"Là..ai? Là ai đang gọi cái tên đó? Đó có phải tên tôi không"
Tỉnh lại và nhìn ta này, Mộc Trà
Một giọng nói dịu dàng vang lên trong tâm trí cô.
Cô nhẹ nhàng mở mắt ra
"Bà là..ai?"
Trước mắt cô...là một người phụ nữ đã có tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp, bà đẹp một cách thuần khuyết...phải nói là đẹp tuyệt trần.
Ta... là người đã mang con đến thế giới này...nhưng lại không thể chăm sóc con được một ngày
Bà ấy nói rồi cúi mặt xuống khóc, giọt nước mắt ấy làm cô cảm thấy thương cảm vô cùng. Mộc Trà nhẹ đưa tay đặt lên má cô và quệt đi những giọt nước mắt ấy.
"Đừng khóc"
..........
Mộc Trà, con...có biết mình đang bị gì không?
"Biết"
Vậy con có muốn có lại ký ức của mình?
Nghe câu đấy, khoé miệng Mộc Trà nhếch lên "Có thể sao?"
Người phụ nữ thấy thế liền đáp lại một nụ cười dịu dàng
Không có gì là không thể
Chân mày có chút nhíu lại, bà cô kỳ quái này là ai? Tự nhiên xuất hiện trước cô rồi nói toàn chuyện vô lý.
Con gọi ta là bà cô kỳ quái sao?
*giật mình
"Bà...có thể đọc được suy nghĩ của tôi?"
Bà ấy lại cười nhìn Mộc Trà
Không gì là không thể
Lại câu nói đó, Mộc Trà vẫn không tin nổi...nhưng nếu bà ấy đã nói như vậy thì
"Chứng minh đi"
Mộc Trà lại nhếch môi, nghiêng nhẹ đầu nhìn người phụ nữ thách thức. Nhưng người phụ nữ này mặt vẫn rất bình tỉnh, luôn nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, bà ta thật khó hiểu.
Ta đã chứng minh cho con từ lúc đầu rồi
"?"
Nhìn và nghĩ kỹ lại đi, con sẽ hiểu
Mộc Trà tuy có chút tức giận khi cứ lòng vòng với người này mãi mà chưa có câu trả lời nhưng cũng mím môi nghe lời, bắt đầu suy nghĩ.
.....là gì, nhìn ư? Cô bắt đầu nhìn lại bản thân mình. Có gì khác đâu chứ, cô vẫn bình thường thôi mà. Mộc Trà bắt đầu giãn cơ thể xem mình có bị gì không...vẫn bình thường! Cô nói lên ba tiếng a A A, rất rõ, rất bình thường. Cô ngồi dậy bước ra khỏi giường, đi qua đi lại... Đâu có gì kỳ lạ đâu chứ?
Haha, con ngốc thật đấy. Nghĩ kỹ lại xem
Người phụ nữ đó bật cười. Mộc Trà cau mày, cô bây giờ như một con ngốc ấy! Có gì lạ đâu, cô nói được, cử động được, đi đứng được, bình thường mà! Rất bình th......Chờ đã! có...có gì đó không ổn. Nói được....cử động.....đi đứng được, những điều này cô nhớ hôm qua mình vẫn không đủ sức để làm mà sao giờ lại.... Mộc Trà mở to mắt nhìn người phụ nữ.
Con tin chưa?
Người phụ nữ nở nụ cười đắc thắng nhìn cô, cô cúi đầu ý xin lỗi và nói duy nhất một chữ: Tin.
Bây giờ con muốn ta hồi phục ký ức của mình không?
Cô chần chừ, không phải là không muốn nhưng có gì đó, có gì đó rất khó để nói nhưng nó làm cho cô có cảm giác không thể.
Đồ ngốc, con sợ ký ức của chính mình sao? Đúng là yếu đuối mà, thật khiến cha mẹ thất vọng!
"Cô nói gì!?"
Ồ, không nên tức giận khi người ta nói đúng sự thật chứ. Suy nghĩ kỹ đi, cô bé.
"Tôi..."
Người phụ nữ tiến lại gần Mộc Trà, cô ấy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mượt của cô, mỉm cười nói: Hầu hết, con người chúng ta can đảm hơn mình tưởng, nhưng ai cũng có thể chế ngự được bất kỳ nỗi sợ hãi nào nếu họ quyết chí vượt qua nó. Hãy nhớ rằng, nỗi sợ không tồn tại ở đâu cả ngoại trừ trong tâm trí con, Mộc Trà.
.........
"Giúp tôi, nhớ lại mọi thứ" cô nói chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt nhìn rất nghiêm túc.
Người phụ nữ cười mãn nguyện, đưa lòng bàn tay mình che đi cặp mắt của Mộc Trà
Hít thở sâu vào, con sẽ thấy
Mộc Trà làm theo...
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng ồn ào, tò mò cô mở mắt ra. Ngạc nhiên khi trước mắt cô giờ hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
"Con Nha Đầu này! Đúng là không biết trên dưới!
Không cha không mẹ.
Dám dụ dỗ chồng tao, đúng là Hồ Ly.
Bắt nó, nhốt nó vào chuồng cho tao!"
"Tôi muốn đòi lại khoản nợ, 656 ngàn USD
Không đủ sao? Cô ta đáng giá cho bà trả hết nợ đấy!
Mai sẽ có người mang tiền đến"
"Gọi anh Tiêu Dũ
Từ nay, anh lúc nào cũng sẽ bên em, không cần sợ
Tấm lòng làm tim ấm áp
Ngốc!
Nha Đầu, anh sẽ gọi em là Nha Đầu
Em rất đẹp
Ngoan, ổn rồi
Nha Đầu anh sẽ bảo vệ em
Nhóc con, đừng khóc, xin em
Em là của anh
Anh xin lỗi, nhưng anh ghen rồi
Anh yêu em"
"Hy Tranh? Um...tên lạ...nghe rất êm tai. Chào em, anh là Vương Tử
Dễ thương quá
Anh sẽ mua cho em thật nhiều kem
Hẹn gặp lại em, bé yêu"
" Vương Kha, em của Vương Tử
Thật ra nhóc là ai? Người tình của Tử Ca?
Xin lỗi, tôi sai rồi
Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ nhóc"
"Quách Chi Linh"
"Từ Du Tố"
"Ta là ông nội con..Mộc Đế, tên thật của con là Mộc Trà
Cha con là Mộc Bá, mẹ là Hứa Lam
Con và Tiêu Dũ có hôn ước với nhau
Cháu gái yêu của ông
Cục cưng của ông
Ngoan lắm"
"Ta là Hứa Viên, ông ngoại của con
Ta sẽ mang con bé đi
Tiêu Dũ đã chết
Ta xin lỗi, ta đã dối con
Ông ngoại chỉ vì thương con thôi
Ta thật xin lỗi"
"Anh là La Khải
Em sao thế?
Đi đến bệnh viện với anh
Có thai?
Anh không quan tâm
Em không sao chứ?
Anh yê..
Anh không thể sao?
Chỉ một phút thôi, anh sẽ bỏ cuộc
Muội Muội Ngốc"
" Mami, Dao Nhi mạnh hơn mami luôn đấy
Boss à, Khắc Dĩ và Nguyệt Dao thương Boss lắm
Hìhì, mami là nhất
Boss ơi, Boss là mẹ, cũng là cha luôn đấy. Yêu Boss quá đi mất.
Mẹ ơi, tụi con nhớ mẹ"
Những ký ức đẹp ấy lần lượt lướt qua tâm trí cô và rồi..
"Giải thích? Rõ ràng quá rồi còn gì. Em yêu cậu ta, em có con với cậu ta, em ôm cậu ta trong khi anh vẫn một lòng yêu em. Bồ bịch chỉ là cái cớ che mắt người, che đi nỗi đau của anh khi thiếu vắng em. Anh đã muốn níu kéo em, nhưng anh thật không có tư cách đó. Mộc Trà tiểu thư, là em phản bội anh!"
Giọng nói, ngữ điệu....người đàn ông này là ai? Những gì cô thấy được chỉ là ánh nhìn của người đó dành cho cô. Đôi mắt anh ta tuy mạnh mẽ nhưng đối với cô sao lại hờ hợt, lạnh lẽo...trái tim cô đau thắt lại, như có ngàn mũi kim đâm vào...
Một cảnh tượng khác lại hiện ra: lại là giọng nói của anh...và một người phụ nữ, anh đang tình tứ với cô ta, anh đang hôn và cười thân thiện với cô ta. Khác xa với những gì anh đối xử với cô lúc ấy, hờ hửng, lạnh nhạt, chán ghét,... anh ta chính là người gây ra cho cô một vết thương lòng to lớn.
Cô là một kẻ ngốc...tại sao phải hạ mình trước anh ta?
Tại sao phải chịu đựng
Tại sao lại đau khổ thế này chứ?
Tôi và anh ta...là gì của nhau?
"Anh yêu em...Nha Đầu"
"Tôi là chồng em! Tôi quan tâm được chưa!"
"Sợ thì nắm tay tôi chặt vào"
"Vì anh yêu em nên anh sợ mất đi em"
Anh là ai? Tại sao...tôi lại không thể thấy rõ được mặt anh?...nhớ lại đi...tên là gì?...anh ta là ai...mau nhớ lại đi!!
Đó là người con yêu nhất cũng là người con sợ phải đối mặt nhất. Mộc Trà, người đó chính là nỗi sợ hãi của con nhưng giờ hãy đối mặt để vượt qua nó và hãy dùng lý trí để quyết định. Con làm được mà
Giọng nói của người phụ nữ vang vọng bên tai cô.
Người mà cô yêu nhất?
T
I
Ê
U
D
Ũ
Là anh! Chính là anh...là anh, Tiêu Dũ
Giỏi lắm, đã đến lúc con phải tự mình giải quyết vấn đề. Ta chỉ giúp con được đến đây thôi, nhưng ta tin con sẽ nhận được món quà của ta và ông ấy dành cho con. Chúng ta sẽ luôn dõi theo con, con gái yêu ạ!
Con gái yêu? Bà chính là..
_ NHA ĐẦU!
*giật mình
_ Em có sao không? Vì thấy sắc mặt em xanh xao quá, mồ hôi lại ra đầm đìa nên mới đánh thức em. Xin lỗi
Anh nói rồi vội lấy khăn lau đi mồ hôi cho cô.
_ Chờ nhé, anh đi thay nước
Cô nhìn bóng anh khuất dần sau đó gượng dậy. Đúng, hiện giờ những việc này cô làm rất dễ dàng, ký ức cũng đã trở lại. Nhưng cô lại không biết mình nên làm gì tiếp theo, bây giờ thì ý định bỏ trốn, rời khỏi đây đã không còn nữa. Trong đầu cô tuy nhớ lại toàn bộ nhưng có vẻ như không có ích gì cả. Cô lẽ ra không nên nhớ lại tất cả, nhất là quá khứ về anh. Tại sao mẹ lại làm vậy?
Tiêu Dũ, tại sao chuyện tình chúng ta lại khó đến thế chứ? Em thật sự không biết sẽ phải đối diện sự thật với anh làm sao. Trong khi anh vất vả chăm sóc cho em, quan tâm em, hy vọng em sẽ tha thứ cho anh thì em lại quá yếu đuối nằm bệnh suốt mấy tháng trời, vô dụng không làm được gì cả, chỉ chuốc khổ cho anh. Anh đã rất lo, phải không?
.....Không Được! Mình nhất định phải quên anh ấy đi, không được để cho Tiêu Dũ biết rằng mình đã có lại ký ức đau buồn ấy. Nếu không anh ấy sẽ dày vò bản thân vì quá khứ rồi sẽ thương hại mình mất.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com