Thẩm Vi Tửu nhảy màn ba trong 《 Hồ Thiên Nga 》, hoàng tử bị phù thủy mê hoặc nên không nhận ra cô gái mà mình yêu, lúc đó chàng đã tuyên bố kết hôn với người khác, cô gái tuyệt vọng gào thét rồi bỏ chạy...
Trong màn này có đoạn “vũ điệu xoay” kinh điển nhất, một chân cô chống trên mặt đất, không ngừng xoay tròn.
Ánh sáng chập chờn khiến khuôn mặt cô hư ảo không rõ, Đoạn Khâm đang dựa lưng về sau chậm rãi ngồi thẳng người, một đôi mắt chăm chú nhìn cô, anh biết rõ đoạn mà Thẩm Vi Tửu múa nằm trong tác phẩm Hồ Thiên Nga, chẳng qua là anh đang nghĩ, nếu anh là phù thủy, nhất định anh sẽ không mê hoặc hoàng tử, mà là mê hoặc cô gái, chiếm lấy cô gái thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất trên đời làm của mình, để cô không rời khỏi anh được nữa.
Nhưng anh chỉ là Đoạn Khâm chứ không phải phù thủy, chỉ là một người ngồi trên xe lăn.
Điệu múa của Thẩm Vi Tửu rất uyển chuyển, nhưng khiêu vũ thường có sàn múa chuyên dụng, sàn nhà bình thường khiến cô nhảy không lưu loát, lúc kết thúc, vì không cẩn thận nên cô đột nhiên té ngã xuống đất.
Đoạn Khâm định vươn tay ra đỡ, lại suýt ngã từ trên xe lăn xuống.
Thẩm Vi Tửu hô: “Em không sao!” Sau khi cô đứng dậy khỏi mặt đất, chưa xem miệng vết thương của mình mà đã chạy tới đỡ Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Chân cô chảy máu.”
Lúc này Thẩm Vi Tửu mới cảm nhận được đau đớn trên chân, cúi đầu nhìn thoáng qua, tất chân màu trắng bị mài rách, trên đầu gối hơi bị xước da, Thẩm Vi Tửu ảo não: “Đều tại em không có năng lực, đoạn này em không múa quen.”
“Cô múa rất đẹp.” Đoạn Khâm đột nhiên lên tiếng, dường như không quen nhìn cô tự trách.
Trên mặt Thẩm Vi Tửu nhiễm một tầng hồng, Đoạn Khâm cảm thấy cô múa đẹp sao?
“Sau này đừng múa trước mặt tôi nữa.” Đoạn Khâm siết chặt xe lăn.
Bởi vì nếu em ngã, ngay cả đỡ em dậy anh cũng không làm được.
Câu nói sau đó của Đoạn Khâm khiến Thẩm Vi Tửu sửng sốt, đã cảm thấy cô múa tốt, sao lại không cho cô múa chứ.
Thẩm Vi Tửu không để ý tới Đoạn Khâm nữa, nhìn vết thương trên đùi: “Anh biết đồ sơ cứu ở đâu không?”
“Chỗ tôi không có, cô đi tìm Archer đi.”
“Archer?” Lúc này Thẩm Vi Tửu càng thêm mờ mịt, cô chỉ có một vết thương nhỏ thôi, tìm cảnh sát làm gì?
Đoạn Khâm cảm thấy trong miệng có mùi máu tươi, đi tìm anh ta đi, anh ta có thể khiêu vũ với em, anh ta có thể đỡ em dậy, anh ta sẽ không để em bị thương, mà anh lại chẳng làm được gì.
Đoạn Khâm không nói cho cô biết đồ sơ cứu ở đâu, Thẩm Vi Tửu liền tự đi tìm, cô nhảy lò cò mở ngăn kéo ra, trong ngăn thứ nhất có để băng gạc và thuốc nước.
Đoạn Khâm nhìn cô nhảy trở lại như một chú thỏ nhỏ, sau đó đặt băng gạc trên đùi anh, tự nhiên nói: “Anh bôi thuốc giúp em.”
Ánh mắt Đoạn Khâm rơi trên cẳng chân dài mảnh khảnh kia, một lớp tất mỏng vốn chẳng che được gì, đầu lông mày anh khẽ nhíu lại: “Tự bôi đi.”
“Đoạn Khâm..... Đoạn Khâm.....”
Giọng nói của cô gái yếu đuối, tựa như nếu anh không bôi thuốc cho cô, cô sẽ gọi như vậy đến suốt đời.
Ngón tay Đoạn Khâm cầm băng gạc lên, một đôi chân đặt trước mặt anh, qua tất chân trắng bị rách có thể nhìn thấy da thịt nõn nà của cô, chỗ bị chảy máu rất dễ khiến người chú ý, Đoạn Khâm dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau chỗ máu kia đi, chợt nghe thấy cô hít vào một hơi.
Anh không nhịn được mà phiền muộn, rõ ràng đau như vậy, mà ban nãy phản ứng đầu tiên lại là tới đỡ anh.
Vốn dĩ Đoạn Khâm không hề chạm vào chân Thẩm Vi Tửu, vẻ mặt chăm chú nhìn miệng vết thương. Thẩm Vi Tửu dựa trên bàn, từ góc độ này cô chỉ nhìn thấy chiếc cằm thon gầy của Đoạn Khâm, cô biết cơ bắp dưới lớp áo của anh săn chắc nhường nào, mà động tác bôi thuốc của anh lại nhẹ nhàng như vậy, tựa như đem sự dịu dàng cả đời đều đặt lên đó.
Chân cô bắt đầu không an phận mà dịch chuyển, Đoạn Khâm thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Trên mặt Thẩm Vi Tửu nổi một tầng hồng mỏng, phát hiện Đoạn Khâm không hề phản ứng, không khỏi nghiêm chỉnh hơn.
Chỉ có Đoạn Khâm biết, anh đã dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kiềm chế ham muốn cầm chặt đôi chân mảnh khảnh kia.
Trong hai ngày cuối cùng của cuộc thi múa Valencia sẽ chọn ra ba mươi vũ công, sau đó từ ba mươi vũ công lại chọn ra mười người để gia nhập vũ đoàn Valencia, tuy Thẩm Vi Tửu nhận được lời mời tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng của cuộc thi múa Valencia, nhưng Thẩm Vi Tửu lại không đến.
Cô đang đẩy Đoạn Khâm đi mua đồ ở chợ hải sản lớn nhất Valencia, cô muốn ăn đồ nướng.
Mặt Đoạn Khâm đen thui: “Thẩm Vi Tửu, chân của cô vẫn chưa khỏi.”
“Em khỏi rồi.”
Thẩm Vi Tửu xách váy định cho Đoạn Khâm xem vết thương kia của cô đã đóng vảy rồi, lại bị Đoạn Khâm giữ mép váy lại.
Giọng nói của Đoạn Khâm trầm thấp: “Thẩm Vi Tửu, cô đang làm gì đấy?”
Thẩm Vi Tửu không hề hay biết gì: “Cho anh xem miệng vết thương mà.”
Mặt Đoạn Khâm càng đen hơn, cô ngốc này cũng không nhìn xem mình đang ở đâu, cô đi trên đường đều có người nhìn, vậy mà còn muốn xách váy lên.
“Về rồi xem.” Đoạn Khâm để lại một câu rồi tự di chuyển xe lăn về phía trước.
Thẩm Vi Tửu vội vàng đuổi theo Đoạn Khâm: “Em đã khỏi rồi, anh muốn ăn gì, em nướng cho anh.”
“Tôi không muốn ăn gì cả.”
Thẩm Vi Tửu hừ một tiếng: “Vậy em nướng rồi, anh đừng có ăn đấy.”
Bên bờ biển vốn đã rất tanh chứ đừng nói đến nơi này, nhưng cô lại không hề bị ảnh hưởng, nhìn đủ các loại hải sản, ánh mắt sáng lên.
Đoạn Khâm chọn vài loại hải sản, để vào trong túi thì thấy Thẩm Vi Tửu đang nhìn mình: “Nhìn gì?”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu, nhưng trong lòng mang theo chút vui mừng, tuy Đoạn Khâm không nhớ cô, nhưng anh vẫn nhớ rõ đồ ăn mà cô thích.
Chợ hải sản này đều là hải sản được vớt lên từ bờ biển, còn hải sản bên kia thì không phải sản xuất ở đây, mà là từ nơi khác đến.
Đoạn Khâm đột nhiên thấy trong tay cô cầm một con trai vòi voi: “Đoạn Khâm, anh ăn cái này không?”
Trai vòi voi bên ngoài màu da, vẫn còn hơi nhúc nhích, bên ngoài có thịt mềm, dày và dài như vòi voi, trên đầu có lỗ tròn nhỏ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô cầm bên trên, mang theo cảm giác mê hoặc kỳ lạ.
Đoạn Khâm: “... Tôi không ăn.”
Thấy cô gái thả con trai vòi voi đi, Đoạn Khâm thở dài một hơi.
Hai người ôm một túi đồ lớn về, lúc về thì thấy Martina và Pablo đứng trước cửa nhà cô.
Trên mặt Martina vẫn còn nước mắt, đây là lần đầu Thẩm Vi Tửu thấy Martina khóc, vội vàng đi đến: “Martina làm sao vậy?”
Pablo xấu hổ nói: “Thẩm, có phải hôm nay cô không tham gia vòng tuyển chọn cuối không?”
Thẩm Vi Tửu không ngờ Martina và Pablo còn nhớ chuyện này: “Hôm nay tôi không đến.”
Martina khóc lớn hơn: “Thẩm, sao chị không đến tham gia, rõ ràng chị có thể giành giải nhất mà.”
Đoạn Khâm chuẩn bị lướt qua bọn họ mang đồ về nhà thì bị Thẩm Vi Tửu kéo lại: “Vì anh ấy muốn ăn đồ nướng nên bọn chị đi chợ, chị mang mấy thứ này về. Martina, em phải dạy dỗ anh ấy cho tốt, đợi lát nữa ở đây ăn đồ nướng nhé.”
Rốt cuộc là ai muốn ăn đồ nướng?
Đoạn Khâm nhìn cô nhẹ bước về nhà, trên mặt là bất đắc dĩ và trở tay không kịp, anh nhìn Martina bởi vì thương tâm mà há to miệng để lộ hai chiếc răng cửa bị sứt, yên tĩnh kỳ lạ, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng dỗ trẻ con.