Mục lục
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đơn hàng này là do Hàn Gia Sơn giới thiệu, cũng có liên quan đến Hàn Khả.

Hàn Khả từng tiến vào giới giải trí, bà Hàn cưng chiều cô nên dùng tiền lo liệu. Cô nàng chơi một thời gian, thấy không thú vị nữa lại rời khỏi. Nhưng thời gian đó cô cũng quen biết được một người bạn, đó chính là Hà Thiên Na.

Vì vậy Hàn Khả thay bạn thân là Hà Thiên Na tìm đến phân cục Đại Phúc.

Người đại diện của Hà Thiên Na tìm đại đệ tử của Thiên Cơ Các, cũng chính là Phan Thương Hải có Weibo dấu V từng nói Hà Thiên Na có xích mạch quán đồng. Phan Thương Hải không cách nào hóa giải, từ chối người đại diện của Hà Thiên Na.

Hà Thiên Na lại tìm Hàn Khả nhờ giúp đỡ. Nhà Hàn Khả giàu có, dù cô không có cách nhưng có lẽ cha mẹ cô có các mối quan hệ, vả lại Hà Thiên Na cũng biết đại khái chuyện Hàn Khả trúng tà trước kia.

Hàn Khả không từ chối, về nhà nhờ ba ra mặt mời Trần Dương.

Hàn Gia Sơn gọi điện thoại cho Mao Tiểu Lỵ thông qua danh thiếp lần trước, cô nàng nhận đơn hàng, thù lao ban đầu là bốn trăm vạn.

Thù lao này hơn giá trị thực tế của đơn hàng rất nhiều, chủ yếu là bảo đảm sự an toàn của Hà Thiên Na, thuận lợi hóa giải hoành họa lần này. Theo lý thì vụ này chỉ hai sao thôi, giá cả quyết đối không quá trăm vạn.

Nếu đăng trên app Đại Phúc, chỉ cần đưa giá ba mươi vạn là lập tức bị mọi người giành giật. Lúc trước đơn hàng ba sao bốn mươi vạn của Hàn Khả bị rất nhiều người tranh giành. Thế nên lúc nghe được giá thù lao, Mao Tiểu Lỵ không nhiều lời lập tức nhận.

Trần Dương nói: "Ngoại trừ hóa giải hoành họa cho Hà Thiên Na, còn có yêu cầu gì khác không?"

"Tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau hãm hại Hà Thiên Na."

Như vậy có thể hiểu vì sao Hà Thiên Na ra tay hào phóng như thế. Cô nàng gặp phải hoành họa, rất có khả năng là có người hãm hại sau lưng. Cho dù giải quyết được tai nạn lần này, vẫn còn có lần sau. Cách giải quyết duy nhất là làm cho sạch sẽ, từ nay không còn lo nghĩ nữa.

Mao Tiểu Lỵ bổ sung: "Hà Thiên Na nhận một bộ phim đại chế tác, trong lúc này không thể rời khỏi đoàn làm phim, vậy nên chúng ta phải đi cùng, giả vờ làm nhân viên của cô ấy."

Nhân viên đông đúc hỗn tạp lại thường xuyên di chuyển. Mỗi ngày đoàn làm phim đều có đông người tới lui, đa số là nhân viên làm thêm từng ngày. Nếu muốn lấy mạng Hà Thiên Na mà không bị phát hiện thì đây là cơ hội tốt nhất.

Trần Dương cắn cắn viên kẹo trong miệng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đơn hàng lần này, anh và Trương Cầu Đạo sẽ đi. Tiểu Lỵ ở lại."

Mao Tiểu Lỵ phản đối: "Đơn này là em nhận, sao không cho em đi?"

"Vì em phải chuẩn bị thăng cấp thiên sư, nếu đã quyết định thăng lên Minh Uy thì trước tiên phải nắm vững căn bản và chuẩn bị cho tốt. Cục phó Mã đã viết báo cáo việc em muốn thăng Minh Uy gửi lên Hiệp hội rồi, không lâu nữa sẽ có người của Hiệp hội Đạo giáo đến sát hạch em."

"Sát hạch cùng lắm là thi vận dụng đạo thuật và năng lực vẽ bùa. Chỉ cần hai ngày, em có thể học hết các đề mục yêu cầu trong buổi sát hạch."

Trương Cầu Đạo nghe vậy ngẩng đầu nhìn Mao Tiểu Lỵ. Ánh mắt hờ hững nhìn không ra cảm xúc, nhưng có thể đoán được, câu này của Mao Tiểu Lỵ đã đắc tội không biết bao nhiêu thiên sư.

"Anh không nghi ngờ thiên phú của em, Tiểu Lỵ. Nhưng nếu em có thể dễ dàng học thuộc "Thái Thượng Chính Nhất Minh Uy Kinh Lục" trong một đêm thì anh không dẫn Trương Cầu Đạo theo nữa mà sẽ dẫn em."

Mao Tiểu Lỵ há miệng rồi lại ngậm miệng vài lần vẫn không thể mạnh miệng cam đoan học thuộc "Thái Thượng Chính Nhất Minh Uy Kinh Lục". Huống chi không chỉ có một quyển kinh lục, còn một quyển liên quan phải thông hiểu nữa. Sát hạch thăng cấp thiên sư không chỉ kiểm tra khả năng vận dụng đạo thuật mà còn kiểm tra văn hóa, tức là trình độ thấu hiểu kinh lục.

Mã Sơn Phong cũng khuyên nhủ Mao Tiểu Lỵ, cô cũng đến lúc thăng lên Minh Uy rồi, đừng để tổng cục biết phân cục bọn họ ngay cả thiên sư cấp ba Ngũ Lôi cũng không có, hơn nữa xem xét tình hình lần trước, sau này sẽ có không ít lần lại hợp tác với tổng cục.

Đồng hành chính là san sẻ nhẹ bớt công việc cho nhau, bọn họ không chỉ đồng hành mà còn phải giữ mối quan hệ với tổng cục.

"Chẳng lẽ cháu muốn lần nào hợp tác với tổng cục cũng bị cười nhạo? Hay là nói, lần nào hợp tác cũng là cục trưởng dẫn cháu đi? Cục trưởng Trần tốt bụng, khuếch đại công lao lần này của cháu. Trên thực tế, để chú nói cho rõ, ngoại trừ cháu tìm ra được manh mối thì có còn làm gì nữa đâu?"

Mao Tiểu Lỵ tủi thân đá đá cái bàn, nhưng đúng là không thể phản bác được lời nào. Vụ án ở khu biệt thự Hào Uyển, lúc phân nhiệm vụ, Trần Dương không cân nhắc sắp xếp nhiệm vụ nguy hiểm cho cô. Chẳng qua là do cô còn quá yếu.

"Cháu biết rồi." Mao Tiểu Lỵ rầu rĩ nói, nhưng sau đó cô nghĩ đến một việc, đột nhiên hỏi: "Anh Trần cũng không thăng cấp sao?"

Trần Dương sửng sốt, lắc lắc đầu. Cậu còn chưa kịp lên tiếng, Trương Cầu Đạo đã thắc mắc hỏi: "Anh là thiên sư cấp mấy vậy?"

"Không có cấp bậc."

Trương Cầu Đạo không tin, Mã Sơn Phong và Mao Tiểu Lỵ thì đã sớm biết. Nghe cô nàng nhắc đến, ông tiện thể quyết định: "Chờ giải quyết xong vụ hoành họa này, quay về hẳn là kịp buổi sát hạch của Tiểu Lỵ. Cục trưởng Trần cũng cùng thi đi."

"Hả?"

"Tiểu Lỵ, cháu phát ebook "Thái Thượng Tam Ngũ Đô Công Kinh Lục" và "Thái Thượng Chính Nhất Minh Uy Kinh Lục" cho cục trưởng Trần. Kinh lục liên quan cũng gửi luôn. Cục trưởng, thừa dịp mấy ngày này, tranh thủ đọc hết mấy quyển kinh lục. Nếu có sức lực dồi dào, Cầu Đạo, cháu gửi "Thanh Kinh" và "Thượng Thanh Tam Lục Ngũ Lôi Kinh Lục" cho cục trưởng."

Trần Dương: "..."

Dù cậu là sao Văn Khúc tái thế cũng không có khả năng trong vài ngày ngắn ngủi thông thạo mấy quyển kinh lục này, cậu cũng không muốn thăng cấp thiên sư. Dù sao cậu cũng đã có người ở dưới rồi.

*Sao Văn Khúc trong lá số tử vi thuộc Âm Thủy, sao thứ tư của chòm Bắc Đẩu, chủ trì về tiếng tăm khoa bảng, còn có tên khác là Văn Hoa. Ý nghĩa sao Văn Khúc là sao chủ về tiếng tăm, danh dự, bút mực, công danh quan trường và văn chương thơ phú.

Trần Dương nhìn Độ Sóc, không tự giác tỏ ý cầu cứu. Hắn rũ mắt, cầm tách trà uống một ngụm, sau đó gật đầu nói: "Cố lên."

Có người ngoài ở đây, cậu miễn cưỡng cười cười mà không nói gì, đến lúc quay về phòng, Trần Dương lập tức nhào vào người Độ Sóc, kéo áo hắn cắn một phát lên vai: "Anh không nói giúp em!"

Hắn vòng tay nâng mông cậu, bế người lên, nghe thế bèn nói: "Làm cục trưởng, lúc đốc thúc cấp dưới cũng không nên bỏ qua bản thân. Cấp bậc cao thì sau này mới hợp tác với tổng cục nhiều được."

"Nói dễ nghe."

Trần Dương cáu kỉnh vùi đầu trên vai hắn cắn thêm một cái nữa.

"Em không có khả năng thông hiểu nhiều kinh lục như vậy ngay lập tức được."

"Còn nhớ lúc thi đại học không?"

"Nhớ chứ."

"Đánh dấu trọng điểm."

Cậu nghe vậy hai mắt sáng lên: "Đúng. Anh đã làm cục trưởng tổng cục ba năm, biết đề mục sát hạch của Hiệp hội Đạo giáo. Anh đánh dấu trọng điểm, em học theo là được rồi."

"Hối lộ anh gì đây?"

"Vợ chồng già, nói thế mất tình cảm đó." Trần Dương nhảy xuống đất rồi nói tiếp: "Mà anh còn chưa thưởng cho em."

"Vợ chồng già, nói thế mất tình cảm đó." Độ Sóc chập chạp nằm xuống, trả lại nguyên câu nói ban nãy.

Trần Dương ngồi xuống cạnh Độ Sóc, chăm chú nhìn hắn. Độ Sóc vẫn không thay đổi, cậu bèn nằm xuống hôn hôn lên hai má hắn: "Hối lộ không giống phần thưởng, anh không thể nói làm một như thế. Câu trước làm mất tình cảm, câu sau xúc tiến tình cảm."

Độ Sóc rũ mắt nhìn Trần Dương trong lòng, khẽ cười một tiếng. Sau đó hắn đưa một quyển sách cho cậu, Trần Dương nhận lấy nhìn, ngay lập tức ngồi bật dậy: "Chú Quỷ Chi Thuật?"

Chú Quỷ Chi Thuật là quyển Vu kinh của Vu quỷ Ba Thục cổ. Trương thiên sư trốn khỏi Hạc Minh Sơn đến Ba Thục vì cuốn sách này, mới có thể học được thuật chú quỷ chữa bệnh. Sau khi học chú thuật rồi phát triển thêm kiếm thuật, rồi mới càng ngày càng được công nhận. Đáng tiếc Vu Quỷ thất truyền, "Chú Quỷ Chi Thuật" cũng vì thế mà biến mất.

Trước kia Trần Dương thường nghe cụ Vu dạy cậu Quỷ đạo tiếc nuối nói về quyển sách này, thế nên đối với quyển sách thất truyền này, cậu cũng cảm thấy tiếc nuối. Có mấy lần cậu đề cập đến chuyện này trước mặt Độ Sóc, ai ngờ hắn nhớ kỹ trong lòng.

"Anh tìm được ở đâu vậy?"

"Ở dưới có lão quỷ chết hơn mấy trăm ngàn năm, tìm hỏi thôi."

Trần Dương cao hứng còn hơn được ăn kẹo, hỏi tiếp: "Anh có đi theo đơn hàng lần này không?"

"Không đi."

Cậu tiếc nuối nói: "Anh bận lắm hả?"

Hắn vỗ vỗ vai cậu an ủi, vẻ mặt không rõ: "Tháng bảy sắp tới rồi."

Giữa tháng bảy là Tết Trung nguyên. Địa phủ xá tội, quỷ môn mở rộng. Vạn quỷ dạo phố, cúng bái tổ tiên. Địa phủ rất bận, thiên sư dương gian cũng bận. Thế nên Độ Sóc không có thời gian ở bên Trần Dương cũng là chuyện bình thường. Năm ngoái vào thời gian này, hắn biến mất gần một tháng, đi sớm về trễ.

*Diêm Vương cho mở cửa Quỷ môn quan vào ngày 2/7 hàng năm để quỷ đói được trở lại trần gian rồi đến rằm lại quay về. Chính vì thế mà theo tục lệ dân gian, người trần gian phải cúng cháo, gạo, muối cho quỷ đói để chúng không quấy nhiễu cuộc sống thường ngày. Có những nơi, người ta gọi quỷ đói là "anh em tốt", "thần cửa sau" để lấy lòng những linh hồn quỷ đói này. Hàng năm, người dân Trung Quốc tiến hành cúng cô hồn vào ngày 14/7 Âm lịch.

Trần Dương ôm chặt cánh tay Độ Sóc, không nỡ rời xa.

Hắn không tiếng động thở dài, vợ nhỏ quá dính người. Đại đế chưa từng vì tình riêng làm trái luật cảm thấy khó xử: "Anh sẽ đi gặp em."

Tuy rằng không thể đảm bảo giờ phút nào cũng ở bên cạnh cậu, nhưng nếu có thời gian, hắn chắc chắn sẽ đi gặp Trần Dương.

"Anh nói đó nha."

Khóe miệng Trần Dương cong lên, yên tĩnh nằm trong lòng Độ Sóc, giở quyển sách ra xem.

Ngày hôm sau, Trần Dương và Trương Cầu Đạo xuất phát đi đến công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn truyền thông Quang Ảnh, lấy thân phận là vệ sĩ của Hà Thiên Na.

Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn truyền thông Quang Ảnh là một trong mười công ty quản lý lớn nhất trong nước, nâng đỡ vô số đại minh tinh, đương nhiên không thiếu diễn viên thực lực. Hà Thiên Na là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất của Quang Ảnh, được xưng là tân tứ tiểu hoa đán.

Lần này Hà Thiên Na gặp chuyện kỳ lạ, công ty rất để ý, vì thế bỏ tiền để người đại diện thuê vệ sĩ. Hà Thiên Na biết chuyện mà cô gặp phải không phải chỉ thuê vệ sĩ là có thể giải quyết được, bèn tìm Hàn Khả nhờ giúp đỡ.

Trần Dương và Trương Cầu Đạo đứng trước quầy lễ tân, đa số người qua lại đều liếc nhìn hai người. Ngoại hình bọn họ cũng coi là cực phẩm, không ít người đoán hai người là nghệ nhân mới tới, tuyệt đối không đoán được bọn họ đến để làm vệ sĩ.

Nhân viên lễ tân yêu cầu hai người đưa thẻ nhân viên, bọn họ không có.

Trương Cầu Đạo cúi đầu chơi game, không để ý đến yêu cầu của nhân viên lễ tân. Trần Dương đành mỉm cười nói: "Chúng tôi là vệ sĩ của tiểu thư Hà Thiên Na, hôm nay vừa mới nhận việc, vẫn chưa có thẻ nhân viên."

Nữ lễ tân nhìn chằm chằm vào mặt Trần Dương, giọng nói ôn hòa của cậu làm độ thiện cảm của cô đối với cậu từ mười tăng vọt lên đến một trăm.

"Tôi gọi điện thoại, anh chờ một lát." Giọng nói ôn nhu dịu dàng khiến người khác phải liếc mắt nhìn.

Nữ lễ tân gọi điện thoại không đến hai phút, sau đó quay sang nói: "Anh chờ một chút, chị Kim Ương sẽ phái người dẫn các anh lên."

Trần Dương gật đầu, ôn hòa nói cám ơn. Nữ lễ tân hơi đỏ mặt, chờ hai người đến chỗ ngồi trong đại sảnh đợi, cô lập tức tranh luận với nhân viên bên cạnh xem ai đẹp trai hơn.

Trương Cầu Đạo giật giật lỗ tai, nghe hai người tranh luận mà run tay, làm nhân vật của hắn bị chém chết. Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Dương, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của cậu, hắn lên tiếng hỏi: "Anh Trần, sao vậy?"

"Hình như cậu rất thích chơi game?"

"Thỉnh thoảng mới chơi thôi."

Trần Dương mím môi, tiếp xúc với Trương Cầu Đạo hai ngày, hắn không giống chỉ thỉnh thoảng mới chơi game. Hai người trong phân cục, một người thì ham chơi, một người thì mê game, thật không ổn.

"Hai người là do Hàn tiên sinh mời đến?"

Trần Dương và Trương Cầu Đạo quay đầu lại, trông thấy một nữ nhân viên văn phòng xinh đẹp già dặn. Cô nhìn hai người Trần Dương, hơi ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: "Tôi tên là Kim Ương, người đại diện của Thiên Na."

"Tôi là Trần Dương."

"Trương Cầu Đạo."

Kim Ương dẫn hai người lên lầu, vừa đi vừa nói: "Tôi không biết Thiên Na mời hai người nơi nào, nhưng cô ấy hẳn là rất tín nhiệm hai người. Hy vọng hai người sẽ không phụ lòng cô ấy."

Trần Dương có trực giác người đại diện này không thật thích cậu và Trương Cầu Đạo, có vẻ như là... Cảm thấy hai người là kẻ lừa đảo. Vừa rồi khi đối mặt, phản ứng ngạc nhiên của Kim Ương đã biểu lộ cô không tin tưởng năng lực của bọn họ.

Dù sao thoạt nhìn Trần Dương và Trương Cầu Đạo rất trẻ, một sinh viên mới ra trường, một tên mặt búp bê, giống hệt như vị thành niên. Người khác không tín nhiệm cũng là bình thường.

"Buổi chiều chúng tôi sẽ xuất phát đi đến cổ trấn ở thành phố Q quay phim suốt một tháng. Bất cứ lúc nào hai người cũng phải theo sát Thiên Na, bảo đảm sự an toàn của cô ấy. Trong thời gian này, dù gặp bất cứ chuyện gì quỷ dị, hai người cũng phải giữ bí mật. Thiên Na rất nổi tiếng, rất nhiều paparazzi bám theo chụp ảnh cô ấy. Tôi không hy vọng có lời đồn Thiên Na liên quan đến mấy chuyện ma quỷ, hai người hiểu không?"

Kim Ương dặn dò, tuy không hề khách sáo nhưng có thể hiểu được. Dù sao cô là người đại diện của Hà Thiên Na, mọi chuyện phải lấy hình tượng của Hà Thiên Na làm đầu. Huống chi dạo này giới giải trí hay có lời đồn rất nhiều minh tinh nuôi tiểu quỷ, bái tượng Phật bốn mặt và Bạch Long Vương, mong cải biến scandal, một khi truyền ra, hình tượng xuống dốc không phanh.

b01d6cb9d487977cedda3466221c3894.jpg


*Tượng Phật Bốn mặt: là bức tượng phật linh thiêng được đặt tại đền Erawan tại thủ đô Băng cốc, Thái Lan. Đây là một bức tượng rất nổi tiếng và linh thiêng, gần như các du khách đến Băng Cốc đều đến thăm viếng và cầu phúc tại bức tượng này. Gọi là Phật 4 mặt nhưng thật ra tượng không thuộc nhà Phật, mà là 1 ông thần tứ diện tính theo chiều kim đồng hồ từ chính diện tương ứng Từ (cầu sự nghiệp địa vị) – Bi (cầu hôn nhân tình cảm) – Hỷ (cầu tiền tài phú quý) – Xả (cầu sức khoẻ bình an)

*Bạch Long Vương, tên thật là Chu Khâm Nam (19/06/1937-17/08/2013) là một người gốc Hoa rất nổi danh tại Thái Lan. Nói chính xác hơn là một thầy bói được rất nhiều người trọng vọng, bao gồm cả các ngôi sao nổi tiếng như Thành Long, Tằng Chí Vỹ, Lưu Vĩ Cường, Đàm Vịnh Luân, Vương Tinh....Ông độ hóa cho những người hữu duyên, hóa hung thành cát, đồng thời cầu phúc cho gia chủ. Ông qua đời năm 76 tuổi sau nhiều năm chống trọi với các căn bệnh liên quan đến khí quản. Có nhiều câu chuyện liên quan đến xuất thân của ông, nhiều người nói ông là thợ hàn, thợ sửa xe.....Một ngày bỗng phát giác mình là Bạch Long Vương chuyển thế, vì vậy mỗi thứ 6, 7 Chủ nhật thay Bạch Long Vương xem tướng giải cát hung, sau đó được chúng con nhang đệ tự tin phục mà lập cả miếu thờ. Ông rất nổi tiếng ở khu vực Đông Nam Á, và cả Trung Quốc đại lục


Dù là Đoạn thị đế đã cầm vô số giải thưởng, khi video hắn nuôi tiểu quỷ bị phản phệ loan truyền, đại ngôn và phim truyền hình đều bị cắt. Sự nghiệp và hình tượng rơi xuống vực sâu.

Vậy nên thời gian này, nghệ nhân showbiz cảm thấy bất an, chỉ sợ bị dính vào mấy chuyện thần quái.

Trần Dương hiểu rõ yêu cầu của khách hàng, tuy ý tứ trong câu nói của Kim Ương là bảo bọn họ bảo vệ Hà Thiên Na, nhưng cô không tin bọn họ có thể giải quyết hoành họa của Hà Thiên Na.

Gương mặt Trương Cầu Đạo lạnh đi, mặt không thay đổi. Trần Dương nghĩ rằng hắn sẽ mỉa mai lại vài câu, nhưng cho đến khi gặp mặt Hà Thiên Na, hắn vẫn không nói lời nào.

Trương Cầu Đạo thoáng nhìn Trần Dương, lên tiếng nói: "Tôi không phải là Mao Tiểu Lỵ, thiếu kiên nhẫn. Đạo đức nghề nghiệp không cho phép tôi đẩy bốn trăm vạn ra xa."

Trần Dương gật đầu, rất tán thưởng đạo đức nghề nghiệp của hắn.

Lúc gặp Hà Thiên Na, hai người mới biết vì sao Kim Ương không tin tưởng bọn họ, cũng không có thiện cảm. Bởi vì chính cô ta cũng mời thiên sư, người này họ Tào, có vẻ hơn bốn mươi tuổi. Gương mặt chính trực, ánh mắt toát lên vẻ ngay thẳng, mặc áo dài màu xanh đen, thắt lưng đeo vải bố, chân mang giày vải, lưng đeo túi vải bố.

8669ec325d58272c58eb53241afacc34.jpg


Áo Dài

Túi vải màu vàng, mặt trên có hoa văn bát quái. Người này còn dẫn theo hai tên học trò, cũng ăn mặc tương tự. Khiến người ta chỉ cần liếc nhìn một cái đã biết bọn họ là thiên sư, còn là thiên sư đạo hạnh cao thâm.

Trương Cầu Đạo nhỏ giọng nói: "Hóa trang đủ tiêu chuẩn."

Trần Dương kinh ngạc: "Giới thiên sư thịnh hành tiêu chuẩn như vậy sao?"

Không biết còn tưởng trở lại thời kỳ dân quốc.

"Không phải giới thiên sư mà là tiêu chuẩn của thiên sư trong phim ảnh."

Không biết còn tưởng trở lại thời kỳ dân quốc.

"Không phải giới thiên sư mà là tiêu chuẩn của thiên sư trong phim ảnh."

Trần Dương lập tức hiểu ra, dạo gần đây làm gì cũng dựa vào khung tiêu chuẩn thống nhất. Vậy nên thiên sư cũng không ngoại lệ, thế nhưng...

"Bọn họ đúng là thiên sư à?"

"Đúng là thiên sư, nhưng có lẽ cấp bậc không cao."

Trần Dương nhìn thẻ bài bên hông Tào thiên sư, khoảng cách khá xa nên cậu không nhìn rõ kinh văn trên đó, nhưng thẻ bài này có dây tua màu đen tía. Dây tua đen tía giống hệt trên thẻ bài của Khấu Tuyên Linh, là thuộc về thiên sư cấp ba Ngũ Lôi.

"Thẻ bài cũng có thể làm giả?"

Trương Cầu Đạo nhìn thoáng qua, trả lời khẳng định: "Giả. Màu sắc dây tua tuyệt đối không được trộn lẫn màu khác, của ông ta có lẫn màu đen."

Màu tía và màu đen nếu trộn lẫn trong búi tua rua thì khó mà có thể nhận ra. Nhưng nếu nhìn kỹ, trong búi tua đen có lẫn sắc tía, nhìn là biết giả mạo.

"Giới thiên sư rất căm thù thần côn, có người giả làm thiên sư, tham lam vô độ không màng hậu quả, lúc giả vờ không để lộ chút sơ hở nào. Kiểu này thuộc loại giả mạo cấp thấp, gặp được thì không cần do dự, dứt khoát báo cảnh sát là được. Còn về phần Tào thiên sư, giả mạo lại sơ hở, thuộc loại có chút năng lực nhưng vì chén cơm mà tự nâng cao đạo hạnh. Chẳng qua cầu tài, không làm mất mạng người, chúng ta thường mặc kệ."

"Hiện tại cũng mặc kệ à?"

"Lần này không giống." Trương Cầu Đạo lời lẽ chính nghĩa, gương mặt búp bê non nớt lại lộ ra tia sát khí: "Người cướp chuyện làm ăn thì không cần nói đạo nghĩa!"

Trần Dương ngăn hắn lại: "Bây giờ không phải là lúc vạch trần bọn họ."

Trương Cầu Đạo không hiểu ra sao.

"Chúng ta chỉ là vệ sĩ, đứng trong bóng tối. Bọn họ là thiên sư bảo vệ Hà Thiên Na, ở ngoài sáng. Người muốn hại Hà Thiên Na chắc chắn sẽ theo dõi kẻ đứng ngoài sáng. Tôi nói vậy, cậu hiểu không?"

Trương Cầu Đạo gật đầu, ấn tượng về Trần Dương cũng khác xưa. Vốn tưởng là một người ôn hòa tốt bụng, hiện tại xem ra cũng khá gian tà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK