• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thạch nhìn chiếc bánh bao bị xẹp, dù thế nào thì anh cũng không ngờ Đoạn Khâm sẽ lấy bánh bao từ trong ngực ra.

Anh cho rằng A Tửu sẽ không nhận.

Nhưng ánh mắt Đoạn Khâm quá mức nóng bỏng, Thẩm Vi Tửu cảm thấy mình như bị mê hoặc, cô vươn tay nhận bánh bao, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.

Đoạn Khâm nhìn cô từ từ ăn bánh bao, anh chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp mềm nhũn ra.

Anh vươn tay, vì sợ cô sẽ né tránh nên lộ ra vẻ dè dặt, sau đó nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc của cô ra sau tai: “Xin lỗi.”

Thẩm Vi Tửu đứng ở đó, không hề né tránh bàn tay của Đoạn Khâm, cô luôn không nhịn được mà mềm lòng với anh, nhưng lời xin lỗi này của Đoạn Khâm là có ý gì?

Anh đang xin lỗi chuyện tối qua hay là điều gì khác?

Vương Thạch bước tới, nói: “Đừng có động tay động chân.”

Đoạn Khâm nhìn Vương Thạch, trên mặt không có bất kì biểm cảm gì, anh thu tay, đứng im ở đó: “Đi làm đi, anh về trước đây, Đậu Đỏ vẫn đang chờ anh.”

Thẩm Vi Tửu bỗng kéo tay Đoạn Khâm lại: “Đừng để Đậu Đỏ ở nhà một mình.”

Tay của cô rất mềm mại, tựa như một cánh hoa mơn mởn, Đoạn Khâm nhẹ nhàng cầm lấy, hơi cọ vào lòng bàn tay cô, anh chợt thấy cô trợn tròn mắt, niềm vui sướng trong lòng anh xen lẫn cả sự yêu thương, năm đó A Tửu gọi cho anh nhiều cuộc như vậy mà anh không nhận máy, chắc hẳn A Tửu sẽ rất đau lòng, cũng khó trách cô lại hận anh.

“Ừ, mỗi lần đi vắng anh đều đưa Đậu Đỏ đến chỗ Trần Mạt, bây giờ Trần Mạt cũng không nỡ trả Đậu Đỏ lại cho anh luôn rồi.” Đoạn Khâm chăm chú nhìn Thẩm Vi Tửu, trong mắt chỉ có hình bóng của cô, dịu dàng đến nỗi có thể khiến người khác chết chìm ở trong đó.

Nhưng ánh mắt này đã không còn thuộc về cô nữa rồi.

Cô vội vàng rút tay về, vừa rồi vì quá nhớ Đậu Đỏ nên cô bất giác kéo tay Đoạn Khâm lại.

Sự mềm mại trong lòng bàn tay biến mất, Đoạn Khâm khẽ vê ngón tay, tựa như những xúc cảm kia vẫn còn lưu lại trên tay.

Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu và Vương Thạch rời đi, dường như khoảng cách giữa hai người cũng đủ để thêm một người khác vào, vẻ mặt anh như đang đăm chiêu suy nghĩ.

Sau khi trở lại thành phố C, Đoạn Khâm vừa đón Đậu Đỏ về, A Văn đã vội vàng chạy đến từ ngàn dặm, thấy Đoạn Khâm vẫn như bình thường mới thở dài một hơi, Đoạn Khâm nói: “Sao lại đột nhiên tới đây?”

A Văn nói: “Em đến thăm anh một lát, con mẹ nó sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ.”

Mấy năm nay tóc A Văn đã thưa dần, cậu ta cào cào mấy cái, sau đó lập tức thu tay: “Khâm ca, anh không sao chứ?”

Đoạn Khâm thả Đậu Đỏ xuống, Đậu Đỏ lập tức chạy đi chơi: “Tôi thì có thể có chuyện gì.”

A Văn ngồi trên ghế sa lon: “Nếu trước đây em tra một chút thì tốt rồi, liệu chị dâu sẽ không như vậy, anh cũng sẽ không như vậy hay không?”

A Văn thấy Đoạn Khâm không nói lời nào thì càng khó chịu, tuy cậu ta không ở bên cạnh Đoạn Khâm, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được mấy năm nay anh đau khổ nhường nào, chuyện chị dâu qua đời và chị dâu bỏ trốn đều khiến Khâm ca đau khổ, nhưng bây giờ đã rõ hồi đó chị dâu không phải bỏ trốn, cũng có nghĩa là chị dâu yêu Khâm ca.

Có lẽ khi biết chuyện này Khâm ca sẽ bớt đau lòng hơn.

“Vất vả cho cậu rồi, A Văn, còn một chuyện nữa, làm xong chuyện này thì có thể đón chị dâu cậu về rồi.”

A Văn: “Khâm ca, anh không sao chứ, chị dâu đã qua đời ba năm rồi.”

Đoạn Khâm thâm trầm nhìn A Văn: “Tôi tìm được cô ấy rồi.”

Thẩm Vi Tửu đang từ trường học về thì bị hai cô gái mới đến hỏi dồn dập: “Chị A Tửu, có phải chị đã quen Đoạn Khâm từ trước rồi không?”

“Chị A Tửu, tối qua hai người có xảy ra chuyện gì không?”

Hai cô gái hỏi quá trắng trợn, trên mặt Thẩm Vi Tửu phủ một tầng hồng mỏng: “Không có, các em còn nhỏ mà đã nghĩ gì vậy?”

“Vậy nhất định là chị A Tửu đã biết Đoạn Khâm từ trước.”

“Chị biết từ trong điện thoại của các em đấy.” Thẩm Vi Tửu nhẹ nhàng chuyển chủ đề này đi, sau đó đẩy hai cô gái vào lớp: “Mau đi dạy học đi, không thì chị sẽ nói với lãnh đạo rằng các em dạy hư mấy bạn nhỏ.”

Thẩm Vi Tửu không muốn nói, các cô cũng chỉ có thể suy đoán lung tung.

Buổi tối, sau khi hết tiết dạy, Vương Thạch tới tìm Thẩm Vi Tửu, hai người cùng về nhà.

Vương Thạch ngửi mùi hương độc nhất trên người cô, thấp giọng nói: “A Tửu, có phải em còn thích người đàn ông đó không?”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không ạ.”

Vương Thạch nhớ đến sáng nay lúc A Tửu nói chuyện với người đàn ông kia, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, khiến anh không thể xen lời vào, anh không khỏi cảm thấy nản lòng: “A Tửu, hiện tại người đàn ông đó bỗng tới tìm em, chắc chắn là chẳng có lòng tốt gì, nhất định em phải chú ý.”

Thẩm Vi Tửu nhíu mày: “Em biết rồi, anh Vương.”

Thẩm Vi Tửu không biết Đoạn Khâm tìm cô là có ý gì, cô cũng không muốn biết, cô cho rằng sau khi trở về có lẽ Đoạn Khâm sẽ không tới nữa, dù sao thì anh cũng bận rộn như vậy, ai ngờ hôm sau Thẩm Vi Tửu vừa ra khỏi cửa đã thấy Đoạn Khâm đứng dưới nhà.

Đoạn Khâm không còn bộ dạng chán chường như sáng hôm đó nữa, ăn vận thêm một chút là có thể trực tiếp lên TV được rồi, Thẩm Vi Tửu không rõ vì sao Đoạn Khâm lại xuất hiện ở đây.

Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, thầm cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt anh lại không có biểu hiện gì, anh chỉ bình thản nói: “Chào buổi sáng, em đi dạy à?”

Thẩm Vi Tửu đang hoang mang nhìn Đoạn Khâm thì cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, Thẩm Vi Tửu vội vàng lùi về sau một bước: “Anh đến đây làm gì?”

Tay Đoạn Khâm bỗng cử động, anh sợ cô bị ngã, rồi lại sợ mình đụng chạm vào cô sẽ bị cô ghét như tối hôm đó, anh đành kiềm chế dục vọng muốn đỡ cô lại.

“Anh không làm gì, chẳng qua là con trai anh nhớ mẹ nó rồi.”

Thẩm Vi Tửu sững sờ, hóa ra không phải Đoạn Khâm có bạn gái, mà là đã có vợ, thậm chí còn có cả con.

Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm, cô bỗng ngoảnh mặt đi, giọng nói cứng đờ: “À, vậy anh đến đây làm gì?”

Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, trong lòng ngứa ngáy: “Bởi vì mẹ nó đang ở đây.”

Thẩm Vi Tửu cắn môi dưới, không để ý tới Đoạn Khâm, cô vừa định bỏ đi thì thấy có một bóng dáng nho nhỏ cách đó không xa, bốn chân của nó đang điên cuồng chạy bình bịch đến đây.

Thẩm Vi Tửu lập tức dừng lại, Đậu Đỏ chạy quá nhanh, kết quả là đến trước mặt Thẩm Vi Tửu vẫn chưa kịp dừng, sau khi vượt qua người cô thì lập tức quay đầu, tiến đến bên đùi Thẩm Vi Tửu, không ngừng kêu rên.

Đoạn Khâm nhìn Đậu Đỏ, may mắn là không phải thất vọng về nhãi con này.

Thẩm Vi Tửu không ngờ Đậu Đỏ vẫn nhớ mình, cô vừa ôm Đậu Đỏ, nó đã bắt đầu điên cuồng thè lưỡi ra liếm mặt Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm ho khan một tiếng, Đậu Đỏ chợt dừng lại, sau đó chui vào ngực Thẩm Vi Tửu.

Sắc mặt Đoạn Khâm đen lại, vươn tay định xách Đậu Đỏ ra, chợt nghe thấy Thẩm Vi Tửu nói: “Để tôi ôm nó thêm một lát.”

Trong khi Thẩm Vi Tửu chơi đùa với Đậu Đỏ, Đoạn Khâm đứng ở bên cạnh nhìn, Thẩm Vi Tửu nói: “Sao anh không đi tìm con anh? Để nó ở một mình không an toàn đâu.”

Đoạn Khâm dùng tay che khóe miệng, ánh mắt dịu dàng: “Không sao đâu, nó tìm được mẹ rồi.”

Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu chơi đùa với Đậu Đỏ, rất muốn ôm cô vào trong ngực, anh muốn hỏi xem cô đã trải qua mấy năm nay như thế nào, anh càng muốn xin lỗi cô.

Nhưng hiện tại cô vẫn còn hận anh, anh phải tiếp cận từ từ, anh không nỡ để cô gái của anh đau lòng.

Chú chó tiến lại gần liếm mặt Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu nói: “Tôi phải về rồi.”

Đoạn Khâm sững sờ: “Em không chơi nữa sao?”

Đậu Đỏ kêu mấy tiếng, tựa như không hài lòng vì Đoạn Khâm coi nó như món đồ chơi.

Thẩm Vi Tửu: “Tôi phải đi mua đồ.”

“Anh đi cùng em.”

Thẩm Vi Tửu không muốn để Đoạn Khâm đi theo mình, nhưng cô không ngăn cản được Đoạn Khâm.

“Ôi, anh Đoạn đó sao?”

“Bây giờ anh Đoạn đã chuyển đến đây ở rồi à?”

“Anh Đoạn, tôi rất cảm ơn anh, nhờ có anh mà con tôi mới có thể tiếp tục đến trường.”

Thẩm Vi Tửu không biết từ bao giờ Đoạn Khâm lại thân quen với người trên thị trấn như vậy, trên đường đi mua đồ, người nào cũng chào hỏi anh, cô vừa mua thức ăn, Đoạn Khâm đã lập tức tiến lên xách đồ: “Anh xách giúp em.”

Đậu Đỏ chưa từng thấy chợ bán thức ăn bao giờ, vừa nhìn thấy quầy bán gà, nó đã chạy tới nhìn chằm chằm vào gà của nhà người ta, đến khi bị Đoạn Khâm ôm đi, Đậu Đỏ còn rên hừ hừ.

Thẩm Vi Tửu cố gắng xem như Đoạn Khâm không tồn tại, về đến cửa nhà, Đoạn Khâm nói: “A Tửu, không cho anh vào sao?”

Thẩm Vi Tửu chặn cửa: “Anh nên đi tìm con anh đi.”

Đoạn Khâm nói: “Vậy được rồi, con trai, mau chào tạm biệt mẹ đi.” Nói xong, anh nâng chân Đậu Đỏ lên vẫy vẫy với Thẩm Vi Tửu.

Gương mặt Thẩm Vi Tửu đỏ lên, sau đó đóng cửa lại.

Mấy hôm nay Thẩm Như bị bệnh, nghe thấy Thẩm Vi Tửu về, bà gọi một tiếng: “Tửu Tửu, con về rồi sao?”

Thẩm Vi Tửu vội vàng đặt đồ trên mặt bàn rồi vào xem Thẩm Như, ba năm nay Thẩm Như đã không còn vẻ già nua như trước, bây giờ bị bệnh lại càng tăng thêm vẻ điềm đạm dịu dàng.

“Mẹ thay quần áo định ra ngoài sao?” Thẩm Vi Tửu chần chừ hỏi.

Thẩm Như gật đầu: “Mẹ ra ngoài đây, có lẽ tối nay không về đâu.”

Thẩm Vi Tửu nhìn Thẩm Như đi ra ngoài, trong lòng có chút bất an: “Mẹ, mấy hôm nay có mưa, mẹ mang theo ô đi.”

Thẩm Như nói: “Được, con không nói thì mẹ cũng quên mất.”

Đến tối Thẩm Như vẫn chưa về.

Hôm sau là chủ nhật, trường mẫu giáo được nghỉ, Thẩm Vi Tửu đi ra ngoài thì thấy Đoạn Khâm đang đứng dưới tầng, cô không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng, cô không biết rốt cuộc Đoạn Khâm có ý gì.

Thẩm Vi Tửu quyết định hôm nay không ra ngoài nữa, có lẽ Đoạn Khâm đứng một lúc rồi sẽ đi thôi.

Vương Thạch mang canh đậu xanh mà bà nội Vương nấu đến thì thấy Đoạn Khâm đang đứng dưới tầng, bàn tay không khỏi nắm thật chặt, sau đó liếc nhìn Đoạn Khâm rồi đi lên tầng.

Ánh mắt Đoạn Khâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Thạch, anh đã thăm dò rồi biết là Vương Thạch vẫn luôn theo đuổi cô gái của anh, nhưng Vương Thạch có thể quang minh chính đại vào nhà cô, mà anh thì không thể.

Thậm chí anh còn sợ mình sẽ quấy rầy A Tửu.

Sau khi Vương Thạch đưa canh đậu xanh cho Thẩm Vi Tửu, anh ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với cô, nhưng Vương Thạch phát hiện dường như A Tửu đang thất thần, bèn hỏi: “A Tửu, em đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không nghĩ gì hết, em vừa mất tập trung, anh Vương, lúc nãy anh nói gì vậy, em không nghe thấy.”

Vương Thạch bật cười.

Bên ngoài, bầu trời bỗng trở nên âm u, chợt có một tiếng sét vang lên, Thẩm Vi Tửu đột nhiên đứng dậy, trước mắt cô bỗng tối sầm, Vương Thạch đỡ Thẩm Vi Tửu: “Sao vậy? Vội vội vàng vàng làm gì?”

Thẩm Vi Tửu cắn môi dưới: “Trời mưa rồi, em đi đóng cửa sổ.”

Vương Thạch nói: “Để anh đi đóng, em ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

Vương Thạch liếc nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Đoạn Khâm vẫn đứng ở đó, đang nhìn về đây, anh đóng cửa sổ lại, khuôn mặt của Đoạn Khâm lập tức trở nên mơ hồ.

Ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, cả trái tim Thẩm Vi Tửu đều đặt lên người đàn ông bên ngoài, mưa to như vậy, có lẽ anh đã đi rồi.

Giờ phút này, Thẩm Vi Tửu đã quên mất sự cố chấp của Đoạn Khâm.

Nói chuyện một hồi, Vương Thạch nói đùa: “Quên mang ô rồi, có lẽ tối nay không về được mất.”

Vừa nói xong, cô lập tức đưa một chiếc ô cho anh, Vương Thạch sững sờ: “A Tửu, anh vừa nói đùa thôi.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Nhưng anh Vương không mang ô thật mà.”

Mưa rơi trên gương mặt Đoạn Khâm, thậm chí còn rơi cả vào trong mắt anh, chua xót và đau khổ.

Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ, anh muốn xông lên đuổi Vương Thạch đi.

Anh muốn nói chân tướng cho A Tửu.

Lúc về, Vương Thạch thấy Đoạn Khâm còn ở dưới nhà, anh nhìn Đoạn Khâm, không khỏi nở nụ cười: “A Tửu sẽ không xuống đâu.”

Đoạn Khâm dùng ánh mắt hung dữ liếc nhìn Vương Thạch, Vương Thạch ngừng cười, trong lòng cảm thấy chua xót, mặc dù cô dịu dàng nhưng lại vô cùng nhẫn tâm, anh không biết Đoạn Khâm có thể đợi được hay không, nhưng anh mệt mỏi rồi.

Sau khi Vương Thạch về, Thẩm Vi Tửu đi đi lại lại trong phòng, cô cầm sách lên nhưng không đọc nổi.

Bên ngoài có tia chớp trắng xoẹt qua, trái tim Thẩm Vi Tửu nghẹn lại, chắc là Đoạn Khâm đi rồi, cô chậm rãi đến bên cửa sổ, vừa nhìn xuống bên dưới thì đụng phải một đôi mắt đỏ ngầu.

Trong đôi mắt đó tràn đầy đau lòng và thâm tình.

Đoạn Khâm bị ngốc hả?

Thẩm Vi Tửu che miệng lại.

Một lát sau, tiếng sấm vang lên ầm ầm, cuốn sách rơi trên mặt đất, cửa bị kéo tạo ra một tiếng động rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK