu sao? Cũng là do cậu quá ngốc, bệnh viện vừa mới làm nghiêm trọng một tí đã cuống cuồng chạy tới, còn quên mất kiến thức sinh lý cơ bản nhất.
Sở Tầm trả ảnh chụp lại cho chị bác sĩ, còn nói: "Tôi nói rồi, tôi làm sao có thể mang-"
"Chúc mừng em, có thể làm baba rồi!" Chị bác sĩ đột nhiên ngắt lời Sở Tầm, cũng nhanh chóng thay đổi nét mặt giống như là mừng cho cậu, còn cười cười chúc mừng Sở Tầm.
Sở Tầm: "..." Chờ đã, chị, chị nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem?