• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tháng ba, vạn vật sống lại.

Thành phố Bắc Kinh, cuối cùng đã có hơi thở của mùa xuân, chim kêu hoa nở, liễu xanh hoa đỏ, thời tiết cũng dần dần ấm lên. Tập đòan Vinh Quang cũng nghênh đón một sự kiện quan trọng trong mùa xuân này.

Truyền thông tranh nhau đưa tin, phòng thí nghiệm lượng tử cùng trí tuệ nhân tạo dưới trướng Vinh Quang đã có một bước đột phá lớn, trở thành công ty dẫn đầu trong ngành công nghiệp lượng tử thương mại mới nổi, một lần nữa định nghĩa lại trí tuệ nhân tạo. Đồng thời, Vinh Quang còn thu mua công ty TOMITO của Đức, chiếm 51% cổ phần, Vinh Quang mang theo kỹ thuật trí tuệ nhân tạo mới, chính thức tiến quân vào lĩnh vực ô tô không người lái. Một loạt hành động này, ngay lập tức gây chấn động cả trong và ngoài giới.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vinh Quang thu hút nhiều sự chú ý.

Các loại hợp tác cũng nhao nhao tiến đến, Vu Vãn bận rộn điên đảo ngày đêm. Trong khoảng thời gian này, Vu Mục hầu như không gặp được chị gái của mình ở nhà, vì hạnh phúc của anh em mình, hôm nay cậu ta quyết định tự mình đi đến Vinh Quang một chuyến.

Vu Mục ngồi trong văn phòng, kiên nhẫn chờ đợi, đợi từ sáng sớm đến tối muộn. Sau khi Vu Vãn tiếp đãi hết nhóm tổng giám đốc này đến nhóm khác, tận gần tan tầm mới quay trở lại văn phòng.

Cuối cùng cũng nhìn thấy người, Vu Mục buồn chán vứt bỏ tạp chí, từ trên ghế sô pha đứng lên, oán giận nói, “Chị, chị thực sự rất bận rộn nha, em đã ở đây chờ chị suốt cả một ngày rồi.”

Vu Vãn đặt tài liệu trong tay xuống, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi, đưa tay xoa mi tâm, bưng tách cà phê lên uống một ngụm để lấy lại tỉnh táo, mới lên tiếng, “Lần này lại gây ra họa gì, cần chị thay em đi dọn dẹp à?”

“Em không có gây rắc rối nha.”

Vu Vãn lấy lầm lạ, cuối cùng cũng bố thí ánh mắt cho đứa em trai không khiến người ta bớt lo của mình, “Nếu như không gặp rắc rối, em ở đây chờ chị lâu như vậy để làm gì?”

“Chị, câu hỏi này của chị….” Vu Mục gãi gãi mũi, vẻ mặt quan tâm nói, “Đã nhiều ngày không nhìn thấy chị ở nhà, với tư cách là em trai, em không thể đến thăm hỏi chị một chút à?”

Vu Vãn ậm ừ nở nụ cười, không tin vào những chuyện ma quỷ của cậu ta, “Chị bận rộn nhiều việc, có chuyện gì thì mau nói, không có chuyện gì thì mau cút khỏi mắt chị.”

Cô thực sự rất bận, mới quay về văn phòng, thư ký Trình đã ôm một xấp văn kiện tài liệu tiến vào, tất cả đều cần cô xem lại và ký tên. Chờ người đi rồi, Vu Mục kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện bàn làm việc, “Chị, chị họ Vu Thấm sắp kết hôn chị biết không?”

Vu Mục không trực tiếp nói thẳng mục đích thực sự mình đến đây, vài ngày trước ở nhà vất vả lắm mới chạm mặt Vu Vãn một lần, đứng trước mặt cô, vừa nhắc đến tên của Lục Thời Dập, sắc mặt chị mình lập tức thay đổi, cô nói buồn ngủ, có chuyện gì hôm nào nói sau, rồi trực tiếp đi lên lầu. Hiển nhiên, không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì có liên quan đến Lục Thời Dập.

Cho nên, Vu Mục chỉ có thể dùng chiêu khác để giúp cậu.

Vu Vãn ngẩng đầu lên từ trong tập tài liệu, trên mặt bình tĩnh, cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Vu Thấm muốn kết hôn?”

“Đúng vậy. Cuối tuần này chị ấy tổ chức đám cưới ở đảo Bali, cho nên hai chúng ta nhất định phải đến đó.” Vu Mục sợ cô từ chối, thân thể ghé sát vào, vội vàng nói, “Chị họ nói, vốn muốn tìm chị làm phù dâu, gọi cho chị mấy cuộc điện thoại nhưng mà chị không bắt máy, biết rõ chị bận rộn cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng. Hơn nữa, chị họ chỉ kết hôn một lần trong đời, khẳng định hy vọng bạn bè thân hữu đều có thể đến đó chúc phúc chị ấy. Chị, quan hệ giữa chị và chị họ rất tốt, cho dù công ty bận rộn như thế nào, cũng phải dành chút thời gian tham dự hôn lễ của chị ấy, đúng không?”

Vu Vãn nhớ đến, quả thực gần đây Vu Thấm có gọi điện thoại cho cô, cô vẫn luôn bận rộn, bận đến mức quên gọi lại cho cô ấy…

Vu Vãn đặt bút xuống, “Dài dòng, chị có nói chị không đi sao?”

“Chị, vậy là chị đã đồng ý rồi?” Vu Mục lập tức vui vẻ trở lại, “Vậy ngay bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho chị họ.”

Vu Vãn nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của đứa em trai nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó gọi nội tuyến, bảo thư ký Trình dời lịch trình cuối tuần này, còn dặn đặt hai vé máy bay đến Bali.

Vu Mục vừa khéo ra khỏi văn phòng, lập tức gọi điện thoại cho Lục Thời Dập, vẻ mặt khoe khoang, “Chị của tao đã đồng ý tham gia hôn lễ của chị họ, người anh em, đã tranh thủ giành cơ hội cho mày rồi, có thể đối phó chị của tao hay không, xem biểu hiện của mày đó. Còn nữa, giúp mày một chuyện lớn như vậy, suy nghĩ cho kỹ muốn cảm ơn ông đây thế nào!”

*

Cuối tuần.

Phong cảnh đảo Bali tươi đẹp, sắc trời xanh thẳm nước biển trong veo, dưới chân bãi biển mênh mông đầy cát, mỗi một nơi đều là cảnh đẹp. Trên hòn đảo này nơi có vô số minh tinh đến đây tổ chức hôn lễ, trong không khí dường như phảng phất hơi thở lãng mạn khắp mọi nơi.

Hôn lễ của Vu Thấm, dự định sẽ cử hành trong giáo đường pha lê xa hoa ở đảo Bali.

img_9771.jpg
(Giáo đường pha lê)

Vu Thấm là con gái duy nhất của anh họ Vu Mẫn, lớn hơn Vu Vãn hai tuổi. Từ nhỏ Vu Vãn tính tình lãnh đạm, người chị họ này có mối quan hệ tốt nhất với cô, luôn có thể trò chuyện thân mật với nhau. Mấy năm gần đây tuy công việc bận rộn, ít liên lạc với nhau, nhưng phần tình cảm này không hề phai nhạt.

Cho nên, sau khi Vu Thấm biết được Vu Vãn đẩy lùi công việc, bay chuyến bay sớm nhất để đến tham dự hôn lễ của mình, trong lúc đang trang điểm cô dâu, trực tiếp tự mình ra ngoài đón người.

Sau khi Vu Vãn đến nơi, cũng không đi ra ngoài dạo chơi, vẫn luôn cùng Vu Thấm ở trong phòng trang điểm.

Hai chị em lâu ngày không gặp, tất nhiên là có vô vàn chủ đề nói không hết.

Trước kia tính cách của Vu Thấm chẳng khác Vu Vãn là bao, đều là nữ cường nhân, làm việc trên hết, cũng là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Không ngờ đến bỗng nhiên lại kết hôn, lúc Vu Vãn biết được tin tức này, đương nhiên vô cùng bất ngờ.

Vu Thấm và Khâu tiên sinh của cô ấy quen nhau thông qua công việc, từ khi quen nhau đến khi kết hôn còn chưa đến nửa năm, có thể nói là tương đối nhanh chóng.

“Trước kia chị hay nói với em, đàn ông luôn là chướng ngại vật cản trở nữ cường nhân như chúng tiến về phía trước, Vu Thấm chị đây đời này chỉ gả cho công việc.” Vu Thấm mỉm cười, không có người khác mới nói, “Bây giờ nghĩ lại một chút thật là mất mặt, khi ấy nói không kết hôn muốn độc thân cả đời, chẳng qua là chưa gặp được người đàn ông vừa mắt, khi tình yêu đến muốn ngăn cũng ngăn không được, cái gì nguyên tắc với không nguyên tắc, toàn bộ đều là chó má, hiện giờ bà đây chỉ muốn cùng Khâu tiên sinh bên nhau cả đời.”

Khi nói đến tình yêu với Khâu Minh, đuôi lông mày của Vu Thấm đều mang theo hạnh phúc vui vẻ.

“Tình yêu thực sự có thể thay đổi một người, trước kia chị cảm thấy hạnh phúc lớn nhất chính là, chỉ cần bà đây có tiền có quyền, trái đất này chị có thể tùy ý giẫm dưới chân. Mà bây giờ, chị cảm thấy hạnh phúc nhất chính là khi gặp được Khâu Minh, kết hôn trước 30 tuổi, mỗi ngày có thể rửa tay nấu canh vì anh ấy….Chị như vậy, có phải trở nên rất lạ lẫm đúng không?” Vu Thấm cười hỏi.

Lần này Vu Vãn gặp chị họ, quả thực phát hiện cô ấy thay đổi rất lớn. Dưới sự nuôi dưỡng của tình yêu, dường như những góc cạnh sắc bén đều được mài đi, cả người cũng trở nên mềm mại ôn hòa.

Giống như tất cả những người phụ nữ nhỏ bé đang tận hưởng tình yêu.

Không bao lâu sau tạo hình cô dâu đã xong, chuyên gia hôn lễ bước vào trong thông báo hôn lễ sắp bắt đầu, cô dâu chuẩn bị ra ngoài.

“Chị Thấm, chúc chị hạnh phúc.” Trước khi Vu Thấm bước ra ngoài, Vu Vãn ôm lấy cô ấy, ghé bên tai cô ấy chân thành chúc phúc.

“Tiểu Vãn, em cũng sẽ gặp được hạnh phúc thuộc về em thôi.”

Vu Vãn không biết mình có thể gặp được hay không, tuy hôm nay vì Vu Thấm tìm được hạnh phúc mà vui vẻ, nhưng cô vẫn cảm thấy một mình rất tốt.

Tuy nhiên, trong giáo đường pha lê, lúc chú rể cầm tay Vu Thấm, người đang đội khăn voan trắng, nói những lời thề nguyện yêu thương chân thành và cảm động, Vu Vãn nhìn thấy nữ cường nhân Vu Thấm xưa nay đổ máu cũng không rơi lệ, bị cảm động đến mặt mũi toàn là nước mắt, trong lòng không khỏi vẫn có chút cảm động.

Hôn lễ của Vu Thấm, không mời quá nhiều người, đều là người thân trong nhà và bạn bè thân thiết.

Sau khi nghi thức kết thúc, nhân vật chính cùng khách mời lần lượt chụp ảnh lưu niệm, trong lúc cô dâu tung bó hoa, Vu Vãn đang đứng ở bên mép, thật bất ngờ lại nhận được hoa cưới.

Vu Vãn vẻ mặt kinh ngạc cầm lấy hoa cưới, người xung quanh lần lượt nói lời “Chúc mừng” với cô. Vu Thấm nâng làn váy lên, từ trên lễ đài bước xuống, cười nói, “Xem ra, chị có thể sớm ăn tiệc cưới của em rồi.”

“Chị Thấm, chị đừng trêu chọc em. Không phải ai cũng may mắn như chị, có thể gặp được chân mệnh thiên tử.”

“Nói không chừng chân mệnh thiên tử của em, đang ở trong hôn lễ của chị đó.” Vu Thấm nháy mắt với cô, cười thần bí.

Vu Vãn còn muốn nói điều gì đó, cô dâu đã bị người khác gọi đi chụp ảnh chung.

Ngày hôm nay, mọi chi tiết trong hôn lễ, đều được sắp đặt thiết kế vô cùng dụng tâm, tiếp đãi khách mời vô cùng chu toàn.

Tiệc tối, các khách mời lần lượt tiến vào nhà hàng trong tiếng nhạc của band nhạc, sau khi các vị khách quan trọng đọc bài phát biểu, chú rễ cùng cô dâu nhảy điệu nhảy mở màn. Khi màn khiêu vũ của bọn họ kết thúc, phù rễ cùng phù dâu và các khách mời khác có thể tiến vào sàn nhảy khiêu vũ cùng nhau.

Trong một góc khác, Vu Mục cầm ly Champagne, nhìn Lục Thời Dập bên cạnh, vẻ mặt tức giận kia không thể chối cãi, “Rốt cuộc mày muốn trốn đến bao giờ? Tao vất vả lắm mới dụ được chị của tao đến đảo Bali, mày định cứ đứng nhìn chị ấy từ xa như vậy suốt cả ngày sao?”

Lục Thời Dập bất động thanh sắc. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia nhìn xuyên thấu qua đám người, lặng lẽ dõi theo bóng dáng của người ấy.

Vu Mục hít một hơi thật sâu, kìm nén tình khí nóng nảy, “Chị của tao là hổ cái à? Tiến lên chào hỏi cũng không dám, sợ hãi như vậy, mày sao có thể theo đuổi được chị gái của tao? Tao đã nói với mày rồi, chị tao sẽ bay chuyến bay 12:30 đêm nay trở về Bắc Kinh, nếu mày không nắm bắt thời gian, mày cứ, mày cứ độc thân suốt đời đi!”

Lục Thời Dập cuối cùng cũng có hành động, cậu đặt ly rượu xuống, tiến về phía trước vài bước, bỗng nhiên lại dừng bước.

Vu Mục cũng dừng bước theo cậu, chân mày nhíu lại, “Buổi khiêu vũ này sẽ sớm kết thúc, mày không muốn đến mời chị của tao à, mày thấy sao? Người bên trái, người bên phải, còn có người đàn ông đang bắt chuyện với chị của tao, đều có ý tứ với chị của tao đó, thậm chí còn muốn mời chị của tao khiêu vũ. Thế nào mày muốn để người khác nhanh chân đến trước à?”

Vu Mục thấy cậu sợ hãi như chó, sau khi im lặng lắc đầu, trực tiếp đẩy Lục Thời Dập, đi về phía chị gái của mình.

Trong lúc Vu Vãn đang cùng người khác nói chuyện, dường như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thời Dập một tháng không gặp, không biết từ lúc nào lại xuất hiện trong bữa tiệc hôn lễ của Vu Thấm.

Trong giây lát ánh mắt có chút sửng sờ.

Xuyên qua đám người, hai người bốn mắt nhìn nhau từ khoảng cách khá xa trong vài giây, Lục Thời Dập nhìn thấy Vu Vãn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay đầu tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, không nhìn cậu nữa.

Chân Lục Thời Dập, dường như lập tức chứa chì, cho dù Vu Mục có đẩy ra sao, cũng không nhúc nhích.

Lòng của cậu, xẹt qua từng cơn đau đớn.

Vu Vãn thực sự đã coi cậu thành người xa lạ…..

Vu Mục lo lắng nhìn về phía bên cạnh, nếu đêm nay cậu ta không làm gì cả, chỉ sợ hai người này chắc chắn sẽ không có bất kỳ tiến triển nào.

Sau khi chú rễ và cô dâu khiêu vũ xong, những người khác lần lượt bước vào sàn nhảy, Vu Vãn từ chối lời mời của một vài vị khách nam, đã sớm rời khỏi nhà hàng, đi ra ngoài hít thở không khí.

Không khí ở đảo Bali ẩm ướt, gió biển dường như có ma lực, có thể đem những tâm sự phiền muộn ở trong lòng từng chút từng chút thổi tan.

Không biết Vu Vãn đứng ở bãi biển hóng gió bao lâu, trong lúc chuẩn bị đi về, nhận được điện thoại của Vu Thấm, cô ấy nói, cô ấy muốn chuẩn bị một điều bất ngờ cho Khâu tiên sinh ở trong giáo đường, gọi Vu Vãn qua đó hỗ trợ bố trí một chút.

“Vâng, em sẽ lập tức đến đó.” Vu Vãn không suy nghĩ nhiều, sảng khoái đáp ứng.

Đi đến giáo đường buổi sáng cử hành hôn lễ, chỉ mất khoảng năm sáu phút.

Giáo đường pha lê nằm tại khách sạn trên vách núi gần biển, toàn bộ thiết kế của giáo đường giống như đang lơ lửng trên mặt biển, giáo đường pha lê trong suốt, có thể thu hết cảnh biển Ấn Độ Dương xinh đẹp vào mắt.

Giờ phút này bên trong không có một bóng người, sàn giáo đường kéo dài từ cửa ra vào đến bên trong giáo đường, được bao phủ bởi những ngọn nến hình trái tim lãng mạn, giống như một biển chỉ đường. Vu Vãn đi theo vào trong, nhìn thấy dưới ánh đèn thủy tinh, những cánh hoa hồng màu hồng phấn trải thành một hình trái tim. Ánh sáng nhấp nháy của những ngọn nến, làm ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà trở nên lấp lánh, toàn bộ giáo đường pha lê như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng sặc sỡ, lãng mạn lại ấm áp.

Sau khi Vu Vãn nhìn xung quanh một vòng, có chút hoang mang, không phải đã bố trí xong rồi sao, cần cô hỗ trợ cái gì?

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vu Thấm, bên ngoài giáo đường truyền đến tiến bước chân.

Vu Vãn quay đầu lại.

Một bóng dáng cao lớn quen thuộc, dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến, chầm chậm đi về phía cô.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục dạ hội màu đen được thiết kế riêng, áo sơ mi trắng thắt chiếc nơ tinh xảo, đẹp trai cao quý như bạch mã hoàng tử đến đón công chúa.

Người đàn ông đi đến trước mặt cô, dừng bước, đôi mắt đào hoa câu người nhìn vào mặt cô, như một viên ngọc đen sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô.

Vu Vãn thấy người đàn ông trước mặt, không hiểu vì sao lại tâm hoảng ý loạn, tim đập thật nhanh.

“Vãn Vãn, chị tìm em sao?” Giọng nói Lục Thời Dập từ tính trầm thấp, chậm rãi từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Lúc này Vu Vãn mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng thu liễm tâm tình dư thừa trong đáy mắt, hỏi, “Ai nói với em là chị tìm em?”

“Vu Thấm nói, chị ấy nói chị đang ở đây đợi em, có chuyện muốn nói với em.” Đáy mắt Lục Thời Dập mang theo tia chờ mong, “Vãn Vãn, chị có chuyện gì muốn nói với em?”

Một tiếng rồi lại một tiếng “Vãn Vãn” kêu đến đầu quả tim Vu Vãn yếu mềm từng chút một.

Ánh mắt cô không nhìn chỗ khác, lạnh lùng nói, “Chị họ của chị nhầm rồi, chị không có tìm em.”

Tuy Vu Vãn không biết từ đâu mà Vu Thấm biết được chuyện của cô và Lục Thời Dập, rõ ràng là cô ấy đã nói dối để lừa gạt hai người bọn họ đi đến đây cùng nhau, ngay cả địa điểm này, sợ rằng cũng có người cố tình sắp đặt cho hai người bọn họ….

Nghe nói như thế, ánh mắt Lục Thời Dập lập tức trở nên ảm đạm.

Vu Vãn quay người chuẩn bị rời đi, lần nữa phía sau lưng truyền đến một tiếng kêu vội vàng “Vãn Vãn.” Bước chân chợt dừng lại, Vu Vãn lưng cứng đờ, cô hơi nghiêng người qua, “Chuyện gì?”

Lục Thời Dập khẽ mím môi, nhìn cô, sau nửa ngày mới lên tiếng, “Chúng ta….Đã lâu rồi không gặp, trong khoảng thời gian qua chị có khỏe không?”

Sự quan tâm không hề che giấu chút nào, khiến cho lòng Vu Vãn như bị cái gì đó thoáng đâm vào.

“Ừ, rất khỏe.” Cô nhìn thấy mặt Lục Thời Dập gầy đi không ít, theo bản năng lại hỏi, “Còn em?”

Lục Thời Dập rủ mắt, giọng nói trầm thấp, “Em không tốt chút nào, mỗi ngày đều không ngủ được, ăn không ngon, làm chuyện gì cũng không có hứng thú…”

Trái tim của Vu Vãn lại một lần nữa bị bóp chặt, trong lòng thoáng qua một nỗi đau không thể nói thành lời.

Cuối cùng cô không dám hỏi nguyên nhân, bởi vì cô đã hiểu rõ nguyên nhân rồi.

Trong khoảng thời gian này, Vu Vãn một mực nhận nhiều công việc để làm cho bản thân mình phong phú, bận rộn đến ngày đêm điên đảo, đến mức thần kinh của mình cũng tê liệt. Những tình cảm không rõ ràng đối với Lục Thời Dập, bị cô ép chặc vào một nơi nào đó hẻo lánh trong lòng cô. Cố gắng lâu như vậy, hôm nay sau khi nhìn thấy Lục Thời Dập, phần tình cảm khắc chế kia, bỗng nhiên như thủy triều không thể khống chế dâng lên trong lòng cô.

Sau khi ý thức được mình có hảo cảm với cậu, Vu Vãn không thể xem cậu như em trai mà ở chung được…

“Vãn Vãn, chúng ta thực sự phải làm người xa lạ suốt cả đời sao?” Lục Thời Dập nghẹn ngào hỏi.

Trái tim Vu Vãn giống như bị kim đâm, cô bỗng nhiên rất bài xích trả lời vấn đề này, vội dời chủ đề, “Chị phải đến sân bay.”

“Em đưa chị đi.” Lục Thời Dập không tiếp tục truy hỏi.

“Không cần, chị họ đã sắp xếp tài xế rồi.”

Lục Thời Dập không kiên trì nữa, mà lùi lại một bước, “Ừ, em tiễn chị lên xe, trùng hợp em cũng muốn quay về khách sạn.”

Ngụ ý chính là đoạn đường này, bọn họ vừa khéo tiện đường, để Vu Vãn không tìm ra được bất cứ lý do nào từ chối nữa.

Sau đó, cả hai người cùng nhau đi trên bãi biển, mỗi người đều có tâm sự, không nói chuyện tiếp.

Cuối tháng ba, đảo Bali đang trong mùa mưa, bầu trời đêm vừa mới có những vì sao, trong nháy mắt mây đen kéo đến, mưa rơi cuốn theo gió hướng về bọn họ.

Còn bốn năm phút nữa mới đến khách sạn. Lục Thời Dập ngẩng đầu nhìn bầu trời thay đổi thất thường, không nói hai lời vội cởi áo vest ra, khoác lên đỉnh đầu của Vu Vãn che mưa cho cô.

Áo vest mang theo độ ấm cùng hormone nam tính, ngay lập tức che mưa cản gió. Vu Vãn nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang giơ cánh tay cầm áo vest che mưa cho cô, trong nháy mắt, cả trái tim trở nên ấm áp mềm nhũn cùng tê dại.

Đáy mắt Vu Vãn lóe lên tình cảm khác, hiếm khi thấy giọng điệu đêm nay nay mềm mại như vậy, “Mưa không lớn, em mau mặc áo vào đi, coi chừng bị cảm lạnh.”

“Thân thể em rất tốt, không sao đâu.”

Bỗng nhiên một trận gió thổi đến, cát bay vào mắt Vu Vãn, cô “Ui” một tiếng, khó chịu đưa tay dụi mắt.

“Sao vậy?” Lục Thời Dập khẩn trương hỏi.

“Cát bay vào.”

“Đừng dụi, em giúp chị thổi một chút.” Lục Thời Dập một tay nâng ót cô, đầu ngón tay ấm áp kia nhẹ nâng mí mắt của cô lên, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, môi mỏng để sát vào mắt cô, vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận thổi. Dường như có một cái lông vũ quét qua mắt Vu Vãn, quét vào trong lòng cô, thổi đến trong lòng gợn sóng, từng đợt rung động.

“Khá hơn chút nào chưa?”

“Ừ.” Vu Vãn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt kìm lòng không đặng nhìn về phía môi cậu, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lục Thời Dập đè cô dưới cây long não vào đêm hôm đó, dáng vẻ khi hôn cô….

Đường nét trên khuôn mặt từng vòng từng vòng nóng lên.

Trong bụi cỏ cách đó không xa, ống kinh tele* “Rắc rắc” chụp lại một màn này. Không lâu sau, scandal tình ái của #Nữ tổng giám đốc tập đoàn Vinh Quang bao nuôi tiểu bạch kiễm# bỗng nhiên leo lên hot search.

img_9773.jpg
(Ống kính tele.)

————//—-//————

*Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói anh Lục chương sau sẽ làm đại sự! Ha ha ha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK