Mã Sơn Phong nhìn một lượt, Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo ngồi cạnh bàn ăn, một người đang vẽ bùa vẫn không quên nhìn lén, một người thì chăm chú chơi game. Khấu Tuyên Linh đang cầm canh bồi bổ đút cho Lục Tu Chi, người sau làm vờ bị hao hết sức lực, vô cùng suy yếu để Khấu Tuyên Linh chăm sóc.
Trần Dương ngồi trên sô pha lật xem bài tập của Ngỗi Tuyên, vẻ mặt âm u như sắp nhỏ nước. Độ Sóc ngồi trên ghế bành đối diện, cầm báo xem không để ý đến tình hình trước mắt. Cơ Khương đứng bên cạnh không nói lời nào, Ngỗi Tuyên xoắn hai ngón tay đứng trước mặt Trần Dương không dám lên tiếng, hai mao cương cẩn thận từng li từng tí dán sát vào tường, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Bầu không khí ngưng trọng đến nỗi không ai dám thở mạnh, ngay cả động tác lật trang báo của Phong Đô đại đế cũng nhẹ nhàng hơn không ít. Trần Dương đột nhiên khép vở bài tập ném lên bàn, nói với Ngỗi Tuyên: "Viết mấy chữ xem."
Cô bé run run đôi vai gầy nhỏ, làm bộ đáng thương nhìn cậu. Mã Sơn Phong đau lòng không thôi, ông vội vàng đi qua nói: "Đã bắt được Ma Mẫu và cũng cứu được những thiếu nữ kia, chúng ta nên ăn mừng thôi. Chú mời mọi người bữa khuya, ăn tôm hùm đất được không? Tất cả mọi người cùng đi."
"Tuyệt quá." Mao Tiểu Lỵ nhảy dựng lên, sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần Dương, cô ngồi xuống trở lại: "Không, không tốt lắm đâu."
"Viết đi."
Ngỗi Tuyên nơm nớp lo sợ cầm bút viết nét đầu tiên, vừa mới nhìn ra mặt chữ, cậu đã cau chặt lông mày. Mã Sơn Phong đến gần nói: "Làm sao vậy? Trễ vậy rồi còn chưa làm xong bài tập sao? Ôi chao, cơ thể trẻ em chưa phát triển, mới chín tuổi đã học cấp 2, bài tập về nhà của học sinh cấp 2 rất nhiều, một cặp sách to đùng, phải thương lượng với giáo viên mới được, đừng cho Ngỗi Tuyên làm nhiều bài tập như vậy. Con bé còn đang tuổi lớn đó..."
Trần Dương cắt ngang lời Mã Sơn Phong: "Chú Mã, ai báo cho chú quay lại phân cục vậy?" Cậu vừa dứt lời, Khấu Tuyên Linh bỗng ho khan không dứt. Trần Dương nhìn sang, hắn càng ho nhiều hơn, làm Lục Tu Chi hoảng sợ không giả vờ yếu ớt nữa, cầm lấy chén cánh đút ngược lại hắn. Khấu Tuyên Linh lập tức vùi đầu uống canh, bỏ lơ ánh mắt lạnh như băng của Trần Dương và ánh mắt cầu cứu của Ngỗi Tuyên.
Bình thường Trần Dương rất ôn hòa, thế nhưng lúc tức giận thật sự thì ngay cả Độ Sóc cũng phải nhượng bộ. Mấy người khác càng không dám đâm đầu vào, Khấu Tuyên Linh lén gọi viện binh đến cứu Ngỗi Tuyên đã là hết lòng hết dạ rồi.
Mã Sơn Phong cười ha hả: "Còn không phải lo lắng sự tình ở phân cục sao? Chú ở nhà lo lắng quá, tim cứ đập liên hồi bèn quay lại đây xem sao. Nhưng xem ra tình hình đã được giải quyết xong xuôi, chú mời mọi người đi ăn đêm. Trần Tiểu Dương, cháu và cục trưởng Độ cũng phải đi đó." Bình thường ông hay gọi cậu là cục trưởng Trần, đó là vì giữ uy nghiêm cho cậu. Bây giờ ông trực tiếp gọi là Trần Tiểu Dương, chính là đang cố tình gọi thân mật, xoa dịu cơn giận của cậu.
Trần Dương trả lời: "Cháu không đi đâu. Chú Mã đã tới thì ngồi xuống xem chữ của Ngỗi Tuyên đi. Đã mua bút máy và bảng chữ mẫu, hay là chú ngồi xem Ngỗi Tuyên viết, luyện tập vài ngày cũng phải có kết quả chứ, vừa lúc hôm nay nhìn xem luôn."
Nụ cười trên mặt Mã Sơn Phong cứng đờ, ông ho khan hai tiếng rồi ngồi xuống. Trần Dương dời tầm mắt, giơ tay về phía Ngỗi Tuyên: "Lấy cho anh xem."
Ánh mắt cầu cứu của cô bé đã phóng về phía Mã Sơn Phong, Cơ Khương và Mao Tiểu Lỵ vô số lần, nhưng đều bị vô tình làm lơ. Cô bé cúi đầu đưa vở cho Trần Dương, cậu cầm lấy mở ra xem.
Trần Dương bình tĩnh lật xem, sau đó đột ngột ném mạnh quyển vở lên bàn. Tiếng động vang lên làm mấy người có mặt đều giật mình run lên, ngay cả Độ Sóc cũng nhịn không được ngước nhìn, ngón tay khẽ cử động. Người ngoài nghĩ tính tình Trần Dương ôn hòa, chỉ có hắn là biết, cậu khá cáu kỉnh, chẳng qua ngày thường che giấu kỹ càng, không phác tác trước mặt người khác. Độ Sóc suy nghĩ một chút, sau đó đổi chân bắt chéo, tiếp tục lật báo xem. Trẻ con ngoài mặt nghe lời, sau lưng lại âm thầm làm sai thì nên được dạy bảo, hắn không nên xen vào.
Trần Dương cầm mấy quyển vở ném lên bàn: "Nhìn chữ của em đi! Ngỗi Tuyên, em giỏi thật đấy, bảo hai mao cương làm bài tập sau lưng anh. Em không thấy cổ tay họ vẫn còn bị đóng đinh sao, sao có sức mà viết chữ? Ma Mẫu xông tới cũng không ngừng làm bài tập, bảy ngày từ thứ hai đến chủ nhật, ngay cả giờ nghỉ trưa và ngày lễ cũng phải làm bài, Chu Bái Bì cũng không bằng em!"
Ngỗi Tuyên phồng miệng: "Họ viết chữ chậm, còn viết sai."
"Vậy là lỗi của mao cương à? Em có thể tự viết!" Trần Dương chắp hai tay sau lưng, cúi đầu răn dạy cô bé.
Mã Sơn Phong nhanh chóng giảng hòa: "Ngỗi Tuyên còn nhỏ, đang tuổi lớn mà. Làm hết đống bài tập này là xài hết trí thông minh luôn, lỡ không cao lên được thì sao? Thân là phụ huynh, cháu cam tâm khiến sau này con bé lùn hơn người ta sao? Lại nói, mấy bài tập này Ngỗi Tuyên biết hết rồi, lần nào thi cũng đứng nhất lớp, có làm bài tập hay không cũng không ảnh hưởng gì. Còn nữa, mao cương làm bài sai, Ngỗi Tuyên phải sửa lại, cháu không biết sửa bài mệt lắm sao, còn mệt hơn làm bài nữa."
Hai mao cương: Đáp án cũng sai sao, xin lỗi.
Trần Dương lên tiếng: "Chú Mã, hiện tại chú đừng nói chuyện. Chú càng nói thì cháu càng tức, chú ngồi xuống đi, trẻ con không dạy bảo sao thành người?" Cậu nói lớn tiếng, rõ ràng là tức giận không ít.
Từ đầu đến cuối Cơ Khương đều im lặng, không hề lên tiếng nhắc nhở mấy người ở đây rằng Ngỗi Tuyên không phải là một bé gái chín tuổi, cô bé là phi cương hai nghìn tuổi. Cơ Khương nghĩ như vậy cũng tốt, trong lòng mọi người, Ngỗi Tuyên chỉ là một đứa nhỏ. Mà mọi người cũng thật sự xem Ngỗi Tuyên là trẻ con, yêu thương và bênh vực cô bé, lúc cần dạy dỗ thì nên dạy dỗ mới tốt.
Trần Dương nghiêm mặt: "Ngỗi Tuyên, em biết lỗi chưa?"
"Rồi ạ."
"Sai ở đâu? Biết sai thì phải làm sao?" Cậu tiếp tục nghiêm mặt nói.
Cô bé ngẩng đầu nhìn lên, chống lại ánh mắt của Trần Dương, sau đó bé bò lên sô pha quỳ gối, hai tay nắm lấy vành tai, ngoan ngoãn nhận sai: "Trần Tiểu Dương, em không nên gạt anh, để mao cương làm bài tập thay em, em nên tự viết. Sau này em sẽ tự làm bài tập một mình." Nói xong cô bé ngừng lại một chút rồi nghiêng đầu: "Meo meo meo?" (theo bài hát học tiếng mèo kêu)
Knock Out!
Trần Dương ôm ngực, muốn ôm Ngỗi Tuyên mà hôn mấy cái, nhưng Mã Sơn Phong lại nhanh hơn cậu một bước, ông như cơn gió lốc vọt lên ôm cô bé như tâm can bảo bối: "Biết sai là trẻ ngon, ông nội tha thứ cho cháu, ông mua kẹo cho cháu nha."
Mao Tiểu Lỵ thấy nguy cơ được giải trừ lập tức nhảy đến hô to: "Chú Mã, chú nói mời mọi người bữa khuya mà, không được thay đổi."
"Được rồi, tất cả cùng đi nào."
Ngỗi Tuyên e dè nhìn Trần Dương: "Trần Tiểu Dương, anh có đi không? Anh không đi thì em cũng không đi."
Trần Dương không vui nói: "Không được ăn thức ăn quá kích thích. Ngỗi Tuyên là phi cương, vốn không thể ăn thức ăn nóng ở dương gian, thức ăn hơi kích thích càng không được."
*Gồm các món có gia vị cay, hành, gừng, tỏi, ớt, tiêu, cà ri, cà phê, thuốc lá, rượu, trà đậm.
"Không thành vấn đề, anh Trần. Hiện tại chú Mã đang cố gắng làm một ông lão Phật hệ dưỡng sinh, chú ấy biết nhà hàng nào có các món dưỡng sinh ngon." Mao Tiểu Lỵ bế Ngỗi Tuyên lên chạy như bay ra cửa, sau đó quay đầu nói: "Đi nhanh lên, thừa dịp trời đang mưa, có thể chọn nhà hàng."
Nguy cơ được giải trừ, mọi người đứng dậy lục tục ra cửa. Tờ báo che trước mặt Độ Sóc bị giật ra, hắn ngẩng đầu, nắm tay Trần Dương vuốt hai cái: "Cùng đi?"
Cậu tức giận lườm hắn: "Từ đầu đến cuối anh không nói một câu."
Hắn cười khẽ: "Có em là được rồi, không phải sao?" Lại nói với tình hình đó, hắn nào có cơ hội lên tiếng?
Hai người nắm tay đi ra ngoài, ra đến cửa, Trần Dương thấy Cơ Khương và hai mao cương vẫn còn đứng đó bèn thắc mắc hỏi: "Hai người không đi à?"
Cơ Khương ngẩn người, sau đó trả lời: "Chúng tôi là mao cương, không thể ăn thức ăn nóng ở dương gian."
"Không sao đâu. Ngỗi Tuyên có thể ăn mà, mấy người cũng có thể ăn món lạnh."
Cơ Khương lắc đầu cười nói: "Tiểu chủ nhân là phi cương, khác với chúng tôi."
"Một lá bùa là giải quyết được thôi. Cương thi không thể ăn thức ăn nóng ở dương gian, quỷ cũng vậy. Thế nhưng quỷ có thể nếm thức ăn dương gian thông qua thờ cúng hoặc là đàn pháp, Mao Tiểu Lỵ dựa theo nguyên lý này, cải tiến một loại bùa giúp cương thi có thể ăn các món nóng ở dương gian. Nếu không thì với tần suất chú Mã lén dẫn Ngỗi Tuyên ra ngoài ăn mỗi ngày, bụng của cô bé đã sớm hỏng rồi." Trần Dương vừa đi vừa nói: "Phải đi hết chứ, đông người mới náo nhiệt."
Hai mao cương động lòng, lâu rồi họ chưa được ăn thức ăn ở dương gian, vừa nghe đã động lòng không thôi. Chẳng qua không có sự đồng ý của Cơ Khương, họ không dám tùy tiện đi theo. Cơ Khương rũ mắt trong chốc lát rồi cười nói: "Vậy thì cùng đi." Hai mao cương lập tức nở nụ cười dù cứng ngắt, sau đó tất cả cùng đi.
Mọi người ra ngoài thì gặp Đại Béo, mèo ú nghe đi ăn khuya, lập tức ồn ào đòi đi cùng, lại bị trào phúng khinh bỉ cân nặng một phen. Thế nhưng núi thịt phóng khoáng, không thèm để ý.
Mọi người ăn uống no say, trời vẫn còn mưa. Họ lại ồn ào đòi Mã Sơn Phong bấm huyệt chân, Ngỗi Tuyên còn nhỏ, Cơ Khương và hai mao cương là cương thi ngồi bên cạnh xem. Trần Dương thấy họ rảnh rỗi bèn lấy bài tập về nhà của Ngỗi Tuyên ra: "Ngoan, anh xem em làm bài tập."
Ngỗi Tuyên khiếp sợ muốn rơi nước mắt: "Trần Tiểu Dương, sao anh lại mang bài tập theo?"
Trần Dương không hề áy náy: "Anh nghĩ em ăn no rồi không có chuyện gì làm thì có thể thuận tiện làm bài tập trên bàn cơm. Về nhà là có thể đi ngủ luôn, đúng không?" Cậu đã sa đọa đến cấp bậc phụ huynh luôn đốc thúc con trẻ làm bài tập từng giây từng phút.
Cô bé tủi thân gục xuống bàn làm bài, hai mao cương đứng cạnh đốc thúc. Những người khác thì đang ngâm chân bấm huyệt, thoải mái đến nỗi muốn ngủ luôn!
Tình cảnh này có thể nói là mỹ cảnh nhân gian.
Cuối cùng Ngỗi Tuyên ngủ gục, được ôm vào phòng ngủ trong phân cục. Cơ Khương kéo chăn đắp cho bé, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon." Trần Dương gật đầu, lúc này mới xoay người ra khỏi phòng ngủ. Cơ Khương đóng cửa phòng, nói với cậu: "Làm phiền cậu."
Trần Dương lắc đầu: "Cô không nên phối hợp cô bé lừa tôi."
Cơ Khương cười khẽ, nụ cười không cứng ngắt như hai mao cương kia.
"Ngỗi Tuyên lừa cậu, vừa sợ cậu tức giận, vừa không muốn làm bài tập, dáng vẻ đùa nghịch hoạt bát như vậy khiến tôi không nỡ cắt ngang."
"Nếu như muốn cô bé sống một cuộc sống bình thường ở dương gian thì không nên quá dung túng." Trần Dương nói xong rồi quay về phòng. Cậu mở cửa bước vào, trông thấy Độ Sóc đang đứng trước cửa sổ ngắm mưa. Cơn mưa bắt đầu từ chạng vạng, đến giờ vẫn chưa tạnh.
Độ Sóc ngoắc cậu đến gần: "Dương Dương, qua đây."
Hắn ôm cậu vào lòng, thở dài một tiếng: "Ngắm mưa với anh."
"Mưa thì có gì mà ngắm?" Trời gần khuya, bên ngoài tối đen, chỉ có cơn mưa nặng hạt.
Độ Sóc cười khẽ: "Mưa không có gì đẹp nhưng thứ trong màn mưa mới thú vị?"
"Ngoài sinh khí nồng đậm còn có gì à?"
"Còn có sinh mệnh cuồng hoan." Hắn kéo ghế dựa đến trước cửa sổ rồi ôm Trần Dương cùng nằm xuống. Cậu không nhìn ra còn có thứ gì khác trong cơn mưa, hơn nữa vừa rồi bấm huyệt, vốn hơi buồn ngủ, hiện tại nghe tiếng mưa rơi, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Độ Sóc rũ mắt nhìn Trần Dương ngủ say, hắn xoa xoa mái tóc và vai cậu, sau đó đổi tư thế khiến cậu nằm sấp trên người hắn ngủ cho thoải mái. Độ Sóc lại tiếp tục ngắm nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, phảng phất như có thứ gì đó đang cuồng hoan trong màn mưa.
Cơn mưa này kéo dài đến hừng đông mới tạnh, ánh mắt trời vừa ló dạng, tiếng chim hót véo von vang lên, không khí mát mẻ trong lành khiến người ta bất ngờ khó tin. Mùi bùn đất ẩm ướt hòa quyện vào mùi hương cây cỏ, từng đóa hoa đua nhau khoe sắc, cánh hoa ướt đẫm nhưng giọt sương long lanh. Nhiều người dạy sớm tập luyện thể thao buổi sáng, toàn bộ tiểu khu dần trở nên sinh động đầy sức sống.
Sáng hôm ấy, các thiếu nữ được cứu cùng người thân đến phân cục cám ơn, Mã Sơn Phong ra mặt tiếp đãi, động viên họ rồi tiễn về. Mao Tiểu Lỵ nhân cơ hội này bán được rất nhiều bùa, kiếm được kha khá. Sau đó Hiệp hội Đạo giáo gọi điện báo chùa Đại Chiêu đã trấn áp Ma Mẫu, có lẽ trong vòng mấy chục năm nữa, nó sẽ không thể tự hóa thân đi hại người. Họ cũng quyết định vài thập niên sẽ phong ấn Ma Mẫu một lần, tuyệt đối không để nó có cơ hội hại người.
Buổi chiều, Trần Dương gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của Ngỗi Tuyên, dưới ánh mắt quang minh chính đại hoặc âm thầm nhìn lén của mọi người, hy vọng cô thể giảm bài tập về nhà cho cô bé. Dù sao bây giờ bé mới chín tuổi, không thích hợp làm quá nhiều bài tập.
Cũng may thành tích học tập của Ngỗi Tuyên rất tốt, cuối cùng chủ nhiệm lớp đồng ý thương lượng với các giáo viên bộ môn giảm bài tập về nhà cho bé. Còn về các bạn học cùng lớp, từ sau khi chứng kiến Ngỗi Tuyên đá một cú thần sầu, tất cả đều xem cô bé như một cao nhân, biết Ngỗi Tuyên được giảm bài tập về nhà, bạn học càng thêm sùng bái mà không hề đố kị.
Sau bữa tối, Mao Tiểu Lỵ nhận được một đơn hàng: "Phân cục chúng ta cuối cùng cũng có danh tiếng, có khách hàng cố ý đặt đơn hàng đến phân cục. Nhưng độ nguy hiểm rất cao, có nhận không ạ?"
Trần Dương hỏi: "Cao bao nhiêu?"
"Bốn sao." Cô nhìn mọi người rồi nói: "Nhận không?"
Trần Dương nhìn Mã Sơn Phong, ông lên tiếng: "Cháu quyết định đi."
Mọi người đồng loạt nhìn Trần Dương, cậu hít sâu một hơi: "Nhận."
__________________
Chắc phải gọi sư tổ là cụ già yếu ớt quá =.=