• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Vãn nhìn qua thấy Lục Thời Dập đang dẩu môi lên, hết nhọn môi sang trái lại nhọn môi qua phải, lại quay ra phùng má bên nọ, phùng má bên kia, cuối cùng còn há miệng kêu, “A a a” đến rung cả quai hàm. Làm xong một loạt động tác này, anh chàng mới quay ra nói, “Em đang vận động cơ miệng. Chị có muốn làm cùng không?”

“Thần kinh!” Vu Vãn híp lại mắt, khuôn mặt còn mang theo chút ngái ngủ, bất ngờ kêu “ah” , “Cậu vừa làm rơi cái gì ấy?”

“Có, có sao?”

“Có phải là di động không?”

“…… Em, để em xem nào.” Lục Thời Dập nhanh chóng cúi xuống, nhặt chiếc di động lên, nhanh tay đóng ứng dụng camera lại. Sau khi ngồi thẳng lưng trở lại, còn cố tình chìa cái di động ra, vẻ mặt tươi cười hết sức tự nhiên, “Đúng là di động rớt này.”

Vu Vãn không hề cảm thấy hành động của Lục Thời Dập có gì khác thường cả, hoặc cũng có thể nói là, ngày thường Lục Thời Dập cũng đã có rất nhiều biểu hiện kỳ quái cùng những hành động đặc trưng của bệnh tâm thần, cho nên cô tập mãi cũng thành quen.

Vu Vãn hỏi anh chàng còn bao lâu thì máy bay sẽ hạ cánh, sau khi biết được mình đã ngủ được mười mấy tiếng thì cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

“Không ngờ tôi có thể ngủ lâu như thế……”

Vu Vãn chưa bao giờ ngủ nhiều trên máy bay như thế này.

Cô quay sang nhìn bên cạnh, người vẫn còn ở đó mà khoa trương làm mấy động tác vận động cơ miệng – Lục Thời Dập, khẽ cong cong khóe môi.

Cũng có lẽ bởi vì bên cạnh luôn có một người hài hước vui vẻ, năng lực làm việc lại tốt như tiểu hỗn đản này, mà cô cảm thấy mình được thả lỏng cùng an tâm. Cũng có thể là bởi vì Lục Thời Dập cho cô nghe những âm thanh kỳ quái đó, mà cả cơ thể cùng tâm trí cô được thư thái, tạm thời quên đi sự phiền muội trong lòng, để cô có thể đi vào giấc ngủ không hay biết gì như thế.

Đương nhiên, những việc phiền não ấy chỉ là tạm thời quên đi mà thôi, đâu có phải thật sự biến mất.

Sau khi máy bay hạ cánh, Vu Vãn liền gọi điện thoại về nước, để nắm bắt tình hình của Lư Xuân Hoa.

“Vu tổng, theo đúng chỉ thị của ngài, tôi đã tìm bác sĩ giỏi nhất để làm phẫu thuật cho bà ấy. Bác sĩ nói rằng chỉ cần cẩn thận điều dưỡng thân thể một hai tháng là có thể hồi phục lại sức khoẻ.” Ở đầu kia điện thoại, giám đốc bộ phận bảo vệ chậm rãi đi tới bên cửa sổ, cung kính nghe điện thoại, “Vu tổng, xin ngài yên tâm, hiện tại bà ta chắc chắn là không còn tinh lực* mà gây rối nữa đâu.”

*Tinh lực: Tinh thân và sức lực

“Cái này thì không chắc.” đôi môi đỏ của Vu Vãn toát lên sự lạnh lùng mà gợi cảm, “Các anh tiếp tục theo dõi tốt bà ta cho tôi.”

Hiện tại cô lại không ở trong nước, nên tất nhiên phải cử người của mình tới giám sát để phòng ngừa Lư Xuân Hoa lại làm ra chuyện gì xấu xa.

……

Vừa tới Paris, không kịp làm quen với múi giờ, mọi người đã lập tức bắt tay vào công việc. Chuyến đi công tác này hơn một tuần, cần phải đi tới vài quốc gia tại châu âu. Paris là trạm dừng chân thứ nhất, hai ngày này, bọn họ phải đi khảo sát tận năm công ty nên lịch trình vô cùng gấp rút.

Ngày đầu tiên, sau khi khảo sát xong hai công ty, trở lại khách sạn, đã là hơn 10 giờ tối. Vu Vãn ở tại chính phòng họp, nên sau khi trở về cô lại tiếp tục gọi mọi người vào phòng mình để mở cuộc họp ngắn, trọng điểm thảo luận là buổi khảo sát ngày mai.

Hiệu suất làm việc của Vu Vãn rất cao, cuộc họp triển khai không đến mười phút đã kết thúc.

Sau khi tan họp sau, cô bảo một mình Lục Thời Dập ở lại.

“Lãnh đạo, vẫn còn công việc gì cần giao cho tôi sao?” một tay Lục Thời Dập cầm xấp tài liệu, một tay nắn bóp vai. Thân hình cao lớn đứng bên cạnh sô pha chờ ở phòng khách, đợi Vu Vãn giao công việc.

“Không có.” ánh mắt Vu Vãn dừng trên vai của anh chàng, lúc ban ngày tuy bận rộn nhưng cô vẫn để ý thấy, hôm nay Lục Thời Dập liên tục đưa tay lên xoa bóp vai. Cô cất tiếng hỏi: “ Bả vai cậu làm sao vậy?”

Lục Thời Dập ngó nhìn cô rồi ho nhẹ một tiếng, “Có thể là tối hôm qua ngủ nằm không đúng tư thế, không có việc gì đâu, ngày mai sẽ thì tốt thôi.”

Ở trước mặt Vu Vãn, một chữ anh cũng không để lộ ra lý do tại sao, lúc ở trên máy bay chính bản thân lấy bả vai xem như gối thịt cho ai đó dựa vào ngủ suốt mười mấy tiếng liền không dám nhúc nhích, giờ bả vai mới nhức mỏi như thế.

“Cậu chờ tôi một chút.” Vu Vãn xoay người bước vào phòng ngủ.

Lục Thời Dập đứng chờ ở ngoài phòng khách, nghe thấy tiếng kéo va li ở bên trong phòng truyền tới, không biết Vu Vãn mở va li để tìm cái gì nữa, một lúc sau cô cầm một cái bình nhỏ màu nâu bước ra, đi tới trước mặt anh, đưa qua.

“Đây là cái gì?”

“Tinh dầu. Sau khi cậu tắm xong, thì lấy một chút xoa đều lên bả vai khoảng hai mươi phút. Loại tinh dầu này có thể tăng lưu thông tuần hoàn máu, giảm đau.” Vu Vãn không mang theo cao dán, mà giờ này đi cửa hàng thuốc thì không tiện, thật khéo là cô nhớ ra có mang loại tinh dầu giúp tuần hoàn máu này, hiệu quả thực sự rất tốt.

“Lãnh đạo bỗng nhiên lại quan tâm đến tôi như vậy thật làm tôi cảm thấy sủng nhược kinh*.” Lục Thời Dập đem chiếc bình nhỏ nắm gắt gao trong lòng bàn tay, tâm trạng vui vẻ, khóe miệng sắp ngoác tới tận mang tai, hào phóng khen ngợi lấy lòng lãnh đạo, “Người là lãnh đạo tốt nhất trên thế giới này! Lãnh đạo, tôi yêu người, moazzhh moazzhh!”

Vu Vãn thấy anh chàng bắt đầu ăn nói linh tinh, nhanh chóng chỉ tay ra, “Được rồi, đừng đứng đó vuốt mông ngựa nữa! Tôi đây không phải quan tâm cậu, mà chỉ là không muốn cậu bởi vì bả vai bị đau, lại ảnh hưởng đến công việc của ngày mai.”

Lục Thời Dập ra vẻ không tin. Một khuôn mặt đẹp trai, bỗng nhiên tiến sát lại gần trước mặt Vu Vãn, cặp mắt đào hoa híp lại, tiếng cười khẽ nghe rất ngứa đòn, “Đừng lấy cớ, chị chính là vì quan tâm em!”

“……” Đột nhiên cậu ta tiến sát lại gần như thế, làm cho trái tim của Vu Vãn tim bỗng đập lỡ nhịp. Sắc mặt cô liền thay đổi, ra vẻ hung hãn, giơ tay muốn đánh anh chàng.

“Vâng vâng vâng, chị không phải là đang quan tâm đến em!” Lục Thời Dập lập tức vụt ra xa, cười đùa cợt nhả, “Thôi cứ coi như đây không phải là chị quan tâm đến em đi, nhưng ở trong lòng em, chị vẫn là vị lãnh đạo tốt nhất!”

“Đâu ra mà lắm lời thế hả? Nhanh chóng về phòng cậu đi!” Vu Vãn đem anh chàng đuổi ra ngoài.

Trước khi cửa phòng khép lại, Lục Thời Dập đã kịp ngáng chân ra chặn lại. Ở khe cửa, cặp mắt câu dẫn đào hoa nhìn về phía cô chớp chớp, từ trong đáy mắt ánh lên sự phong lưu mị hoặc. Anh cố ý trầm giọng mình xuống nói: “Hay là em tắm xong, lại qua đây để chị giúp em xoa bóp một chút nha?”

“Cút!” Vu Vãn trực tiếp thô lỗ đem cửa phòng đóng kêu “Pang” một tiếng.

Cô dựa vào cả người vào cánh cửa, trái tim cô không hiểu vì sao mà đập loạn xạ. Bình tĩnh lại một chút, Vu Vãn càng nghĩ càng thấy có gì không đúng , tên hỗn đản này, vừa trêu chọc cô sao?

Càn rỡ quá rồi!



Cường độ công tác cao lại thêm thời thiết của Châu Âu thay đổi thất thường lúc nóng lúc lạnh, làm một vị quản lý nữ cấp cao trong đoàn, đổ bệnh sốt cao phải đưa đi nhập viện, ngay cả mấy bị đồng nghiệp làm việc chung với cô ta cũng bị lây bệnh, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới kế hoạch công việc.

Hai ngày này, Vu Vãn cho các cô ấy ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Vì lịch trình kế hoạch đã lên sẵn từ trước, nên Vu Vãn phải tự mình đi xem xét, vì thiếu đi những người cộng sự nên không ít lượng việc phải dồn về cho cô

Sáng sớm, Lục Thời Dập kéo cửa phía sau xe ra, đã thấy Vu Vãn ngồi ở trong xe, trong tay cô đang cầm một cốc cà phê, Lục Thời Dập chợt nhíu mày, “Chị lại uống cà phê? Tối hôm qua không ngủ đúng không?”

Vu Vãn “Ừ” một tiếng, lại tiếp tục vừa uống cà phê, vừa nhìn tài liệu trong tay.

Lục Thời Dập nhíu mày càng sâu, anh biết hai đêm nay Vu Vãn đều không chợp mắt nghỉ ngơi. Anh đau lòng nói: “Không phải là em đã nói với chị rồi sao, có công việc gì cần xử lý, cứ giao cho em mà?”

Vu Vãn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy quầng thâm quanh mắt anh chàng, tâm tình cô liền trở nên phức tạp. Mấy đồng nghiệp bị bệnh, tên hỗn đản này mấy ngày nay cũng phải thức đêm thức hôm làm việc cùng cô.

“Công việc trên tay cậu đã rất nhiều rồi.”

“Em là đàn ông, thân thể em đều có thể gánh được. Còn chị nhìn chị đi, mặt mũi đều gầy rộc cả rồi.” Lục Thời Dập bộc bạch sự quan tâm của mình đối với cô, không hề che giấu.

“……” Vu Vãn lảng tránh tầm mắt của anh, chỉ nhàn nhạt nói, “Không có việc gì, tôi vẫn có thể trụ được. Khụ khụ……”

Cổ họng bỗng thấy đau rát, cô che miệng khụ khụ hai tiếng. Gần đây không biết cô bị làm sao nữa, cô bỗng phát hiện ra rằng bản thân không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Thời Dập được nữa……

“Cổ họng làm sao vậy?” Lục Thời Dập đầy vẻ lo lắng, lại tiến sát đến gần cô, “Để em xem nào.”

Không gian phía ghế sau rất rộng, nhưng không biết có phải là do vóc dáng của Lục Thời Dập quá cao lớn hay sao mà khi anh chàng tiến lại gần về phía cô, không gian trong xe bỗng trở nên vô cùng nhỏ hẹp, Vu Vãn cảm thấy hô hấp của mình không thông thuận nữa.

Cô giơ tay hạ cửa sổ xe xuống, làm không khí trong lành bên ngoài lập tức ùa vào trong xe, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu một chút. Vu Vãn hắng hắng giọng rồi nói, “Có thể là do hai ngày nay phải nói quá nhiều, nên giọng nói mới khàn đi như vậy.”

“Em bảo tài xế dừng ở chỗ tiệm thuốc nào đó gần đây, mua ít thuốc cho chị nha.”

“Không cần đâu, không kịp nữa rồi. Đới Duy đang chờ chúng ta ở công ty JO rồi.”

Cổ họng Vu Vãn bắt đầu thấy đau rát từ nửa đêm hôm qua. Nhưng chút bệnh nhỏ này đối với cô chẳng đáng là gì. Giữa trưa, khi cùng tổng giám đốc của công ty JO – Đới Duy đi dùng bữa, thấy Lục Thời Dập xin phép đi ra ngoài một chuyến, cũng không biết là đi đâu nữa.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tiễn Đới Duy đi xong, lại thấy Lục Thời Dập đi tới bên cạnh Vu Vãn, nói: “Cho chị này.”

“Cái gì vậy?”

Lục Thời Dập giống như sử dụng phép thuật vậy, bàn tay to lớn vừa móc vào túi áo, miệng thì bắt chiếc theo âm thanh ma thuật “Teng ten ten tèn” rồi lấy ra một hộp kẹo ngậm nhuận giọng, đưa tới trước mặt cô, “Này, cho chị đấy.”

Vu Vãn nhìn hộp kẹo, lại ngước lên nhìn anh. Cả buổi sáng Lục Thời Dập luôn đi cùng cô, chỉ còn mỗi lúc đang dùng bữa thì xin phép đi ra ngoài thôi. Tâm trạng cô bỗng trở nên phức tạp, liền hỏi, “Cậu cố ý đi mua ah?”

“Cũng không phải thế, chỉ là lúc nãy nhìn thấy ở gần đây có tiệm thuốc, liền tiện tay mua thôi.” Dưới ánh mắt của Vu Vãn, Lục Thời Dập chỉ có thể ngượng ngùng gãi gãi đầu. Ngay sau đó, lại khẽ giương khóe môi lên, rắm thối nói, “Không cần cảm ơn em đâu, cũng không cần phải cảm động như thế, em biết mình ưu tú, hiểu chuyện, lại còn là một bảo bối tri kỷ ấm áp nữa.”

Bảo bối ấm áp này chỉ thuộc về một mình chị.

Vu Vãn cười hẩy một tiếng, “Lại còn bảo bối ấm áp…… Sao cậu không nói bản thân là mặt trời nhỏ lấp lánh lung linh luôn đi?”

“Mặt trời nhỏ thì quá nóng bỏng rồi, lại gần quá nhỡ làm chị bị bỏng thì sao, bảo bối ấm áp là thích hợp nhất rồi.” Lục Thời Dập nghiêm giọng nói, thân hình cao lớn bỗng nhiên tiến sát lại gần mặt Vu Vãn ,“Chị có cảm nhận được sự thoải mái, ấm áp của bảo bối này mang lại không?”

“Lượn qua một bên đi!” Vu Vãn đẩy mặt anh chàng ra xa.

Cô mỉm cười, Lục Thời Dập cũng cười theo. Nụ cười của anh chàng sạch sẽ tươi mới, và ấm áp đến mức dường như có thể hòa tan được băng giá trong trời đông, cùng làm cho trái tim ai đó đập thình thịch.

Vu Vãn đang định mở miệng nói cái gì đó thì di động bỗng vang lên, là Dương Tụng gọi tới. Cô vừa tiếp điện thoại, vừa hướng đi ra xe ô tô của bọn họ, khóe miệng còn mang theo ý cười chưa kịp tắt.

Ở đầu bên kia điện thoại Dương Tụng báo cáo lại những việc phát sinh trong nước ngày hôm nay, anh ta nói, bà Lư lén lút liên tạc với giới truyền thông, đem sự việc xảy ra ở bên ngoài tập đoàn ngày đó, đổi trắng thay đen, nói tổng giám đốc Vu Vãn của tập đoàn Vinh Quang, nhiều lần sai bảo an đem chặn bà ta ở bên ngoài, việc cự tuyệt gặp người bà nội này không nói, còn sai bảo an đánh đập bà, xô bà ngã lên cầu thang đá, rồi dùng dao gọt hoa quả đâm bà bị thương ……

Tin tức này truyền ra đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng tập đoàn Vinh Quang, cùng với danh dự cá nhân của Vu Vãn.

Sự tươi cười trên mặt Vu Vãn biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự lạnh nhạt tràn trên khoé môi.

Cô đã sớm dự liệu được, Lư Xuân Hoa dù có bị gẫy chân đi chăng nữa thì có tính là gì, chỉ cần bà ta còn một hơi thở, sẽ không ngừng tác yêu tác quái.

“Vu tổng, tin tức này tuy rằng tôi đã ép xuống, nhưng vẫn vô cùng lo lắng, bà Lư này sẽ làm ra nhiều việc khác nữa……” Dù sao đây cũng là bà nội của tổng giám đốc, mặc dù mối quan hệ không tốt nhưng khi xử lý việc này vẫn cần phải đúng mực, làm bọn họ vô cùng đắn đo.

“Trực tiếp báo án đi.” Ánh mắt Vu Vãn lạnh như băng, từng lời từng chữ nói ra đều vô cùng dứt khoát, “Không cần bận tâm bà ta là ai, bất kể là tôi hay là công ty, cùng bà ta đều không tồn tại bất cứ một tầng quan hệ nào cả. Có người tới công ty gây sự, cậu cứ dựa theo pháp luật mà giải quyết. Hiểu chưa?”

“Tôi đã hiểu rồi, Vu tổng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK