_ Thưa chú Khải tụi con về_ nói rồi Khắc Dĩ nắm lấy tay Nguyệt Dao chạy vào nhà.
_ Anh về đi_ cô cất tiếng với âm lượng rất thấp
_ Em sẽ ổn chứ?_
Không trả lời anh, cô bước xuống xe sau đó đi thẳng vào nhà. La Khải thở dài, cho đóng cửa tự động sau đó cho xe cất bánh chạy đi.
_ Tụi con đã về_ hai đứa nhỏ hớn hở nói sau đó chạy đi tìm ông
_ Về rồi đấy à...chao ôi, cục cưng của ông_ Mộc Đế chạy đến ôm lấy hai đứa
_ Chà..o ông_ cô nói mệt mỏi, đôi chân nhấc lên từng bước nặng trĩu.
_ Mộc Trà, con sao thế?_ ông ngạc nhiên, nhíu mày lo lắng
_ Mami từ lúc trên xe cứ vậy a_ Nguyệt Dao lên tiếng
_ Đúng đó, hỏi gì cũng không trả lời_ Khắc Dĩ gật đầu
_ Tụi con mau vào phòng ăn tối sau đó lên phòng ngủ đi_ Mộc Đế bảo
_ Vâng_
..
...
....
_ Mộc Trà?
_ Ông ơi, con..._ trái tim như ngừng đập, trời đất như quay cuồng trước mặt.
_ Mộc Trà! Quản gia quản gia đâu? Người đâu!_ ông vội vã kéo xe lăn lại bên cô, la lớn gọi người
_ Chủ tịch...áa, tiểu thư, tiểu thư_ cô người hầu chạy đến hoảng hốt la lên
_ Còn không mau đem con bé đến bệnh viện!_ ông gằn giọng
_ Mau lên_ hàng tá người chạy ra bế Mộc Trà mang vào xe đi đến bệnh viện. Quản Gia phải giúp ông vào xe khác đuổi theo
Tại bệnh viện - phòng cấp cứu
_ bác sĩ, cháu gái tôi thế nào?_ Mộc Đế liên tiếp hỏi câu đó mỗi lúc ông thấy bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, trong lòng nôn nóng muốn biết tình trạng của cô.
_ Xin lỗi, tôi không phải bác sĩ khám cho cháu gái ông_ người bác sĩ trả lời
Ông lại gật đầu cho qua, đôi mắt lại hướng lên nhìn tấm bảng cấp cứu đỏ lói. Mộc Trà, đã có chuyện gì xảy ra với con?
_ Ai là người thân của bệnh nhân Mộc Trà?_ một cô y tá bước ra
_ Là tôi, ông nội của nó_ quản gia liền đẩy ông đến gần cô y tá
_ Vâng, xin ông đi với tôi đến gặp bác sĩ_
_ Còn cháu gái tôi?_
_ Bệnh nhân đã được chuyển đến phòng hồi sức
_ Có thể gặp nó trước không?
_ Bệnh nhân cần yên tĩnh, bác sĩ muốn gặp ông trước
....được_
Mộc Đế mở cửa vào, trước mặt ông hiện là một bác sĩ cũng đã có tuổi, khuôn mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã bạc trắng.
_ Chào Mộc chủ tịch, mời ông ngồi_ vị bác sĩ lên tiếng
_ Bác sĩ nghĩ tôi ngồi được à?_ Mộc Đế nhếch nhẹ môi
_ À..tôi xin lỗi_ vị bác sĩ để ý phát hiện ông đang ngồi xe lăn liền xin lỗi.
_ Vấn đề chính, cháu gái tôi ra sao!?
_ Được....cháu gái ông. Cô ấy đang bị thần kinh co thắt lại dẫn đến ngất xỉu và hiện giờ chúng tôi không biết khi nào cô ấy mới tỉnh lại được_ vị bác sĩ trả lời
Mộc Đế sắc mặt biến sắc. Ông đập mạnh mặt bàn quát_ Ông nói vậy là sao!? Cái gì mà thần kinh co thắt!? Cháu gái tôi sao có thể bị căn bệnh kỳ quái đó!?
Ông trợn mắt nhìn vị bác sĩ tức giận, rồi ông cảm thấy tim mình đau nhói, khó thở...
_ Chủ Tịch, bình tĩnh. Thở đều vào, đừng quá tức giận_ quản gia vuốt ngực ông
_ trước hết xin Mộc chủ tịch hãy bình tĩnh_ vị bác sĩ nhìn ông sốt sắng
_ Bình tĩnh được sao..hộc..hộc?_ Mộc Đế cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình
_ Tôi chắc Tiểu Thư nhà ông cũng không muốn thấy ông mình như thế đâu_ vị bác sĩ trả lời
_ Ông nói thế là sao?_
_ Ông không cần hiểu đâu_ vị bác sĩ lắc đầu rồi nở một nụ cười nhẹ.
_ Thật ra tình trạng cháu tôi bây giờ thế nào? Nó còn có con cái ở nhà mong chờ nó và còn rất nhiều người lo lắng cho nó đấy!_ Mộc Đế nói gằn từng chữ
_ Con? Là của Tiêu Thiếu sao?_ vị bác sĩ chợt cau mày
_ Sa..sao ông biết?_ Mộc Đế có chút ngạc nhiên
_ Haha, tôi là bác sĩ Tần, là bác sĩ thường xuyên được Tiêu Gia mời đến xem bệnh. Tiểu thư nhà ông là người tôi đã khám ở biệt thự của Tiêu thiếu gia cách đây hơn hai năm. Tình cảm của họ, sao tôi không biết được cơ chứ_ vị bác sĩ cười nói
_ Vậy sao?_
_ Thế Tiêu thiếu đâu? Cậu ta không đưa tiểu thư vào viện cùng ông à?
Mộc Đế nhìn bác sĩ rồi thở dài, ông hiện giờ không biết đã xảy ra chuyện gì giữa hai đứa nữa. Vì từ khi Mộc Trà quay trở lại, ông đã quên lãng đi là Tiêu Dũ là người đang mong được thấy con bé còn sống trở về nhất. Khoan đã! Hình như...thằng nhóc đó chưa biết gì về hai đứa nhỏ, không biết Mộc Trà đã nói chưa nữa? Rốt cuộc thì hai đứa đã gặp nhau chưa? Nếu đã gặp thì chuyện gì đã xảy ra? Liệu...chuyện Mộc Trà ngất xỉu có liên quan đến nó?
_ Mộc chủ tịch?
_ a vâng bác sĩ_ tiếng gọi của bác sĩ Tần kéo Mộc Đế ra khỏi những ý nghĩ dài dòng đó.
_ Ông không sao chứ?
_ Vâng, tôi không sao
_ Quay lại vấn đề chính, tiểu thư có lẽ lúc nhỏ đã bị tổn thương rất nhiều và điều đó có lẽ đã ám ảnh cô và làm tinh thần cô hiện giờ yếu đi. Chứng co giật thần kinh này xảy ra là vì cô ấy đã kìm nén nhiều thứ, chịu đựng đến nỗi cơ thể mình không chịu nỗi được nữa và nó dẫn đến ngất xỉu
_ Vậy làm cách nào con bé tỉnh lại?
_ Điều này...chúng tôi không giúp được. Tỉnh lại hay không đành phải phụ thuộc vào lý trí của cháu gái chủ tịch
_ Ý ông là sao!? Làm bác sĩ mà không biết chữa bệnh thì làm bác sĩ làm gì_ Mộc Đế không kìm được cảm xúc, lại tức giận, khuôn mặt ông hiện đỏ bừng.
_ Nếu đối với tiểu thư, cuộc sống này quá đau khổ và cô ấy không muốn nhìn thấy nó nữa thì có lẽ cô ấy sẽ ngủ mãi và không bao giờ tỉnh lại. Đây là chứng bệnh tâm lý, xin lỗi nhưng chúng tôi không giúp gì được
_ Bác sĩ Tần, coi như tôi xin ông. Tìm cách cứu con bé, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được, ngay cả cái mạng già này. Xin ông đấy bác sĩ, làm ơn đi_ giọng Mộc Đế khàn đi, mắt ương ướt
_ Chủ tịch, ông đừng làm vậy. Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác_ bác sĩ Tần bối rối nói
......
_ Quản Gia, đi thôi_ Mộc Đế nói, khuôn mặt buồn bã làm nếp nhăn ông hiện rõ thêm.
Quay trở lại phòng bệnh của Mộc Trà
Mộc Đế bước vào phòng nhìn khuôn mặt xinh xắn không một chút sức lực của cháu gái mình. Ông nhẹ nắm lấy bàn tay thon gầy của cô
_ Mộc Trà, cháu yêu của ông. Con mau tỉnh lại đi rồi chúng ta về nhà_
_ Con nói gì đi chứ, con không sợ ông giận sao?_ ông rơm rơm nước mắt
_ Cái con nhóc này! Ông không la là không dậy đúng không? Dao Nhi Khắc Dĩ đều đang chờ con đấy! Nếu chúng nó thấy con thế này thì sẽ ra sao hả!!
.......
_ Mộc Bá, Hứa Lam. Nếu hai đứa trên trời có mắt thì làm ơn giúp Mộc Trà tỉnh lại đi. Ôi cháu tôi_Ông nhắm nghiền mắt, nước mắt đua nhau tuôn.
Quản Gia thấy tình cảnh như vậy cũng không kìm được lòng cảm động rơi nước mắt. Đúng là chỉ có Tiểu Thư mới khiến Mộc chủ tịch quan tâm như thế.
------------------------------------------------
_ Chủ tịch, hôm nay chủ tịch phải ký hợp đồng với tập đoàn HG
_ Tập đoàn lớn bên Úc, sắp lập công ty chính ở đây đúng không?
_ Vâng thưa chủ tịch
_ Khi nào?
_ Mười lăm phút nữa
_ Được, ra ngoài đi
_ Vâng, tôi xin phép
15 phút sau:
_ Chào_
_ Chào ông_ anh lạnh lùng nhìn người đàn ông có tuổi trước mặt_Mời ông ngồi
_ Không cần, ta đang gấp nên phải đi ngay. Về hợp đồng, ta đồng ý_ ông nói
_ Nhanh vậy sao?_ anh có chút ngạc nhiên
_ Tôi đã không còn ân oán hay nợ nần gì với cậu, cớ gì phải day dưa tốn thời gian?_ ông trả lời nghiêm túc.
_ Ân oán? Nợ nần?
_ Chàng trai trẻ, chả phải tôi đã trả cháu gái tôi cho cậu sao? Hình như cậu đang xem lời nói và hành động của tôi không lan quyên với nhau thì phải_ ông hớp một ngụm trà...cười nhạo
_ trả cháu gái?_ anh tiếp tục sự khó hiểu và tò mò của mình, anh cần một lời giải thích
_ Cậu! Thật muốn tức chết lão mà, xin phép!_ ông tức giận quát, rồi đi nhanh ra cửa
_ Khoan đã! Chủ tịch Hứa, thật sự tô..i không biết gì cả_ anh hạ giọng, không lạnh lùng như trước. Chỉ mong ông có thể hiểu và cho anh biết sự thật là như thế nào.
Dường như Hứa Viên dần đoán được vấn đề của anh hiện giờ. Ông nhếch nhẹ môi
_ Đã bao giờ....cậu tò mò về cuộc sống con bé trong 2 năm qua?
_ Ý ông là..
_ Câu hỏi đôi lúc không trả lời cũng biết_ nói xong ông bỏ đi, để lại Tiêu Dũ đứng đó với hàng ngàn câu hỏi.
Anh hiểu ý ông, ông sẽ không nói cho anh biết. Anh phải tự tìm câu trả lời, câu trả lời cho sự thật của hai năm trước. Nha Đầu...chẳng lẽ đã có chuyện gì anh không biết về em sao? Anh chợt cảm thấy...anh có chút vô tâm.
~oOo~~oOOo~
Nhà trẻ:
_ Chào bé_ anh nhẹ nhàng bước đến
Hử? Ai đây? Quen quá. À, hình như là chú bửa trước ở nhà hàng ôm Boss rồi làm cho Boss đau lòng đây mà.
(Là lúc hai người mới gặp lại sau khi nữ chính vừa quay trở lại nước tìm Tiêu Dũ)
_ chào chú_ Nguyệt Dao đưa đôi mắt xa lạ nhìn anh_ chú đến tìm Boss à?
_ Boss?
_ à, là mami á_ Nguyệt Dao bỗng nhe răng cười híp mắt
"Con bé thật dễ thương hệt Nha Đầu" anh nghĩ thầm.
_ Chú muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ con hai năm trước_ anh hỏi thẳng, anh nghĩ con bé sẽ là người biết mọi chuyện và dễ dàng kể cho anh nghe mọi chuyện vì nhìn nó lanh lắm, mới bé tí mà đã rất thông minh về cách ứng xử trả lời. Hình như nó có chút gì đó giống anh....Chết tiệt! Tiêu Dũ, mày đang nghĩ cái gì thế này??
_ Không nói_ Nguyệt Dao cũng thẳng thắn, quay lưng chạy đi làm anh đứng người
_ Này bé..chú không phải người xấu!_ anh nói lớn gọi Nguyệt Dao
_ Chú yêu mẹ con_ giọng anh chợt nghẹn lại, ai không nói. Nói chữ Yêu với một cô bé còn đang học mẫu giáo thì làm sao nó hiểu.
Nguyệt Dao khựng lại, cô bé biết chứ, nó có thể cảm nhận được tình cảm của chú đối với mẹ nó và hình như mẹ nó cũng yêu chú. Con bé luôn cảm thấy có thứ gì đó rất gần gũi khi gặp Tiêu Dũ nhưng đáp lại..sau lần gặp anh là giọt nước mắt, khuôn mặt đau buồn của mẹ nó. Tuy nghĩ đi nghĩ lại, nhưng Nguyệt Dao cũng có cảm giác, nếu nói ra thì có lẽ sẽ tốt hơn
_ Này! Tránh xa em tôi ra_ Khắc Dĩ chạy đến, dang tay chắn cho em
Cái ông chú này là ai mà dám đứng gần Dao Nhi của ta! Còn muội muội ngốc, không biết người ta tốt hay xấu cũng nói chuyện là sao!
Tiêu Dũ mắt chạm mắt với cậu nhóc, ánh mắt của Khắc Dĩ có một lực hút mạnh mẽ, kiên cường rất lớn làm anh cau nhẹ mày khó chịu, đưa ánh mắt lãnh khốc của mình nhìn thẳng vào mắt Khắc Dĩ. Cứ như hai người đang đọ nhau bằng mắt vậy, một người không biết người kia là con trai mình, một người không biết người kia là cha mình....
_ Thôi được, ta đi. Tạm biệt_ anh quay người bỏ đi
1 bước, 2 bước rồi 3 bước...khoảng cách càng ngày càng xa
_ Mẹ con quay về là tìm ba con, mẹ đã buồn lắm!_ Nguyệt Dao chợt la lớn
_ Con bé này, em nói cái gì vậy_ Khắc Dĩ cốc nhẹ đầu con bé rồi kéo tay nó đi.
Tiêu Dũ khựng lại, khuôn mặt như đông cứng, con bé vừa nói cô ấy quay về là tìm cha của nó, vậy còn La Khải? Chết tiệt, chẳng lẽ...?
Anh vừa quay đầu lại thì không thấy hai đứa nhỏ đâu, hai tiểu quỷ này biến nhanh thật!
Về đến nhà, anh định cho người điều tra gấp nhưng một ý nghĩ loé ra làm anh phải chuyển kế hoạch qua người khác, Mạc La Khải!
Tiệm trà Yến Xuân
"Không biết cậu ta có tới không nhỉ"_ Tiêu Dũ lo lắng, ngồi không yên. Ly cà phê của cậu tan đá nãy giờ
_ Chờ lâu không?_
_ Mạc La Khải_ Tiêu Dũ thấy anh liền đứng bật dậy
_ Bình tĩnh, tôi chỉ bị tai nạn, khó khăn lắm mới lết đến đây được đây_ La Khải nói nghe như rất nghiêm túc. Anh đã để Tiêu Dũ đợi 3 tiếng.
Tiêu Dũ thật không có hứng cãi với cậu ta_ ngồi đi
_ Có chuyện gì?_ La Khải chống cằm nhìn Tiêu Dũ
_ Tôi không thích nói cho người đã biết tôi muốn gì?_ Tiêu Dũ cười khinh
_ Tôi biết à? Haha, xin lỗi, tôi quên mất anh muốn gì rồi_ La Khải cười sảng khoái trêu chọc.
_ Cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra_ Tiêu Dũ không những tức giận mà vẫn nói chuyện nghiêm túc và điều đó làm La Khải có chút bất ngờ.
_ Anh nghĩ tôi sẽ nói sao?_ La Khải nhếch môi
_ Đúng
_ Vì?
_ Cậu cũng yêu cô ấy
_ Thì sao?
_ Cậu có thể làm tất cả để cô ấy hạnh phúc
_ Nực cười, hạnh phúc con bé thì liên quan gì đến anh? Sau những chuyện anh làm tổn thương nó, giờ anh lại nói là sẽ cho con bé hạnh phúc à!
_ Tôi sẽ thay đổi
_ Chắc không?
_ Cậu cũng biết tôi là người biết giữ quy tính mà.
Không khí chợt trầm hẵng đi, tiệm tên Yến Xuân nhưng khí lạnh bay khắp nơi cứ như Yến Đông.
La Khải khẽ dương mắt nhìn Tiêu Dũ, anh vẫn ngồi đó nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
_ Ba năm về trước, Mộc Trà được báo là anh đã qua đời_ La Khải thở dài bắt đầu kể lại chuyện hai năm trước...
_ Sau đó?
_ tôi gặp Mộc Trà, và phát hiện nó có thai_ anh nói tiếp
........vậy ra, hai đứa nhỏ thật không phải là của La Khải.
_ Con bé sinh đôi, hai chữ đầu tiên nó nói sau khi sinh là...tên anh:"Tiêu Dũ". Hai năm sau, Mộc Trà biết được anh vẫn còn sống liền tức tốc quay trở về.....sau đó thì thế nào, anh cũng biết rồi_ La Khải nói rõ từng chữ, sau đó nhìn Tiêu Dũ
Khuôn mặt Tiêu Dũ hiện giờ sốc chưa từng thấy, cảm giác tội lỗi, cảm xúc dâng trào trong anh. Anh ngồi bất động, đôi môi mấp mấy không nói nên lời
_ Dù tôi đã bị con bé từ chối tình cảm...nhưng tôi cảnh cáo anh, tôi bỏ cuộc không có nghĩa là anh muốn làm gì thì làm. Anh làm con bé đau, tôi liều mạng với anh! Xin phép_ La Khải đứng dậy bỏ đi.
điện thoại La Khải chợt rùng
_ alo........vâng? Khi nào? Hả!
Tiêu Dũ giật mình nhìn La Khải sau khi nghe tiếng la bất ngờ.
La Khải quay đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ ngầu, tay cuộn thành hình nắm đấm
!!!...cái gì thế? Vô cớ đánh người sao?
Tiêu Dũ cau nhẹ mày, ánh mắt lạnh lùng có chút ngạc nhiên. Anh chống tay đứng dậy phủi nhẹ bộ y phục.
_ Tên khốn! Nếu không phải vì mày thì Mộc Trà đã không nhập viện rồi!!
_ Cậu nói gì cơ? Mộc Trà...cô ấy thế nào?
_ Còn hỏi nửa hả!
_ Làm ơn đi, cho tôi biết cô ấy thế nào
_ Con bé sắp chết rồi mày biết không!!!
....Nhói
La Khải nghiến răng quát, anh giận dữ đấm cho Tiêu Dũ thêm vài cái sau đó lập tức rời khỏi chạy đến bệnh viện. Tiêu Dũ hoảng hốt chạy theo, lòng nóng như lửa đốt, cảm xúc đau buồn lẫn lộn..Nha Đầu, xin em đừng có chuyện gì không anh sẽ sống không nổi...anh thật xin lỗi xin lỗi em nhiều lắm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com