Mục lục
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Cầu Đạo nói: "Dù sao vẫn còn bằng chứng, tôi muốn tiếp tục điều tra Tiền tiên sinh. Tìm được chứng cứ, ít nhất có thể tống hắn vào tù."

Trần Dương không phản đối, cậu nói với Mã Sơn Phong: "Chú Mã, tổ chức thần bí kia giao cho chú báo cảnh sát."

Mã Sơn Phong gật đầu: "Được. À đúng rồi, tháng mười này, tổng cục và phân cục sẽ cử vài người đi tham gia đại hội giao lưu do Hiệp hội Đạo giáo tổ chức. Trước đây phân cục chỉ có một vị trí, năm nay có thể giành hai ba vị trí."

Trần Dương hỏi: "Đại hội giao lưu?"

"Hai năm tổ chức một lần, năm trước cháu còn chưa đến phân cục nên bỏ qua. Năm đó Cầu Đạo đại biểu phân cục tham gia. Nếu năm nay có ba vị trí, cháu, Khấu Tuyên Linh và Tiểu Lỵ đi đi. Đại hội giao lưu có rất nhiều thiên sư tham gia giảng đạo, rất có ích cho việc tu hành."

Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Nếu năm nay chỉ xin được hai vị trí thì để cục trưởng Trần và Tiểu Lỵ đi đi. Năm trước tôi tham gia rồi, không cần thiết phải đi nữa."

Mã Sơn Phong gật đầu: "Vậy cũng được."

"Dù chỉ có một vị trí, mọi người muốn đi hết thì tôi cũng có cách." Trương Cầu Đạo bất đắc dĩ: "Mọi người quên tôi họ gì rồi à?"

Ngoại trừ Trần Dương, mọi người đều sực tỉnh, Mao Tiểu Lỵ càng cao hứng nhảy lên, vỗ vỗ vai Trương Cầu Đạo: "Có giá trị rồi đấy." Trương Cầu Đạo ghét bỏ đẩy Mao Tiểu Lỵ ra, cô nàng cũng không ngại, vẫn vui vẻ nói: "Cảm giác có hậu trường phía sau thật sung sướng."

Trần Dương thắc mắc hỏi: "Đại hội giao lưu... Không tổ chức ở Bạch Vân Quan thủ đô sao?" Bạch Vân Quan ở thủ đô là đình tổ của phái Long Môn Toàn Chân giáo, cũng là trụ sở Hiệp hội Đạo giáo, nơi thành lập đầu tiên của Hiệp hội Đạo giáo.

"Mỗi lần tổ chức Đại hội giao lưu đều thay đổi địa điểm, địa phương nào tổ chức sẽ được ưu ái dành nhiều vị trí, các tỉnh lân cận cũng vậy. Năm trước ở Bạch Vân Quan, thủ đô chiếm gần ba mươi vị trí. Đáng tiếc Đạo quan ở thủ đô nhiều, chia ra mỗi nơi lại không còn bao nhiêu. Còn có tổng cục và phân cục Đại Phúc, có điều người trong cục phần lớn là đệ tự đạo giáo, thế nên có Đạo quan lại có nhiều vị trí hơn nơi khác." Mã Sơn Phong có thói quen đánh thái cực, cứ nói dong dài cả đoạn rồi mới vào vấn đề chính: "Năm nay tổ chức ở Thiên Sư phủ."

Thiên Sư phủ nằm ở chân núi Long Hổ Sơn, là đình tổ của phái Chính Nhất, cũng là nơi cư ngụ của con cháu Trương thiên sư vĩ đại, được lưu truyền mấy đời nay. Chính là nhà của Trương Cầu Đạo, mời mấy người bạn về nhà chơi, thuận tiện tham dự Đại hội giao lưu đạo giáo, Trương Cầu Đạo bày tỏ chuyện này rất bình thường.

Trần Dương cười cười: "Vậy cứ như thế." Cậu cúi đầu sắp xếp hành trình sắp tới, phát hiện công việc nửa đầu năm thật bề bộn.

"Tiểu Lỵ sắp được nghỉ chưa?"

Mao Tiểu Lỵ trả lời: "Em sắp được nghỉ hè rồi."

"Có muốn đi du lịch không? Tháng bảy này chọn thời gian, đi du lịch bằng công quỹ, thế nào? Có thể đưa người nhà đi cùng, chú Mã nhớ đưa vợ con theo nha."

Mã Sơn Phong cười ha hả: "Chú sẽ tổ chức, mấy đứa nghĩ xem lúc nào trong tháng 7 thì rảnh rỗi, muốn đi đâu chơi, chúng ta chọn một nơi cùng đi."

Mao Tiểu Lỵ hưng phấn cười tươi như hoa, đề cập đến việc đi du lịch bằng công quỹ, ai cũng hăng hái bừng bừng, tập trung thảo luận xem nên đi đâu. Lúc Đại Béo tiến vào, phát hiện mèo béo thế mà không hấp dẫn được mọi người như trước, nó ngớ ra, cho đến khi nghe bọn họ nói muốn đi chơi, nó mới thở phì phì, nhét một bìa giấy cứng vào giữa mọi người.

"Nhật Bản?" Trần Dương lắc đầu từ chối: "Nhỏ quá, mua sắm còn được chứ chơi thì không có gì thú vị." Hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào móng mèo của Đại Béo: "Đại Béo, mày viết chữ như thế nào?"

Mèo mập mắt điếc tai ngơ, vững như núi Thái Sơn mặc mọi người tò mò quan sát. Đợi đến lúc mọi người hết hứng thú, nó lại đột nhiên nhét bìa cứng, trên đó có viết: "Nyan Nyan Nouveau."

Mọi người không hiểu ra sao Trần Dương giải thích Rượu nho cho mèo là một phát minh của Nhật mèo uống say nhưng không bị tổn hại cơ thể


Mọi người không hiểu ra sao, Trần Dương giải thích: "Rượu nho cho mèo, là một phát minh của Nhật, mèo uống say nhưng không bị tổn hại cơ thể. Đại Béo, mày uống say có mượn rượu làm càn không?"

Câu này khiến vài người bụng dạ khó lường chú ý, Mao Tiểu Lỵ nói: "Em biết ở đâu có thể mua được rượu này."

Trương Cầu Đạo lạnh nhạt: "Tôi biết một nơi mua được, đặt hàng nhận hàng cùng ngày luôn."

Khấu Tuyên Linh yêu lặng đưa hai người bao lì xì to: "Mua một thùng luôn." Hắn quay đầu thân thiện nói với Đại Béo: "Đừng khách sáo, uống như nước lã cũng được."

Đại Béo lắc đuôi, lạnh lùng bỏ đi. Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Vậy mua nữa không?"

Trần Dương trả lời: "Tranh thủ thời gian đặt hàng, hai thùng là được, không cần nhiều lắm. Mọi người phải đối xử tốt với Đại Béo, đừng làm quá."

Mọi người gật đầu, bày tỏ ai cũng rất thân thiện, sau đó đầy phấn khởi thảo luận phải làm thế nào để thấy núi thịt say khướt. Trần Dương dặn dò Mao Tiểu Lỵ: "Nhớ chụp hình và quay video lại."

Bầu không khí hòa thuận thoải mái trong phân cục dần dần kết thúc, Mã Sơn Phong báo cáo tổ chức thần bí có khả năng tồn tại sau lưng Dương Hoành và Đổng Hồng cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Người này thường tiếp xúc với giới thiên sư, bởi vậy rất để ý chuyện này, lập tức tiến hành điều tra, không đến hai ngày đã có kết quả.

Trương Cầu Đạo vẫn điều tra Tiền tiên sinh, theo đó, hắn bắt đầu đóng cửa công ty điện tử của Lý gia, dồn tiền vào đầu tư bất động sản. Bạn gái của hắn ta cũng đã chuyển nhà, hiện tại sống chung với hắn.

Tên cô ta là Diệp Du Du, hiện đanag mang thai ba tháng. Tiền tiên sinh rất yêu thương Diệp Du Du, không chỉ vì cô dịu dàng xinh đẹp, mà vì cô ta khiến hắn cảm giác tự tin và uy nghiêm, cộng thêm đứa bé trong bụng cô ta. Đây là đứa con đầu tiên của Tiền tiên sinh, đương nhiên hắn vô cùng coi trọng.

Lo lắng tà ma lần trước làm hại Diệp Du Du, Tiền tiên sinh đưa một căn chung cư thuộc quản lý của hắn cho Diệp Du Du ở, còn thuê người giúp việc chăm sóc cô. Nhưng gần đầy Diệp Du Du tâm thần không yên, thường nói với Tiền tiên sinh: "Đồ vật trong nhà đang rình xem em, em sợ lắm."

Tiền tiên sinh an ủi: "Không thẹn với lương tâm, không sợ quỷ thần xâm hại."

"Haiz, em sợ Lý tiểu thư trả thù. Lúc em ở bên anh, người ta vẫn còn là vợ của anh, trong lòng em luôn bất an. Lý tiểu thư nhảy lầu tự sát, em càng cảm thấy bất an. Không ít người nói anh hại chết Lý tiểu thư, em sợ cô ấy tin là thật, làm hại con chúng ta." Diệp Du Du cau chặt lông mày, gương mặt u sầu.

Tiền tiên sinh đầy vẻ chính trực, không hề lo sợ mà nói: "Anh tự nhận anh không hề có lỗi với mẹ con cô ta, còn rất yêu thương con của cô ta. Anh chỉ là muốn có một đứa con ruột, nhưng cô ta lại không muốn sinh. Gặp được em, anh mới biết cái gì gọi là hạnh phúc. Anh vốn muốn ly hôn, hai bàn tay trắng ra khỏi nhà, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn..." Tiền tiên sinh thở dài rồi nói: "Nếu như cô ấy oán hận thì cứ hận anh đi."

Diệp Du Du dựa vào lòng Tiền tiên sinh, nước mắt như mưa, ngay lúc cô đang cảm động, bỗng cảm giác như có một ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng. Cảm giác bị người nhìn chằm chằm này rất rợn người, cô quay phắt đầu lại, sau lưng là bức tường trống không.

Tiền tiên sinh hỏi: "Du Du, sao vậy?"

Diệp Du Du do dự nói: "Em có cảm giác ánh mắt đó ở trong bức tường này."

Tiền tiên sinh nhìn bức tường được dán giấy, bật cười nói: "Ngốc quá, chỉ là bức tường mà thôi, sao nó có mắt được? Được rồi, nếu em sợ thì cứ đến phòng cho khách ngủ. Đêm nay anh ngủ ở đây, nếu đúng là có vật gì, anh sẽ bắt nó rời đi, được không?"

Diệp Du Du gật đầu, lo lắng nói: "Anh phải cẩn thận đó."

Tiền tiên sinh cười cười, đưa cô ra cửa, gọi người giúp việc đến đỡ cô đi vào phòng cho khách rồi mới quay vào phòng. Vừa đóng cửa, hắn lạnh lùng nhìn bức tường, bỗng nhiên xé giấy dán tường ra, phía sau là bức tường trắng, không có thứ gì khác.

Gương mặt Tiền tiên sinh âm u quan sát một lúc, phát hiện chỉ là bức tường bình thường, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn nghĩ có lẽ phụ nữ có thai, thần kinh căng thẳng, hay suy nghĩ nhiều mà thôi, sao có thể có tà ma gây họa?

Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Hắn làm việc không chê vào đâu được, vô cùng kín kẽ không chút dấu vết, đến ông trời cũng không biết sự tình, mấy thứ quỷ quái kia sao có thể đổ oan lên đầu hắn?

Tiền tiên sinh thả lỏng quay lưng đi, không phát hiện bức tường trắng phía sau đột nhiên xuất hiện một gương mặt người. Gương mặt kia vô cùng dữ tợn, gào thét muốn xông ra ngoài bức tường, chỉ một giây sau, hai bên mặt hắn bỗng xuất hiện dấu bàn tay trẻ con, đau buốt khiến hắn không tiếng động rên lên, nhanh chóng rời đi.

Tiền tiên sinh không phát hiện, sau lưng hắn có hai gương mặt trắng hếu, là mặt trẻ con, một nam một nữ, hai đầu lông mày hơi giống nhau. Hai gương mặt trắng hếu sắp dung nhập vào lưng hắn, e là thành Quỷ Diện Sang.

Tích lũy thù hận, ác nghiệp không tan, sinh ra Quỷ Diện Sang, rửa sạch oan khuất.

Chiều hôm sau, Diệp Du Du vừa ngủ trưa thức dậy nên cảm thấy đói bụng. Cô gọi người giúp việc nhưng không ai trả lời, cô chỉ có thể tự xuống lầu. Đến phòng khách, cô bỗng cảm giác căn nhà yên tĩnh đến lạ thường, cô vừa uống một hớp sữa thì bỗng cảm nhận được ánh mắt đáng ghét quen thuộc kia xuất hiện lần nữa.

Diệp Du Du quay phắt người lại, hoảng hồn la to: "Ai đó?!"

Phía sau là căn phòng vắng hoe không một bóng người. Diệp Du Du thử thăm dò tiến lên, lúc cô đối mặt với bức tường, ánh mắt đáng ghét đó lập tức biến mất. Bỗng từ trên lầu truyền xuống tiếng cười của trẻ con, Diệp Du Du kinh hãi ngẩng đầu nhìn.

Sao trên lầu lại có tiếng trẻ con đang cười? Kế tiếp là tiếng xe ngựa đồ chơi di chuyển và tiếng nhạc của các món đồ chơi vang lên. Diệp Du Du sợ đến nỗi không dám thở mạnh, cố lớn tiếng hỏi: "Ai đó?!"

Căn phòng trống rỗng chỉ vang vọng giọng nói của cô, tất cả âm thanh im bặt, một giây sau lại đột ngột vang lên, như cố tình hù dọa Diệp Du Du. Cô đi lên lầu, vào phòng thiếu nhi mà Tiền tiên sinh chuẩn bị trước cho con của họ.

Diệp Du Du cầm tay nắm cửa, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó cô mở to hai mắt đồng thời đẩy mạnh cửa. Trong phòng im lặng như tờ, tất cả mọi thứ đều ở nguyên chỗ cũ. Diệp Du Du đi vào phòng kiểm tra một vòng, phát hiện mọi thứ vẫn như cũ. Chuyện vừa xảy ra giống như cô nghe lầm, cô kiểm tra thêm một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng. Lúc sắp bước ra cửa, cô vô thức nhìn thoáng qua, Diệp Du Du bỗng khựng lại quay đầu nhìn lại.

Cạnh cửa có một con búp bê, giấu trong góc. Không cúi đầu sẽ không phát hiện ra. Cả người Diệp Du Du cứng ngắc, con búp bê này vốn đặt tận trong cùng, sao lại xuất hiện ở đây? Không phải vừa rồi là cô nghe nhầm sao?

Diệp Du Du lùi ra sau một bước, đột nhiên nghĩ cả căn phòng này như một con quái vật đầy ác ý. Cô xoay người vội vàng bỏ đi, sau lưng cô, cánh cửa đột nhiên sập mạnh "rầm" một tiếng.

Diệp Du Du không kiềm được hét lớn, vừa la hét vừa chạy xuống lầu. Đến đầu cầu thang, bỗng một lực từ phía sau đẩy mạnh cô. Cơ thể mất thăng bằng và trong phút chốc, trời đất như xoay chuyển, trong giây phút ấy, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng hai đứa trẻ lờ mờ trên đầu cầu thang, một trai một gái.

Cho đến khi bụng cô quặn đau dữ dội, giữa hai chân có chất lỏng nóng hổi chảy ra, hai đứa trẻ đứng ở đầu cầu thang mới nở nụ cười ác ý, nắm tay nhau quay về phòng. Trong phòng, các món đồ chơi đồng loạt phát ra tiếng nhạc, tiếng nhạc vốn vui vẻ khiến trẻ con yêu thích nay lại trở nên cực kỳ đáng sợ trong căn hộ tịch mịch.

Tối đó Tiền tiên sinh trở về, giận dữ gào thét trong căn nhà trống rỗng, Hắn chạy lên phòng thiếu nhi, cầm các món đồ chơi đập vỡ tan nát: "Có bản lĩnh thì đến tìm tao này! Muốn hại tao đoạn tử tuyệt tôn à?" Tiền tiên sinh nở nụ cười dữ tợn: "Một con đàn bà không đẻ được thì đổi đứa khác. Dám hại con tao, ngày mai tao sẽ mời thiên sư đến, cho tất cả bọn mày hồn phi phách tán!"

Tiền tiên sinh cầm con ngựa gỗ đồ chơi ném mạnh vào giường nhỏ: "Trả thù tao hả? Dựa vào cái gì trả thù tao?! Ông trời cũng không dám phán tao có tội, tao có đánh chúng mày hồn phi phách tán cũng là trừng phạt đúng người đúng tội! Đám thiên sư kia đều đứng về phía tao! Chúng mày là bị tà ma hại chết, là tự sát, liên quan gì đến tao!"

Con ngựa gỗ đồ chơi đập mạnh vào giường rồi bắn ngược lên tường, vang lên tiếng động thật to. Diệp Du Du sẩy thai, đứa bé không còn, Tiền tiên sinh cực kỳ tức giận. Sau khi xả giận xong, hắn châm thuốc ngồi trong phòng một lúc lâu rồi mới xoay người đi, quyết định lập tức liên lạc với thiên sư.

Lúc hắn vừa xoay người, hai gương mặt trên lưng áo bỗng mở mắt ra, nhìn căn phòng thiếu nhi bị đập nát tan hoang, chúng thương tâm gào khóc. Tiếng khóc thê lương khủng khiếp, Tiền tiên sinh hoảng sợ quay đầu lại, bỗng một con quay đồ chơi dùng tốc độ kinh hoàng lướt qua trước mặt hắn, lưỡi dao trong con quay rất sắc, cộng với tốc độ quay như vậy, rất dễ khiến da thịt người ta bị cắt.

Tiền tiên sinh nghiêng người vất vả tránh thoát, một quả bóng cao su lăn đến chân, hắn vô ý đạp trúng ngã sấp xuống, vừa ngẩng đầu đã đối diện với một cái nỏ tăm. Cái nỏ kéo căng chờ bắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, cây tăm đã ghim thẳng vào mắt phải của hắn.

 Cái nỏ kéo căng chờ bắn hắn còn chưa kịp phản ứng cây tăm đã ghim thẳng vào mắt phải của hắn


"A!"

Tiền tiên sinh gào lên thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên sàn.

Bỗng hắn nghe tiếng con nít quỷ dị ngay bên tai: "Ba, chúng con thấy...."

"Chứng kiến ba và bà nói chuyện, cho bà tiền."

"Ba nói bảo bà nội nuôi rắn, để rắn cắn chúng con."

"Đau lắm, ba."

Hai đứa bé bị tà ma trong bức tượng Bồ Tát giết chết, chúng nghe thấy Tiền tiên sinh nói phương pháp tà khí đó cho bà nội biết. Bọn nhỏ không hiểu rõ đầu đuôi, lại càng không biết Tiền tiên sinh chỉ nói bóng nói gió, không nói rõ ràng. Bọn nhỏ chỉ biết vì Tiền tiên sinh mà chúng nó chết rất đau đớn.

Tiền tiên sinh biết hai đứa bé kia nhìn thấy, trong lòng sợ hãi. Hắn cho là đã lừa được quỷ thần và địa phủ, không ngờ lại bị hai đứa nhỏ chứng kiến. Nghe thấy hai đứa bé gọi mẹ vợ hắn là bà nội, hắn càng chán ghét. Rõ ràng là bà ngoại mà lại kêu bà nội, đồ vô ơn nuôi chỉ phí công!

Tiền tiên sinh giãy dụa bò ra khỏi phòng, nghe được tiếng người giúp việc kinh hô, lúc này hắn mới yên tâm ngất đi. Một giây trước khi ngất xỉu, hắn còn ác độc nghĩ, nhất định phải mời thiên sư đánh hai con tiểu quỷ này hồn phi phách tán, dù đến địa phủ cũng không thể mở miệng!

Diệp Du Du nằm trên giường bệnh, vì sẩy thai mà gương mặt trắng bệch, vẻ mặt chết lặng. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô gái cao gầy bước vào, cô ta mặc áo khoác đen, đeo kính râm, môi đỏ mọng. Cô đi đến trước giường bệnh, tháo kính râm lộ ra khóe mắt bầm xanh.

Diệp Du Du thấy thế, gương mặt đau lòng nói: "Chị, chị lại đi gặp tên huấn luyện viên tư nhân đó sao? Hắn luôn đánh chị."

"Hắn không đánh được nữa rồi." Cô gái kia cười nhạt.

"Giải quyết rồi?"

"Ừ." Cô gái mở nắp chén sứ, múc từng muỗng canh gà đút Diệp Du Du: "Đứa bé không còn à?"

"Vâng." Vẻ mặt Diệp Du Du nhàn nhạt, không hề đau khổ chút nào: "Hai tiểu quỷ âm hồn không tan, bám dai như đỉa."

Cô gái dịu dàng nói: "Tiền tiên sinh chắc chắn rất tức giận."

"Hắn bị đâm mù mắt phải, hai tiểu quỷ quấn lấy hắn. Hắn không sống được bao lâu nữa đâu, vậy mà vẫn tưởng có thể lừa dối được quỷ thần. Tự cho mình là phượng hoàng nam cao quý, chỉ là một gã bị đùa bỡn mà thôi." Diệp Du Du nắm cổ tay cô gái kia: "Chị, chúng ta trốn đi."

Cô gái kia lẳng lặng nhìn Diệp Du Du, cho đến khi tia sáng trong hai mắt Diệp Du Du ảm đạm đi, ngoan ngoãn ăn canh. Cô gái vuốt đầu em gái nói: "Người đáng ghét nhiều như vậy, nếu trốn đi thì sao thanh trừ được chúng?"

Trần Dương và Trương Cầu Đạo nhận được tin tức Tiền tiên sinh xảy ra chuyện bèn đến bệnh viện, trên đường gặp cô gái đeo kính râm mặc áo khoác đen kia. Hai bên lướt qua nhau, Trần Dương bỗng khựng lại, quay đầu nhìn cô gái.

Trương Cầu Đạo hỏi: "Anh biết cô ta à?"

"Nữ sinh bị Đổng Hồng tấn công hôm đó. Tuy trang điểm và phong cách không giống nhưng khung xương giống nhau". Cậu nhìn người thường nhìn khung xương trước, sau đó mới nhìn tướng mạo.

Cậu tiếp tục sải bước, không chú ý nhiều đến cô gái kia. Trần Dương chuyển đề tài nói: "Tiền tiên sinh nằm ở phòng bệnh nào?"

"Phía trước." Trương Cầu Đạo dẫn đường: "Hắn bị mù mắt phải, gọi điện khóc lóc kể lể với em, nói là gặp phải tiểu quỷ. Em hỏi hắn chọc phải tiểu quỷ ở đâu, hắn lại nói không biết."

"Hai đứa bé nhà họ Lý à?"

"Em cũng đoán vậy."

Hai người đi vào phòng bệnh của Tiền tiên sinh, hắn đang gãi lưng, vừa thấy Trương Cầu Đạo bước vào, hắn vội vã ngồi dậy. Khi chào đến Trần Dương, con người bên mắt trái hắn bỗng co rút, vẻ mặt hơi cứng ngắt. Cậu quan sát được, trong lòng xác định Tiền tiên sinh nhận biết cậu. Nhưng cậu chỉ đứng một bên không lên tiếng.

Tiền tiên sinh cười hỏi: "Trương thiên sư, vị này là?"

"Bạn của tôi."

Trần Dương cười nói: "Tôi họ Trần, chào Tiền tiên sinh."

Trương Cầu Đạo lên tiếng: "Tiền tiên sinh, phiền ngài kể lại mọi chuyện một lần nữa."

Tiền tiên sinh tường thuật lại chuyện xảy ra tối hôm đó, chỉ là không nhắc đến câu nói của hai tiểu quỷ. Hắn cười khổ nói: "Tôi tưởng hai đứa đố kị với em trai, lại quá nhớ tôi, muốn tôi xuống dưới cùng chúng. Ai ngờ tụi nhỏ hại chết em trai còn chưa ra đời, bây giờ còn muốn hại chết tôi. Tôi chết cũng không sao, chỉ là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, vì đố kỵ mà phạm tội giết người phải xuống địa ngục. Mong hai vị có thể đưa chúng vào luân hồi."

Trương Cầu Đạo nói: "Trẻ nhỏ mất sớm có oán khí rất nặng, tính ghen tỵ cũng rất đáng sợ. Nếu như hai đứa nhỏ thà rằng không vào luân hồi cũng muốn kéo anh xuống dưới, cả nhà đoàn tụ, vậy anh nên làm gì bây giờ?"

"Này..." Tiền tiên sinh tươi cười cứng ngắt: "Tôi, tôi cũng không biết... Tôi chỉ hy vọng bọn nhỏ đừng lạm sát người vô tội. Đứa bé trong bụng Du Du bị hại chết, suýt chút nữa Du Du cũng bị hại chết, bọn nhỏ đã tạo sát nghiệp, tôi sợ rằng chúng lại phạm sai lầm. Nếu bọn nhỏ không chịu vào luân hồi, tôi tình nguyện vì đại nghĩa quên tình thân."

Trần Dương lên tiếng: "Tiền tiên sinh cứ nói đùa, hai đứa bé chỉ muốn cha. Cả nhà đoàn tụ, oán khí sẽ tự nhiên tan biến, không tạo sát nghiệt."

"Hả?"

Cậu bỗng bật cười: "Tôi chỉ đùa thôi, đừng để ý."

Tiền tiên sinh cứng ngắt cười cười, vòng tay gãi gãi sau lưng. Trần Dương thấy thế bèn hỏi: "Tiền tiên sinh cứ gãi lưng, sau lưng rất ngứa à?"

"Đúng vậy. Từ hai ngày trước bắt đầu ngứa, thỉnh thoảng còn đau buốt. Bác sĩ kiểm tra cũng không phát hiện được gì. Không biết có phải bị dị ứng hay không?" Tiền tiên sinh dùng sức, vừa gãi vừa nói.

"Để tôi xem xem, chẳng lẽ lại gặp tà ma." Trần Dương cười cười đứng lên, Tiền tiên sinh phối hợp xoay người, kéo áo bệnh nhân lên cho hai người xem lưng. Cậu và Trương Cầu Đạo tiến lên nhìn, gương mặt lập tức nghiêm túc. Hai người liếc nhìn nhau, không tiếng động mấp máy môi: "Quỷ Diện Sang?"

Trương Cầu Đạo gật đầu.

Phần lưng Tiền tiên sinh mơ hồ xuất hiện hai gương mặt, đã có ngũ quan. Một khi ngũ quan hoàn chỉnh nhô ra, muốn loại trừ không dễ dàng. Quỷ Diện Sang giống như thù oán kiếp trước, kiếp này đến báo. Trừ phi niệm kinh "Từ Bi Tam Muội Thủy Sám" của nhà Phật, bằng không khó hóa giải oán khí của Quỷ Diện Sang.

*"Từ Bi Tam Muội Thủy Sám" là một bộ kinh của Phật giáo, gồm 3 quyển, đại ý quyển 1 là để ca ngợi đức phật từ bi, cứu độ chúng sinh; quyển hai là để sám hối; quyển 3 là để khuyên hướng tới con đường cầu thiện.

Một khi Quỷ Diện Sang trưởng thành, nó có thể nói chuyện, phải đút nó ăn cơm, bằng không nó sẽ rên rỉ suốt ngày đêm, quấy nhiễu không yên. Đồng thời khi nó đói bụng, nó sẽ gặm cắn máu thịt ký chủ, khiến ký chủ đau đớn không ngừng.

Có thể nói đây là một cách thức trả thù rất tàn độc, trừ phi là thù hận sâu sắc hoặc là thù hận từ đời trước. Sau lưng Tiền tiên sinh là hai gương mặt trẻ con, dễ dàng đoán được là ai. Trần Dương và Trương Cầu Đạo yên lặng, mà cậu còn ra tay vẽ một lá bùa, ẩn đi hình hài của hai đứa nhỏ trên lưng hắn, đợi nó trưởng thành không cách nào loại bỏ mới hiện ra.

Hai người bày tỏ sẽ đến căn hộ của Tiền tiên sinh xem xét, bây giờ phải về chuẩn bị pháp khí. Lúc rời đi, Trần Dương quay đầu hỏi hắn: "Tiền tiên sinh, một người làm sai, có nên sám hối không?"

"Tôi nghĩ sám hối cũng vô dụng, không bằng dốc hết sức bù đắp lỗi lầm."

Ngay cả sám hối cũng không thì bù đắp cái gì?

Trần Dương gật đầu rồi rời đi. Không phải cậu không cứu Tiền tiên sinh, mà là do hắn không biết sám hối. Muốn trị Quỷ Diện Sang, cần cử hành tụng kinh Từ Bi Tam Muội Thủy Sám, dùng nước pháp Tam Muội gột rửa Quỷ Diện Sang. Từ Bi Tam Muội Thủy Sám vốn là một bộ kinh Phật, muốn dùng nước pháp Tam Muội, yêu cầu đương sự phải sám hối, thật lòng ăn năn sám hối mới xoa dịu được oán khí của Quỷ Diện Sang.

Huống hồ cậu cũng không muốn cứu Tiền tiên sinh. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nhân quả báo ứng, ân oán giữa họ, ngay cả âm tào địa phủ cũng không thể can thiệp. Đương nhiên Trần Dương cũng sẽ không nhiệt tình mà can thiệp. Cậu nói với Trương Cầu Đạo: "Đi tàu điện ngầm hay đi xe bus về?"

"Xe bus." Hai người không muốn đến nhà của Tiền tiên sinh, hai tiểu quỷ đã quấn lấy hắn, có đến đó cũng vô dụng.

Trần Dương nói: "Trong phân cục chúng ta, ngoại trừ chú Mã và Khấu Tuyên Linh, những người còn lại đều không biết lái xe." Cậu rầu rĩ nói: "Mỗi lần ra ngoài thật phiền phức." Tổng cục đã cấp hai chiếc xe, đáng tiếc ngoại trừ Mã Sơn Phong và Khấu Tuyên Linh, mấy người còn lại không biết lái.

Trương Cầu Đạo nói: "Em biết lái."

"Nhưng cậu không có bằng lái."

Hắn không kiên nhẫn chậc một tiếng, hắn thi lấy bằng lái rất nhiều lần rồi nhưng lại không đậu. Trần Dương đề nghị: "Hay là lần sau cậu mua chút quà, nhét bao lì xì vào đó tặng thầy hướng dẫn?"

Trương Cầu Đạo từ chối: "Em có thể tự thi lấy bằng lái. Lấy được bằng lái là vinh dự của nam giới, em không đi cửa sau đâu".

Trần Dương vỗ tay bôm bốp: "Tốt, suy nghĩ này rất tốt, lái xe vốn là chuyện nguy hiểm. Nghiêm túc bảo đảm an toàn tính mạng của bản thân và cả của người khác."

Hiện tại cậu thật tâm nghĩ vậy, nhưng sau này, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ đuổi theo khỉ mặt xanh, phải ngồi xe Trương Cầu Đạo, lần đó cậu có cảm giác, loại chuyện tặng quà tặng bao lì xì cho thầy hướng dẫn, để ông ta không cấp bằng cho Trương Cầu Đạo cũng là chuyện nhỏ mà cậu có thể làm được.

Lúc đứng chờ xe bus, Trương Cầu Đạo thấy Độ Sóc từ trong tòa nhà đối diện bước ra. Hắn chỉ cho Trần Dương, cậu vừa nhìn sang, Độ Sóc bên kia cũng vừa lúc nhìn thấy cậu.

Cậu cười tươi sải bước đi đến. Độ Sóc mới bước ra khỏi tòa nhà, không biết làm cái gì, người phía sau cung kính nhìn theo hắn. Mà bên cạnh hắn còn có một người đàn ông cao to đến hai mét, gương mặt nghiêm túc chính trực. Trần Dương nhìn người này, chẳng hiểu sao lại nhớ đến hình vẽ Quỷ đế ngũ phương râu ria đầy mặt.

Trần Dương đến gần Độ Sóc, vài câu đã kể rõ tình hình. Sau đó cậu hỏi về người bên cạnh, Độ Sóc nói: "Hắn gọi là Chu Khất." Hắn không giới thiệu Trần Dương, nhưng dường như Chu Khất biết cậu.

Trần Dương lịch sự cười cười, hai mắt Chu Khất lấp lánh nhìn cậu, giọng nói như chuông vang, dõng dạc hô to: "Chào chị dâu!"

Trương Cầu Đạo suýt nữa bị sặc nước bọt, đương sự Trần Dương lại bình tĩnh cười cười, lườm Độ Sóc một cái, người sau mặt không thay đổi nói: "Đàn em."

Cậu lấy một thỏi vàng giấy đưa cho Chu Khất: "Quà gặp mặt."

Chu Khất do dự, Độ Sóc thấy vậy bèn lên tiếng: "Chị dâu cho thì nhận đi."

Thế là Chu Khất nhận thỏi vàng giấy, Trần Dương đặt vào tay hắn, đồng thời bấm vài thủ pháp, thỏi vàng giấy lập tức bốc cháy, một giây sau, một thỏi vàng óng ánh chân thật xuất hiện trong tay Chu Khất.

Hắn cám ơn rồi nói còn công việc bận rộn mà rời đi. Trương Cầu Đạo đứng bên cạnh nhìn, cũng nói muốn đi đến khu bên cạnh mua đồ điện tử, tự mình đi trước. Còn lại Trần Dương và Độ Sóc, hắn kéo tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau cùng sải bước: "Anh đậu xe trong bãi, chúng ta về thôi."

"Ừ. Sao anh lại ở đây?" Đến bãi đậu xe, Trần Dương đột nhiên nhớ đến chuyện này.

Độ Sóc mở cửa xe cho Trần Dương vào trước, sau đó hắn mới vòng qua, ngồi vào ghế lái rồi nói: "Gần đây Phong Đô có chút chuyện. Thắt dây an toàn vào."

Cậu vừa cài dây vừa nói: "Chuyện gì? Có nghiêm trọng không?"

"Có vài người chết, nguyên nhân cái chết thoạt nhìn bình thường, nhưng vẫn có điểm kỳ lạ. Đang tiến hành điều tra."

Hắn nghiêng người hôn lên môi Trần Dương: "Đi thôi."

"Ừm."

________________________

Quỷ đế ngũ phương là các vị thần trong Đạo giáo Trung Hoa, song song lưu hành trong truyền thuyết của nước này. Quỷ đế ngũ phương là Quân vương của "Âm gian ngũ phương", phụ giúp Phong Đô đại đế quản lý từ việc người dương gian chết đi, đến cuộc sống ở âm phủ và quỷ hồn, mỗi nhánh có một đến hai vị thần. Quỷ đế ngũ phương, bao gồm:

- Đông Phương Quỷ Đế bao gồm: "Thái Úc Lũy" và "Thần Đồ", quản lý Đào Chỉ Sơn, Quỷ Môn Quan, Thần Đồ - Úc Lũy cũng là hai vị Môn Thần trong thần thoại Trung Quốc.

- Tây Phương Quỷ Đế bao gồm "Triệu Văn Hòa" và "Vương Chân Nhân", quản lý Ba Trủng Sơn.

- Nam Phương Quỷ Đế là Đỗ Tử Nhân, quản lý La Phù Sơn.

- Bắc Phương Quỷ Đế là "Trương Hành" và "Dương Vân", quản lý La Phong Sơn.

- Trung Gian Quỷ Đế là "Chu Khất" và "Kê Khang", quản lý Bão Độc Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK