Lục Thời Dập dám cả gan cưỡng hôn cô!!!
Lục Thời Dập không chỉ hôn, mà còn hôn rất mạnh bạo. Cái lưỡi dài không chút do dự quấn lấy lưỡi cô, ra sức truy đuổi. Ngay lập tức hơi thở nam tính xâm chiếm lãnh địa của cô. Hành động to gan lớn mật như thế, trong lòng Vu Vãn nổi lên cơn sóng to gió lớn, hàng mi dài liên tục rung rung.
Hai tay chống trước ngực người đàn ông, cố gắng đẩy cậu ra. Nhưng mà, bất luận Vu Vãn đẩy như thế nào, người đàn ông trước mặt vẫn vững như bàn thạch, không chút nhúc nhích.
Đẩy ra không được, Vu Vãn theo bản năng cắn chặt răng, muốn đẩy cái lưỡi càn quấy của cậu ra bên ngoài. Nhưng mà hành động này, ngược lại càng khiến nụ hôn đầy kích thích của người đàn ông trở nên mạnh mẽ hơn, cậu lại cạy mở hàm răng của cô hai đến ba lần nữa.
Vu Vãn giận quá, dùng răng cắn cậu. Môi Lục Thời Dập bị cô cắn nát, nhưng vẫn như trước không hề có ý lùi bước, ngược lại càng hôn mãnh liệt hơn. Cô nhấc chân đá cậu, đôi chân dài mạnh mẽ của người đàn ông đẩy về phía trước chống đỡ, đè đôi chân mảnh khảnh của cô lại, khiến cho cô không thể cử động.
Nụ hôn này, Vu Vãn gần như sắp hít thở không thông.
Cả người cô giống như bị ném vào lò hấp, toàn thân nóng bừng, máu huyết sôi trào, đại não bị thiếu dưỡng khí trầm trọng. Bị cậu hôn, cánh tay chống trước ngực cậu cũng trở nên mềm nhũn không có sức lực.
Lục Thời Dập đè cô dưới cây dã hương, không biết hôn bao lâu. Vu Vãn rất muốn phản kháng, thế nhưng thân thể đã sớm không có tiền đồ mà lỏng như nước, đầu óc choáng váng không còn điều khiển được tay chân. Cô giống như một con búp bê vải, chỉ có thể mặc cho cậu hút hết dưỡng khí từ trong đôi môi của cô.
Gió đêm lạnh lẽo thổi thoáng qua hai bóng dáng đang chồng lên nhau, cũng thổi luôn cả sự mất tỉnh táo vì ghen tuông cùng cảm xúc nóng nảy.
Trên con đường phía xa, dòng xe chạy không ngớt, tiếng vang xuyên qua cái thành phố bận rộn này.
Cách đó không xa, thỉnh thoảng có tiếng bước chân của người đi đường lướt ngang qua, như gần như xa.
Bên tai có tiếng gió thổi “Vi vu” xuyên qua những nhánh cây, cùng với tiếng răng môi giao nhau, âm thanh ái muội khiến cho người ta mặt đỏ đến mang tai.
Mọi âm thanh dường như đều được khuếch đại, khuếch đại, lớn đến mức làm cho người ta chóng mặt hoa mắt.
Dưới tán cây dã hương, đôi mắt đào hoa của người đàn ông mang theo tình ý cùng dục vọng chậm rãi mở ra, cậu thở hổn hển, liếc nhìn người con gái mặt mũi đỏ bừng ở trước mặt. Cuối cùng cũng buông tha đôi môi của cô.
Đôi môi Vu Vãn bị cậu hôn đến vừa sưng vừa đỏ. Lục Thời Dập kìm lòng không được giơ tay lên, dịu dàng lại mê luyến vuốt ve đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở nóng bỏng lên xuống, nhẹ nhàng sâu lắng phả vào mặt nhau.
Cuối cùng Vu Vãn cũng được hít thở không khí trong lành, đại não thiếu dưỡng khí rốt cuộc cũng đã có khả năng suy nghĩ, sau khi cô hồi phục tinh thần, một tay đẩy người đàn ông đứng trước mặt ra. Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trừng mắt nhìn Lục Thời Dập, ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận, “Em, em dám cưỡng hôn chị sao?”
Lục Thời Dập đứng thẳng người trước mặt Vu Vãn, hai tay đút vào túi quần, sau khi đưa đầu lưỡi ra liếm khoé môi bị Vu Vãn cắn nát, cậu bất chấp mọi thứ cười xấu xa, “Anh đã muốn làm điều này lâu lắm rồi.”
Trên mặt Lục Thời Dập không có một chút áy náy khi làm việc sai, ngược lại vẻ mặt đầy thỏa mãn. Vu Vãn vẫn chưa hết tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vừa thẹn vừa giận. Mặc dù cô tức giận, cũng không làm ra hành động chửi ầm lên.
Cuối cùng, tất cả cảm xúc tức giận chỉ tụ lại thành ba chữ “Đồ khó ưa!”
Lục Thời Dập hoàn toàn không quan tâm, ngược lại còn tiến đến gần cô, trong mắt mang theo ý tứ giống như muốn trả thù, nói, “Chúng ta đã hôn nhau rồi, bây giờ em còn muốn xem anh là em trai không?”
Gió thổi qua, khiến những sợi tóc trên gương mặt Vu Vãn bay bay, đôi mắt lạnh lùng của cô híp lại, cuối cùng là thở không ra hơi. Sau đó, giơ tay lên, “Bốp” một tiếng, không chút khách khí tát Lục Thời Dập một cái, đây là cái giá lớn phải trả khi cậu đã cưỡng hôn cô.
Khuôn mặt Lục Thời Dập bị đánh hơi nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt đẹp trai trắng nõn, lập tức hiện ra năm dấu tay đỏ rực.
Sau khi Vu Vãn tát một cái, không hề liếc mắt nhìn cậu lấy một lần, quay người bước nhanh về phía đường lớn. Đúng lúc này, một chiếc xe taxi đang đậu gần đó, sau khi một đôi tình nhân trẻ bước xuống xe, Vu Vãn ngăn xe lại, trực tiếp ngồi lên xe taxi rời đi.
Nhìn chiếc xe taxi đang chạy xa dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia dần dần mất đi sự sáng ngời.
Màn đêm lập tức yên tĩnh tựa như ao tù nước đọng.
Lục Thời Dập ngồi trong xe thể thao, dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt.
Dấu tay trên mặt vẫn chưa biến mất, dường như có chút đau đớn. Lục Thời Dập giơ tay lên sờ sờ mặt.
Đêm nay, Vu Vãn có giận cậu không?
Rõ ràng là cậu đã rất kiên nhẫn, cũng rất muốn theo đuổi cô, thế nhưng sự ghen tuông đã nuốt chửng tất cả lý trí của cậu, mà dường như đêm nay cậu đã làm tất cả mọi thứ hỏng bét….
*
Một đêm say rượu.
Khi Lục Thời Dập thức dậy, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Cậu từ trên giường ngồi dậy, xoa đầu đau nhức như muốn nổ tung. Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, sau khi tỉnh lại cổ họng khô rát.
May mắn thay đêm qua thím Lâm đã đặt một ly nước trên đầu giường của cậu, Lục Thời Dập cầm lấy ly nước, ngồi trên giường vừa uống vừa đọc tin nhắn trong điện thoại.
Khi nhìn thấy tin nhắn do bộ phận nhân sự của Vinh Quang gửi cho cậu, động tác ngửa đầu lên uống nước lập tức dừng lại. Lục Thời Dập vội vàng buông ly nước xuống, kiểm tra lại nội dung tin nhắn, vẻ mặt khiếp sợ.
Cậu thực sự đã bị sa thải!!!
Đây là thông báo của bộ phận nhân sự gửi đến, liên quan đến việc chấm dứt quan hệ lao động với cậu. Một tin nhắn khác còn chưa đọc, được gửi bởi bộ phận tài vụ của Vinh Quang, thông báo kết toán tiền lương nửa tháng qua của cậu.
Hơn nữa thời gian gửi của hai tin nhắn này, là vào 9 giờ 10 phút sáng. Dường như là lúc bộ phận nhân sự và bộ phận tài vụ vừa mới bắt đầu làm việc.
Lục Thời Dập bối rối.
Không hề thông báo một tiếng, cậu trực tiếp bị sa thải, hơn nữa ngay trong ngày đã giải quyết tiền lương cho cậu, hiệu suất cao như thế, tất nhiên là do Vu Vãn tự mình ra tay rồi.
Xong rồi xong rồi…
Lục Thời Dập ôm đầu, vùi mặt vào trong chăn, sự hoảng loạn trước giờ chưa từng có.
Tối hôm qua cậu xúc động cưỡng hôn Vu Vãn, cô thực sự đã giận rồi, hơn nữa còn rất tức giận.
Ngay cả một con đường sống, cũng không lưu lại cho cậu….
Bốn mươi phút sau, Lục Thời Dập xuất hiện ở tầng cao nhất của tập đoàn Vinh Quang. Cậu đi thẳng đến văn phòng chủ tịch, gõ cửa, bên trong không có tiếng động, cậu trực tiếp đẩy cửa ra, ánh mắt quét một vòng, không thấy Vu Vãn ở bên trong.
Lục Thời Dập nhớ rõ, buổi chiều Vu Vãn không có cuộc họp, cũng không có hoạt động nào bên ngoài, theo lý thì phải ở trong phòng làm việc mới đúng.
Sau khi đi ra đóng cửa lại, vừa khéo chạm mặt thư ký Trình từ trong phòng pantry bước ra.
Cô ấy bưng tách cà phê, nhìn thấy cậu liền mỉm cười chào hỏi, “Tiểu Lục, sao cậu lại đến công ty vào lúc này?”
Thư ký Trình không biết, Lục Thời Dập đã bị bà chủ của bọn họ sa thải.
“Buổi sáng có việc phải làm nên không đến.” Sau khi Lục Thời Dập tuỳ tiện tìm một cái cớ nói, lại hỏi, “Hôm nay Vu tổng không đến công ty sao?”
“Đến rồi, buổi sáng đã xuất hiện. Nhưng không bao lâu đã cùng Dương Tụng đi ra ngoài.”
“Bọn họ đi đâu vậy?”
“Vu tổng không nói, tôi cũng không biết bọn họ đi ra ngoài vì việc công hay việc tư nữa.” Thư ký Trình biết rõ mối quan hệ giữa Lục Thời Dập và Vu tổng không giống như bình thường, nên nói thêm vài câu, “Hay là, cậu tự mình gọi điện thoại hỏi Vu tổng xem sao?”
Lục Thời Dập không hỏi nữa, gật đầu rồi rời đi. Trước khi đến cậu đã điện thọai cho Vu Vãn, nhưng số điện thoại di động cùng số Wechat của cậu đã bị kéo vào danh sách đen, căn bản không thể liên lạc được với Vu Vãn….
Tuy điện thoại của Dương Tụng gọi được, nhưng không biết là do bận rộn, hay là do Vu Vãn cố ý căn dặn, Dương Tụng một mực không bắt máy….
*
Sáu giờ tối, sau khi bận rộn công tác bên ngoài một ngày, hiếm khi Vu Vãn không trở về công ty, mà trực tiếp quay trở về nhà.
Vu Vãn lái xe vào gara của biệt thự, bước xuống xe. Vừa khéo đụng phải thím Lý mở cửa đi đổ rác. Nhìn thấy Vu Vãn đã trở về, lên tiếng chào hỏi, “Tiểu Vãn về rồi à, hôm nay về sớm nha.”
Vu Vãn khẽ gật đầu, “Vu Mục về chưa ạ?”
“Chưa về, Tiểu Mục nói đêm nay không về ăn cơm. Mau vào nhà đi, thím đã nấu xong cơm nước rồi, có thể ăn ngay.” Thím Lý nghiêng người qua, để cho Vu Vãn đi vào nhà, nghĩ đến điều gì đó, vừa cười vừa nói, “Thời Dập đến đây, đã ở trong phòng khách đợi cháu hơn nửa ngày rồi.”
Vu Vãn vừa bước một chân vào cửa, nghe thấy lời nói của thím Lý, chân còn lại đột nhiên dừng bước.
Đã quá muộn để quay người rời đi, người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, lập tức đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa.
Vu Vãn không kịp thu hồi ánh mắt, không kịp đề phòng đã chạm phải ánh mắt buồn bã phức tạp của cậu. Lục Thời Dập đứng ở nơi đó, môi mỏng mím chặt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Sau khi ánh mắt giao nhau trong không trung vài giây, Vu Vãn lạnh lùng nhìn hướng khác, trực tiếp đi thẳng về phía cầu thang.
Lục Thời Dập bị Vu Vãn xem như không khí, hoàn toàn không để ý đến điều gì nữa, trong lòng lập tức luống cuống. Nhìn bóng dáng lạnh lùng ở trên cầu thang kia, trong lúc sắp biến mất khỏi tầm mắt, cậu không thể quan tâm quá nhiều, trực tiếp cất bước đuổi theo lên lầu.
Phòng của Vu Vãn nằm ở tầng ba.
Khi cô đẩy cửa phòng ra, lập tức muốn bước vào trong, Lục Thời Dập đã đuổi kịp đến cửa bắt lấy cổ tay của cô, trầm giọng nói, gọi một tiếng, “Vãn Vãn.”
Vu Vãn quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo không mang theo một chút độ ấm nào, “Buông tay!!”
“Thực xin lỗi…” Lục Thời Dập chậm rãi buông tay ra, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, đứng trước mặt Vu Vãn, cúi đầu xuống, gãi gãi đầu, vẻ mặt mất mát. Cậu lo lắng Vu Vãn không muốn nghe cậu nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vu Vãn, vội vàng đến nói năng lộn xộn, “Em biết rõ hiện giờ chị đang rất tức giận, vô cùng thất vọng đối với biểu hiện đêm hôm qua của em, không muốn nhìn thấy em….Nhưng có thể cho em một cơ hội nói lời xin lỗi hay không?”
Hai người bọn họ một người đứng trong phòng, một người đứng bên ngoài cánh cửa.
Ánh đèn vàng ấm áp bên ngoài hành lang, chiếu lên người Lục Thời Dập, ngũ quan ẩn ẩn hiện hiện, trên hai đầu chân mày của cậu tràn đầy đau thương.
Quả thực hiện giờ Vu Vãn không muốn nhìn thấy cậu, vốn định đóng cửa nhốt cậu bên ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi bộ dạng cẩn thận từng li từng tí, nội tâm lại không đành lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự căng thẳng của Vu Vãn, cuối cùng vẫn không thay đổi.
Lục Thời Dập nói tiếp, “Đêm qua em nghe Vu Mục nói chị cùng bạn trai cũ đi hẹn hò, còn nói có thể chị sẽ nối lại tình cũ. Em hoảng sợ, em sợ người đàn ông khác sẽ cướp chị đi mất. Nhất là khi nhìn thấy chị và Hoắc Trầm đứng cùng một chỗ ôm nhau, em ghen tuông đến phát điên lên rồi, mới không khống chế được mà đánh Hoắc Trầm….Em đã ý thức sâu sắc được việc đánh người là sai, em, hôm nào đó em sẽ tự mình đến xin lỗi Hoắc Trầm.”
“Hơn nữa, tối qua em lái xe chạy nhanh là em không đúng, em không nên đùa giỡn với tánh mạng, nhất là khi chị vẫn còn ngồi trong xe của em, cho dù ghen tuông đến phát điên, cũng nên kiềm chế sự nóng nảy, làm một người đàn ông quân tử…”
Mỗi lần Lục Thời Dập chọc giận Vu Vãn, thái độ thừa nhận sai lầm rất tích cực lại sâu sắc, cậu vẫn nói, “Em biết rõ tối qua là em đã quá bốc đồng rồi, bất kể như thế nào, sai lầm lớn nhất mà em phạm phải, chính là không để ý đến cảm nhận của chị, làm ra việc cưỡng hôn chị….”
Không nhắc đến việc cưỡng hôn thì còn tốt, nhắc đến việc cưỡng hôn, sắc mặt Vu Vãn lập tức thay đổi.
“Thực xin lỗi, đều là lỗi của em….” Lục Thời Dập khẽ nâng mắt lên, quan sát sắc mặt Vu Vãn, lại cẩn thận nói, “Em cam đoan, về sau cho dù có phát sinh chuyện gì, nếu không có sự cho phép của chị, em sẽ không làm bất kì hành động nào đi quá giới hạn với chị. Chị tha thứ cho em có được không?”
Lục Thời Dập tựa đầu vào khung cửa, đáng thương nhìn cô.
Ánh mắt Vu Vãn rơi vào vết thương trên khoé môi cậu, đó là ngày hôm qua trong lúc cưỡng hôn cô, đã bị cô cắn, nó vẫn chưa lành lại.
Vừa nghĩ đến nụ hôn kia, không hiểu tại sao khuôn mặt Vu Vãn có chút nóng bừng.
Khi lần nữa nhìn đến cậu, con ngươi biến hoá cực kỳ phức tạp.
Đừng nhìn vẻ mặt Lục Thời Dập lúc này rất thành khẩn, thái độ nhận sai vô cùng tốt. Nhưng tối hôm qua, cậu hôn cô mãnh liệt lại mạnh mẽ, nụ hôn kia xen lẫn lửa giận cùng dục vọng, khiến cho cô nhận thức rõ ràng cậu là một người đàn ông, một người đàn ông mang đầy tham vọng chiếm hữu đối với cô.
Bất kể là tình yêu hay công việc, Vu Vãn không thích dây dưa dài dòng, không rõ ràng.
Cuối cùng cô cũng mở miệng, “Đi đến thư phòng.”
Lục Thời Dập thấy cô muốn đóng cửa lại, chân không tự giác tiến về phía trước một bước, khẩn trương hỏi, “Em đi đến thư phòng, còn chị….”
Nhìn thấy Lục Thời Dập mang vẻ mặt sợ cô bỏ chạy, Vu Vãn hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp lời, “Chị trở vào phòng thay quần áo, em thành thật đi đến thư phòng cho chị, một lúc nữa chị có lời muốn nói cùng em.”
“Ồ.” Cuối cùng Lục Thời Dập cũng yên lòng, nhưng nghĩ đến việc Vu Vãn có lời muốn nói với cậu, trái tim vốn đã bất ổn kia, nháy mắt lại trở nên bất an.
——-———-//—-//————-
*Tác giả có lời muốn nói: Trên con đường theo đuổi vợ, anh Lục chính là chỗ nào cũng co giãn được nha, ha ha ha ~
*Editor: Thôi còn đâu mà khóc với sầu