" Tôi đã nói không để anh đạt được mục đích của mình " Thừa Dật lạnh lùng nhìn Thừa Hưng.
" Tại sao cậu phải làm vậy "
" Vậy anh trả lời tôi tại sao lại đâm chết cô ấy "
" Thừa Dật cậu vẫn chưa quên được chuyện đó " Thừa Hưng bình tĩnh trả lời anh nhưng trong lời nói có chút gì đó lo lắng.
" Quên anh tưởng nói quên là quên được? Anh có biết mỗi khi nhắm mắt hình ảnh cô ấy nằm trên vũng máu nhìn tôi mỉm cười lại xuất hiện, anh nghĩ nếu là anh sẽ như thế nào " Thừa Dật cố kiềm nét sự tức giận trong lòng.
" Thừa Hưng đừng mong tôi tha thứ cho anh, tôi sẽ khiến anh phải đau khổ hơn tôi gấp vạn lần. Sẽ khiến anh nếm thử cảm giác mất đi người mình yêu thương "
" Cậu định làm gì "
" Làm gì haaaa tôi sẽ chẳng làm gì anh đâu "
Thừa Hưng nắm chặt đôi bàn tay, í của Thừa Dật anh hiểu rõ.
" Khả Ái không liên quan gì đến chuyện này, cậu cứ nhắm vào tôi đừng tổn thương cô ấy "
" Tôi lại cứ thích tổn thương cô ấy đấy, để tôi xem anh sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn cô ấy bị tôi giày vò mà không làm gì được "
" A không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào nếu biết tôi lợi dụng tình cảm của cô ấy để trả thù anh nhỉ? Tôi rất muốn xem xem " Thừa Dật nói ra những lời này lòng anh nhói đau.
Khả Ái không biết từ bao giờ đứng trước mặt hai người, từng câu từng chữ của anh cô đều nghe rõ. Cô không khóc, bởi vì cô muốn mình phải mạnh mẽ đối mặt với anh.
" Vui không? "
" Khả Ái " Cả hai người đàn ông đều sững sờ nhìn cô.
" Sao lại dừng lại, nói tiếp đi em đang nghe mà. Phản ứng này của em chắc khiến anh thất vọng rồi nhỉ "
Thừa Dật đi lại gần cô, anh muốn nắm tay cô nhưng cô không cho anh cơ hội đụng vào cô.
" Khả Ái em nghe anh giải thích "
------
Nay up 2c cho bà con, vote cho ta nhoa
Ta mới viết 1 bộ cổ đại bà con ghé qua ủng hộ ta nhoalần đầu ta viết thể loại đó đó