Đoạn Khâm nói: “Em kệ cậu ta đi, cậu ta muốn ăn thì tự lấy.”
Rốt cuộc Chung Tề cũng mở mang kiến thức về sức ghen của Khâm ca rồi, cậu ngồi trên ghế sa lon ăn hoa quả, sau đó cảm nhận được sau lưng có cái gì đó, thò tay sờ sờ, hóa ra là gối ôm nhỏ màu hồng nhạt, cậu ta đưa gối ôm cho Thẩm Vi Tửu: “Hai người ở cùng nhau à?”
Đoạn Khâm gõ tay vịn xe lăn, giọng nói mang vẻ không cho vượt khuôn phép: “Chung Tề.”
Lúc này Chung Tề mới nhận ra mình đã hỏi chuyện riêng của người ta.
Mặt Thẩm Vi Tửu hồng lên, nhẹ giọng nói: “Không phải.”
Mặc dù cô không chuyển sang đây, nhưng hầu như ban ngày đều ở chỗ Đoạn Khâm nên mới mang cả gối ôm đến, nếu biết trước Chung Tề sẽ đến thì cô đã dọn dẹp mấy thứ đó rồi.
Đoạn Khâm vươn tay, cầm chặt tay Thẩm Vi Tửu: “Em đi dạy đi, buổi tối anh đến đón em.”
Chung Tề đột nhiên cảm thấy đau răng.
Có người gửi tin nhắn hỏi tình hình hiện tại của Đoạn Khâm thế nào, bọn họ đã lâu rồi không gặp anh, sau khi nhìn thấy tin tức trên mạng, tuy cảm thấy không hề đáng tin, nhưng bọn họ có ít người nên chẳng tạo ra chút gợn sóng nào trong cả đại dương internet, trong ấn tượng của họ, Đoạn Khâm là người kiêu ngạo và yêu quyền như mạng, bây giờ không thể đánh quyền được nữa, bọn họ đều sợ anh mắc bệnh tâm lí.
Chung Tề cười xùy một tiếng, nhìn hai người đang thủ thỉ ở đằng kia, mắc bệnh tâm lí? Đừng bị bệnh thận là tốt rồi.
Hiện tại Đoạn Khâm rất tốt.
Sau khi Thẩm Vi Tửu đi ra ngoài, cô không vội đạp xe mà lấy điện thoại ra, xem tin nhắn trên đó.
Trên màn hình là một dãy số lạ, nhưng Thẩm Vi Tửu vừa nhìn đã biết đó là số điện thoại của mẹ cô.
Bản thân cô cũng không dám tin, đã nhiều năm như vậy rồi mà mình vẫn có thể vừa liếc mắt đã nhận ra số điện thoại của bà, tựa như vết thương trên người vậy.
Thẩm Vi Tửu không biết tại sao bà lại biết số của cô.
Trong tin nhắn, bà bảo cô mau về nước, bà nhớ cô.
Biểu cảm trên gương mặt Thẩm Vi Tửu cứng đờ, ngón tay nhẹ vuốt lên màn hình điện thoại, bà nhớ cô?
Nhiều năm như vậy rồi, lúc bà ngoại mất bà cũng không nói nhớ cô, hồi đại học cô bị sốt cao đến nỗi phải nhập viện, bà không hề đến thăm một lần, cô cho rằng mình đã bị bà bỏ rơi từ lâu, hóa ra lại không phải vậy.
Một giọt nước mắt rơi từ trên mặt xuống màn hình điện thoại, Thẩm Vi Tửu lau nước mắt trên đó đi, không để ý đến tin nhắn kia.
Chỉ có điều, buổi chiều lúc đang dạy học, Thẩm Vi Tửu lại làm sai mấy động tác, tuy chính cô cũng phát hiện, nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng cô vẫn có mẹ của mình.
Đến khi cô múa xong, đi ra ngoài thì thấy Đoạn Khâm che ô, ngồi ở đấy lẳng lặng nhìn cô, trong giây phút đó, tất cả sự tủi thân trong lòng đều vỡ òa.
Không khí khô nóng ở Valencia đã được một cơn mưa nhỏ thổi tan đi, Đoạn Khâm thấy Thẩm Vi Tửu vừa khóc vừa đi đến, phút chốc khí tức toàn thân đều trở nên hung ác, sau đó lại biến mất hoàn toàn, bởi Thẩm Vi Tửu đã đến gần, anh sợ cô bị dọa.
Lúc Thẩm Vi Tửu ôm Đoạn Khâm, cô phát hiện cả người anh đã ướt đẫm, cô sụt sịt nói: “Trời mưa anh đừng đến nữa nhé.”
Đoạn Khâm tự di chuyển xe lăn nên không che ô, khó tránh khỏi cả người đều bị ẩm ướt.
Đoạn Khâm không trả lời, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, anh kiềm chế lửa giận trong lòng, giọng nói khàn khàn: “Có người bắt nạt em à?”
“Vâng.” Trong giọng nói của cô mang theo tiếng mũi.
Đoạn Khâm nhắm hai mắt lại: “Là ai?”
Giọng nói của Đoạn Khâm hơi kỳ lạ, Thẩm Vi Tửu nhìn dáng vẻ muốn đánh người của Đoạn Khâm, không nhịn được mà vừa khóc vừa cười: “Mẹ của em.”
Sự tức giận trên người Đoạn Khâm đã giảm bớt: “Mẹ em?”
Thẩm Vi Tửu im lặng một hồi rồi nói: “Mẹ em nói bà ấy nhớ em rồi.”
Đoạn Khâm biết Thẩm Vi Tửu làm việc trong một cơ sở múa ở trong nước, hiện tại đang xin nghỉ, bàn tay to lớn của anh nắm chặt tay Thẩm Vi Tửu: “Anh và em cùng về nước.”
“Nhưng em không muốn gặp bà ấy.” Thẩm Vi Tửu nói: “Đợi chân anh khỏi, chúng ta sẽ cùng nhau về nước.”
“Được.”
Lúc trở về, Thẩm Vi Tửu phát hiện trong nhà có thêm người.
Ánh mắt của những người kia đều vô cùng kinh ngạc, đến lúc giới thiệu Thẩm Vi Tửu mới biết trước đây họ đều cùng đội với Đoạn Khâm.
Dáng người hơi thấp là Đông Qua, là người nhiều tuổi nhất, không thích hợp đánh quyền nữa nên mở một quán ăn nhỏ; người có hình xăm trên cánh tay là A Văn, hiện đang mở một quán xăm; còn người mặc áo kẻ caro là Tiểu Mã, đã chuyển sang làm lập trình viên, cả một đội chỉ có năm người có thể tụ tập cùng nhau, mà bây giờ người vẫn còn đánh quyền cũng chỉ có một mình Chung Tề, Đoạn Khâm là người có tiền đồ nhất nhưng vì sơ xuất nên chân bị thương.
Chung Tề càng nghĩ càng cảm thấy chua xót trong lòng, buổi tối lúc quây quần với nhau, cậu ta uống hơi nhiều rượu, lúc sắp kết thúc còn khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi lên người Đông Qua, Đông Qua trung thực đôn hậu, an ủi Chung Tề.
Chung Tề nói: “Năm đó em nghèo đến nỗi không có quần để mặc, anh Đông Qua đã cho em mượn quần, bị rách một mảng lớn, hu hu.”
Mặc dù thường được gọi là Tiểu Mã nhưng tuổi của anh ta cũng không còn nhỏ nữa, anh ta đẩy gọng kính: “Đông Qua, đấy là do anh tốt tính thôi, gặp em thì em đã ném cậu ta đi từ lâu rồi.”
Đông Qua nói: “Chung Tề còn nhỏ, nhưng quả thực đã qua nhiều năm, mọi người đều thay đổi không ít.”
“Em thấy người thay đổi lớn nhất chính là A Khâm.” A Văn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai người đang ngồi trên ghế sa lon.
Tối nay Đoạn Khâm cũng uống chút rượu, hơi thở vô cùng nóng bỏng, lúc nói chuyện nhẹ nhàng phả bên tai Thẩm Vi Tửu: “Anh vào đội một năm thì Chung Tề mới vào, lúc đó ba cậu ta hết say rượu lại cờ bạc, thường xuyên đánh mẹ cậu ta, Chung Tề đành phải đánh quyền “chợ đen”, sau khi được người đại diện phát hiện thì mới gia nhập câu lạc bộ. Lúc đó ba anh vừa qua đời, tinh thần của mẹ xảy ra vấn đề, sau khi đưa bà đến viện điều dưỡng thì gặp Chung Tề, hóa ra mẹ cậu ta bị ba cậu ta hành hạ đánh đập nhiều năm, tinh thần đã xảy ra vấn đề từ lâu, cậu ta kiếm được khoản tiền đầu tiên thì cứu được mẹ khỏi căn bệnh quái ác kia. Mỗi ngày cậu ta đều chỉ ăn cải thảo, quần bị mài rách mà vẫn tiếp tục mặc, Đông Qua không nhìn được nên đưa quần cho cậu ta...”
Dường như Đoạn Khâm nhớ đến tình cảnh lúc đó, anh cười khẽ một tiếng, Thẩm Vi Tửu dựa vào lồng ngực Đoạn Khâm nghe anh kể chuyện, nhưng cô lại nghĩ đến Đoạn Khâm lúc đó.
Nghỉ hè năm đó cô đến xem Đoạn Khâm thi đấu, nhưng Đoạn Khâm không tham gia, cũng không đến tìm cô là vì ba anh qua đời sao?
Cho nên anh mới mất trí nhớ?
Đến tận khi anh lên đài đánh quyền thì cô mới nhìn thấy anh, mà anh lại quên cô.
Thẩm Vi Tửu cảm thấy răng hơi ngứa, ngẩng đầu thì thấy yết hầu của người đàn ông vì đang nói chuyện nên trượt lên xuống, cô nhẹ nhàng cắn lên, còn dùng răng cọ cọ.
Toàn thân Đoạn Khâm đều chấn động, bàn tay đặt trên lưng cô nắm thật chặt, Thẩm Vi Tửu còn tưởng rằng mình cắn mạnh, vội vàng lè lưỡi liếm liếm, cô ngẩng đầu thì thấy con ngươi sâu thẳm của Đoạn Khâm.
Cô còn chưa rõ vẻ mặt đó đại biểu cho điều gì thì chợt nghe thấy Chung Tề ầm ĩ muốn chơi trò chơi.
Tiểu Mã khẽ đẩy gọng kính: “Hay là ném tên này ra ngoài đi.”
Thẩm Vi Tửu đứng dậy khỏi ngực Đoạn Khâm: “Chúng ta chơi trò chơi đi.”
Đoạn Khâm hít sâu một hơi, ngăn chặn ngọn lửa bị cô khơi mào, giọng nói hơi mất tiếng: “Được.”
Đoạn Khâm đã đồng ý, những người khác cũng đồng ý theo, Chung Tề phấn khích đòi ôm Đoạn Khâm thì bị Thẩm Vi Tửu ngăn lại, gương mặt cô hơi hồng hồng: “Anh quá nặng.”
Chung Tề u oán nhìn Thẩm Vi Tửu, rồi lại ngồi đàng hoàng bên cạnh Đông Qua, trong miệng không biết đang lẩm bẩm gì.
Lúc này Chung Tề say thành như vậy, đương nhiên không thể chơi trò nào có độ khó cao, thế là lấy quả bóng mà Đậu Đỏ hay chơi, năm người xếp thành một vòng, chơi trò chuyền bóng.
Dan đứng giữa vòng tròn, nhắm mắt lại bắt đầu đếm, đến khi ông nói dừng lại, bóng trên tay ai thì bắt người đó biểu diễn tài nghệ.
Sau Thẩm Vi Tửu là Đoạn Khâm, bên cạnh Đoạn Khâm là Chung Tề, giọng phổ thông của Dan không quá thành thạo, nhưng có còn hơn không, mỗi khi nói dừng đều ngừng lại một hồi, Đoạn Khâm sẽ trực tiếp cướp bóng trong tay Thẩm Vi Tửu rồi nhét vào tay Chung Tề, mỗi lần Chung Tề đều đang mơ màng suy nghĩ thì phát hiện bóng đang trong tay mình.
Cậu ta nhìn quả bóng một hồi, sau đó lại nhìn Đoạn Khâm, phát hiện vẻ mặt của anh vẫn như thường, cậu ta còn tưởng là mình say nên tay mắt không đồng điệu, bèn thành thật đứng lên hát.
Chỉ có điều, giọng hát của cậu ta thật sự rất khó nghe, mọi người đều nghe không vào, cuối cùng không cho Đoạn Khâm lừa Chung Tề nữa, A Văn nói: “Không thì chúng ta đổi vị trí đi?”
Đoạn Khâm không muốn ngồi xa Thẩm Vi Tửu, thế là Chung Tề được xếp ngồi trước Thẩm Vi Tửu, phía sau Đoạn Khâm đổi thành A Văn.
A Văn cảm thấy mình biểu diễn còn hay hơn tên tiểu tử Chung Tề kia không biết bao nhiêu lần.
Dan lại nhắm mắt lại, Chung Tề uống nhiều quá, động tác tay thực sự chậm hơn, thời gian quả bóng dừng lại chỗ cậu ta thường lâu hơn rất nhiều, lúc Thẩm Vi Tửu nhận được bóng đều vô cùng căng thẳng, cô vội vội vàng vàng truyền cho Đoạn Khâm thì phát hiện anh đang mỉm cười nhìn mình, cô thấp giọng nói: “Mau chuyền bóng đi.”
Đoạn Khâm gật đầu, động tác trên tay lại không nhanh như trước, Dan hô dừng lại, bóng vẫn trong ngực Đoạn Khâm.
A Văn phát hiện Đoạn Khâm bị phạt nhiều nhất, mỗi lần Đoạn Khâm thua đều hát bài mà anh ta không hiểu, nghe xong mấy lần mới phát hiện hình như Đoạn Khâm cố ý giữ bóng trong tay.
A Văn và Đông Qua không hiểu, Tiểu Mã lại hiểu.
Đây là bài hát 《 Ctura 》 của Tây Ban Nha, cả bài hát đều thể hiện tình yêu của người đàn ông đối với người phụ nữ.
Tiểu Mã còn nhỏ hơn Đoạn Khâm hai tuổi, hiện tại mới chưa đến 22, anh ta chỉ đánh quyền trong một khoảng thời gian ngắn, vì trước đây bạn gái Tiểu Mã muốn anh ta đánh quyền, đầu óc nóng lên nên nghe theo, nhưng Tiểu Mã không thích hợp đánh quyền, lúc trước, bạn gái bảo anh ta đi đánh quyền cũng vì cảm thấy bạn trai mình đánh quyền sẽ khiến mình có mặt mũi hơn, sau khi Tiểu Mã không đánh quyền nữa, cô ta dùng lý do Tiểu Mã không yêu mình để chia tay, anh ta sợ Thẩm Vi Tửu cũng đối với Đoạn Khâm như vậy, chỉ là mới lạ nhất thời.
Ánh mắt Đoạn Khâm đều đặt trên người Thẩm Vi Tửu, gương mặt Thẩm Vi Tửu khô nóng, bên tai chỉ còn lại giọng hát trầm thấp giàu từ tính của Đoạn Khâm.
Hát xong một bài, mọi người đều vỗ tay sôi nổi.
Đông Qua nói: “Tuy tôi không hiểu, nhưng vẫn không ảnh hương đến việc Đoạn Khâm hát hay.”
Men rượu bắt đầu dâng lên, mắt Chung Tề đã không mở được nữa, cậu ta cầm bóng một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, tất cả mọi người đều tưởng lần này người bị phạt là cậu ta, ai ngờ vào giây cuối Chung Tề lại tỉnh lại, chuyền bóng cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu sững sờ nhìn bóng trong ngực, nghe thấy Đoạn Khâm hô dừng.
Đông Qua cười ha hả nói: “Không tính, không tính, Chung Tề uống nhiều quá, tôi khiêng cậu ta vào phòng.”
Vừa nói Chung Tề uống say rồi, cậu ta lập tức tỉnh táo lại: “Em không say, Thẩm Vi Tửu cầm bóng nên cô biểu diễn.”
Thẩm Vi Tửu cũng không ngại, cô không muốn làm mọi người mất hứng, bèn nói: “Tôi hát dở lắm, tôi múa cho mọi người xem nhé.”
“A Tửu còn biết múa à.” A Văn khâm phục nói: “Múa điệu gì vậy?”
“Ba lê.” Chung Tề nói.
Tiểu Mã liếc nhìn Đoạn Khâm: “Nếu là ba lê thì phải thay quần áo đúng không?”
Thẩm Vi Tửu nhìn ra Tiểu Mã có chuyện muốn nói với Đoạn Khâm, bèn gật đầu: “Tôi đi thay quần áo.”
Tiểu Mã nói: “Đông Qua, A Văn, hai người đưa Chung Tề đi nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không đi.” Chung Tề giãy dụa rồi bị kéo vào phòng.
Đoạn Khâm gõ xe lăn: “Tiểu Mã, có chuyện gì à?”
Tiểu Mã: “Khâm ca, anh rất thích cô ấy à?”
Đoạn Khâm nhìn Tiểu Mã, ừ một tiếng, Tiểu Mã tháo kính xuống, khẽ xoa mắt: “Khâm ca, anh quen cô ấy bao lâu?”
“Gần nửa năm rồi.” Đoạn Khâm còn nhớ lần đầu mình nhìn thấy cô, cô đứng trên sóng nước, một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện ra, tựa như một nàng tiên cá, vừa nhìn anh đã cảm thấy như bị hớp hồn, nhưng khi đó bản thân anh…
“Khâm ca, anh có từng nghĩ cô ấy ở bên anh chỉ vì tò mò thôi không?”
“Tiểu Mã.” Sắc mặt Đoạn Khâm trầm xuống, anh không muốn để bạn bè nghi ngờ tình yêu của Thẩm Vi Tửu dành cho mình, vốn dĩ Thẩm Vi Tửu sẽ không vì tò mò mà ở bên anh.
Lúc Đông Qua và A Văn quay lại thì chỉ thấy Tiểu Mã ngồi đó, lẩm bẩm nói: “Hi vọng sẽ không giống mình.”