Đáp lại câu hỏi chứa đầy sự khẩn trương của anh là sự im lặng cộng một suy nghĩ:
"nam thần này thật đẹp a..."
_ Phòng bệnh nhân Mộc Trà!_
Cả gian cửa chính của bệnh viện, ai ai cũng giật mình run sợ sau khi nghe tiếng nói trầm, lạnh, và không cảm xúc thốt ra từ miệng một nam thần khác..A, lần này thì y tá nhập viện khá nhiều rồi, anh ấy đẹp hơn cả nam thần.
_Tại sao anh lại ở đây?_ La Khải nhướng mày hỏi_ Chẳng lẽ anh đi theo tôi?
Tiêu Dũ không nói gì, chỉ im lặng
_ Anh không biết nhục là gì à? Anh muốn Mộc Trà đau lòng vì anh nữa sao hả tên kia!?
_ Tôi muốn gặp cô ấy_ anh đưa vẻ mặt hờ hợt trả lời La Khải
_ Anh nghĩ anh đủ tư cách gặp con bé à!
_ Đây là chuyện của tôi_ anh cau nhẹ, ánh mắt chứa đầy nỗi lo lắng cho Nha Đầu.
Tên La Thiếu Gia này quả là cao siêu, miệng liên tục phát ra những câu nói thật muốn làm người ta phát điên lên trong tình huống như thế này. Nhưng anh thật sự không rỗi hơi để tức giận nói với cậu ta. Điều anh cảm thấy bây giờ là tim đập loạn lên, cảm giác sợ hãi mất đi một ai đó mỗi lúc một cao, anh muốn gặp cô ấy, nhóc con của anh.
_ Mời hai thiếu gia đi theo tôi_ một chất giọng đã có tuổi, có chút nghiêm nghị nhưng trông điềm đạm cất lên
Cả hai đều quay lưng ngạc nhiên nhìn qua người vừa mới cất giọng nói đó.....
Là quản gia của Mộc Gia
Tiêu Dũ cũng như La Khải đều vội vã đi theo sau vị quản gia đến phòng bệnh.
< Cạch..>
Bốp!
...............một tiếng bốp vang lên đanh gọn
_ Cậu còn có sĩ diện đến đây à?_ ông gằn từng chữ
_ Hứa Chủ Tịch?_ Tiêu Dũ mắt có chút chao đảo, một bên mặt đau rát, khoé miệng cũng rĩ máu.
_ Tại sao cậu lại làm con bé ra nông nỗi này trong khi ta đã cho cậu một cơ hội để chứng minh với ta rằng nó và cậu có thể thành đôi !?_ Hứa Viên nói, bàn tay ông vẫn còn đau nhưng lòng ông còn đau gấp bội.
Ngay sau khi ra khỏi tập đoàn Tiêu gia, ông nhận được tin là cháu gái ông xảy ra chuyện. Ông liền vội vàng chạy đến và cảm thấy lòng đau như cắt khi vừa nhìn thấy Mộc Trà bé bỏng của ông nằm trên giường bệnh với khuôn mặt xanh xao biết nhường nào.
_ Mày cút đi cho tao! Tao thật không có đứa cháu rể nào như mày!_ Mộc Đế lăn xe lăn ra trước cửa phòng mắng Tiêu Dũ.
_ Ông ơi, cho con gặp cô ấy đi...Mộc Trà, vợ con_ anh van xin.
_ Nó là vợ mày? Mày xứng với chữ phu quân của nó sao?_ Mộc Đế nhếch môi, lạnh lùng nói
_ La Khải, mau kéo nó ra ngoài_ Hứa Viên ra lệnh.
_ Không, con muốn gặp cô ấy! Con biết lỗi, con hối hận, con biết có nói câu xin lỗi cũng chẳng làm được gì nhưng xin mọi người, làm ơn cho con nhìn thấy cô ấy. Làm ơn đi_ anh chắp tay van xin. Sau cái tát, cũng không màng đến lời mắng chửi của mọi người, anh vẫn cố gắng nhìn hình bóng cô trên giường bệnh.
Không phải bất đắc dĩ, không phải vì sợ người đời chê cười nhưng anh là thành tâm xin cho một cơ hội sửa đổi để gặp cô, thấy cô, chạm vào và ôm lấy thân xác bé bỏng của cô.
Không chỉ mọi người
Ngay cả La Khải cũng ngạc nhiên, mắt mở to...
Tiêu Thiếu Gia thường ngày lãnh khốc, vô tâm, lạnh lùng, độc địa,..v..v...một Tổng Tài quyền quý Tiêu Dũ bây giờ không ngờ lại chống chân quỳ xuống nền thật mạnh, nước mắt tuôn dài trên gương mặt anh tuấn, cúi đầu van xin hối lỗi trước mặt nhiều người.
Mộc Đế Hứa Viên sốc ngay sau khi Tiêu Dũ làm vậy....biết rõ đây không hoàn toàn là lỗi của anh...nếu Hứa Viên không dựng nên chuyện "qua đời" thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi. Nghĩ tới đây Mộc Đế lại cảm thấy giận lão Hứa vô cùng, nhưng lúc nãy sau khi thấy khuôn mặt sầu thảm đau thương của lão nhìn cháu gái mình. Ông cũng nhanh chóng mềm lòng tha thứ bỏ qua mọi chuyện, chắc có lẽ vì hai người là bạn đã lâu, là sui gia, và còn có duy nhất một đứa cháu gái là người thân.
_ Haiz, vào đi_ Mộc Đế thở hắt ra một hơi rồi nói
!!_ Con cảm ơn_ anh đứng bật dậy chạy vào phòng
_ Này, ta chưa
_ Lão Hứa, đây cũng đều là lỗi do ông hết đấy!_ Mộc Đế cau mày kéo Hứa Viên ra khỏi phòng.
La Khải nhìn bóng Tiêu Dũ bước vào, không biết tại sao lòng vừa buồn, vừa uất ức, tức giận nhưng nhiều nhất là vui và an tâm. Đúng là không có gì có thể chia cách hai người họ, không có gì là không thể cho một tình yêu được định sẵn. Rất tiếc, anh không phải là người đó, không phải là một nửa của tình yêu, anh không có quyền. Nghĩ vậy, La Khải lặng lẽ theo sau quản gia bước ra khỏi phòng. Mộc Trà, huynh sẽ vào thăm muội sau nhé.
--------------------------------------
Tiêu Dũ run rẩy lại gần giường bệnh, anh như không còn một chút sức lực nào nữa. Vòng tay ôm nhẹ Nha Đầu vào lòng, anh biết trái tim mình đã chết một nửa.
_ Ngốc, anh biết lỗi rồi, đừng bỏ anh một mình..._ khẽ cúi xuống hôn nhẹ trán cô, anh thật chỉ đủ sức thì thào trong miệng. Nếu anh nói ra, anh sợ chính anh cũng không nghe thấy được.
Mộc Trà hôn mê xuốt năm ngày không tiến triển và người trông có vẻ gầy gò hơn. Bạn thì ít...chỉ vài người đến, một lát rồi đi. Duy trong căn phòng vẫn luôn còn một người ngày qua ngày tận tình chăm sóc cô, sáng anh chải tóc cô nhẹ nhàng, lau người cô mỗi đêm, và trò chuyện cùng cô dù cho anh không nhận được câu trả lời.
Tối đến, mùa đông lạnh lẽo làm căn phòng đã im lặng, đã buồn giờ còn buồn hơn. Đang say giấc bên giường cô, Tiêu Dũ khẽ cử động nhẹ đuôi mắt sau khi nghe tiếng thủ thỉ khẽ khàng.
_ Mau vào đi, khẽ thôi_
_ Anh à, Boss đâu?_ Nguyệt Dao như không nghe được lời anh mình nói, tự nhiên bước đến..
_ Ơ cái con bé này! Lộ rồi kìa!_ Khắc Dĩ chạy lại nắm lấy tay con bé, tay kia vỗ nhẹ vào trán cô.
Tiêu Dũ trố mắt nhìn hai đứa nhỏ hai tuổi hơn vừa đột nhập vào phòng bệnh thất bại một cách lãng xẹt.
_ Ai đưa hai nhóc đến đây thế?_ anh hỏi
_ Aaa
_ Này, shhhh, nhỏ thôi_ Tiêu Dũ đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng cho hai đứa.
_ S..sao chú lại ở đây?
_ Sao chú không ở đây được?
_ Đây là phòng mami!_ cả hai đồng thanh nói
_ Mami của các con cho chú ở đây mà?_ anh chợt cười nhẹ nói, nói dối với ai chứ với trẻ em thì dễ dàng.
_ Phòng này có tên chú à?_ Nguyệt Dao hỏi..anh cứng họng
Tiêu Dũ ngớ người rồi sau đó bật cười nhẹ, độ dễ thương, tài lanh, và lý sự của hai đứa làm anh bước đê s lại gần ôm chầm lấy hai đứa dù Khắc Dĩ đã cố hết sức bỏ chạy. Tụi nhỏ là con anh, anh đã làm cha rồi.
_ Chú, con nói cho biết! Chú chọc con với Boss, ba con biết là vỗ mông đấy!_ Khắc Dĩ lý sự nói
_ Haha, vậy sao? Thế thì chú phải cẩn thận rồi_ anh xoa đầu thằng nhóc
Khắc Dĩ phồng má, đẩy tay anh ra rồi sửa lại mái tóc đen mượt của mình
_ mami có sao hông?_ Nguyệt Dao nhón chân, vì bé quá nên không đủ cao để nhìn thấy mẹ nằm trên giường.
_ Ờ, kh..không sao. Mami của các con chỉ làm việc mệt nên ngủ thôi_ anh bối rối trả lời
_ Sao ngủ lâu?_ Khắc Dĩ chợt hỏi một câu không hoàn chỉnh, không biết là cậu nhóc cố ý hay là nói sai thật nhỉ. Hệt cô ấy, từ ngữ lâu lâu nghe khó hiểu thật.
Tiêu Dũ nghe vậy cũng không biết trả lời sao thì chợt
_ Em nghĩ chắc Boss giận ba không đến thăm Boss a
_ Ngốc, ba có biết Boss vào bệnh "diện" âu
_ Vì boss ghét hai anh em mình sao?_ Nguyệt Dao bắt đầu mếu máo
_ Mít ướt, sao phải giận? Mình đâu làm gì sai âu
_ à, quên mất hai anh em mình rất nghe lời Boss. Ơ nhưng sao anh cốc đầu em!
_ Anh thích, tại em ngốc_ Khắc Dĩ cười lộ cái răng khểnh chọc Nguyệt Dao
Hai đứa bắt đầu cãi qua cãi lại trước mặt Tiêu Dũ làm anh nhức cả tai, chóng cả mặt.
_ Thôi, rốt cuộc thì ai mang hai đứa đến đây?_ anh lên tiếng kết thúc cuộc cãi vã
_ Y á!
_ Ngốc! Là Y Tá_ Khắc Dĩ cốc yêu em mình
_ À..._ Nguyệt Dao gật đầu ý "đã hiểu"
_ Trước đó, ai mang hai đứa đến bệnh viện?
_ là chú La Khải!_ Nguyệt Dao vừa trả lời vừa kéo Khắc Dĩ đến gần chiếc giường
Tiêu Dũ chợt nhớ ra là La Khải là người biết anh đã biết sự thật, xem như lần này câu ta mang hai đứa nhỏ vào đây chơi cùng anh. Đúng là anh nợ cậu ta rất nhiều, nhất là vì tình.
Nghĩ ngợi xong, anh đứng bật dậy hít thở thật đều vài lần sau đó lại bên bế hai tiểu quỷ lên một góc giường cạnh mami.
_ c..Cảm ơ..n_ Khắc Dĩ cúi đầu nói
_ Cảm ơn chú!_ Nguyệt Dao lại nhe răng cười híp mắt
Anh cười thầm_ Ngoan
Liệu chong chóng có thể quay ngược chiều gió..? Liệu quá khứ vui vẻ có thể trở lại xoá tan những đau thương? Liệu em có thể quay về với anh như ngày xưa? Và liệu tất cả mọi thứ có thể quay trở về vạch xuất phát? Nếu biết trước, lúc đó, anh thề anh sẽ không quen em để sau này em sẽ không đau vì anh.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com