" Khả Ái, em đâu rồi " Một lần nữa anh lại đánh mất người anh yêu, Khả Ái không còn ở đây anh biết phải làm thế nào. Anh muốn nói với cô anh yêu cô mà, anh muốn nói với cô anh không muốn ly hôn với cô mà.
Giá như cô có ở đây thì tốt, anh muốn được cô an ủi. Lạc Y em gái anh, anh phải đối mặt với nó thế nào đây. Tại sao ông trời lại trêu ngươi anh như vậy.
" Anh không kí " Thừa Dật xé tờ đơn ly hôn thành những mảnh giấy nhỏ. Anh nằm trên chiếc giường hàng ngày mà cô hay ngủ, mùi hương của cô vẫn còn lưu lại. Hơi ấm của của, những giọt nước mắt đã khô của cô...
Anh không biết mình đã ngủ từ khi nào, thức dậy anh thấy mình vẫn nằm trên giường của cô. Anh về phòng thay quần áo rồi đi xuống nhà, căn nhà không bóng người. Anh tự pha cho mình một cốc cà phê, tai anh lại văng vẳng lời nói của cô " uống cà phê vào buổi sáng không tốt ". Được nếu cô không thích anh cũng sẽ không uống nữa, chỉ cần cô trở về với anh mà thôi.
Anh rút điện thoại từ trong túi quần, nhấn số gọi cho A Vương - người mà anh phái theo dõi cô trước kia.
" A Vương cô ấy hiện đang ở đâu "
" Ông chủ, tôi xin lỗi. Cô ấy hình như đã phát hiện ra tôi "
" Vô dụng " Thừa Dật tức giận vứt chiếc điện thoại xuống dưới sàn. Trước khi gọi cho A Vương anh còn hi vọng cậu đã vẫn còn đang đi theo Khả Ái, bây giờ thì hi vọng của anh hoàn toàn bị dập tắt.
------
6,5k lượt đọc rồi
Ăn mừng hoy