• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

49195f3ec50e951d895251e948548231jpg


Bệnh xá nhốn nháo hết cả lên. Chờ đến khi bà Pomfrey nổi cơn thịnh nộ đuổi hết mọi người ra ngoài đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau. Harry được chú Sirius thay áo ngủ giúp, cậu nằm trên giường trong bệnh thất nhưng đau quá nên không ngủ được. Bạn không thể tưởng tượng được cái cảm giác các khớp xương mọc lại trong cánh tay nó thế nào đâu – giống hệt như có ai đó lấy dao chặt ở mấy ngón tay tê liệt. Loại cảm giác này chịu đựng một lần là đủ lắm rồi, cậu không ngờ mình phải chịu lần nữa. Harry tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ở trong ngực lấy dao găm thật chặt, thật chặt lên cái tên Gilderoy Lockhart này. Gian nan chịu đựng nỗi đau tê tái, Harry cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào.

Thời gian dài trôi qua, cậu đột nhiên tỉnh giấc. Xung quanh tối om, yên tĩnh, chỉ có âm thanh duy nhất là tiếng hô hấp của cậu. Mấy giây đầu cậu tưởng cơn đau đã đánh thức mình. Nhưng rồi, cậu ngạc nhiên nhận ra có ai đó đang đứng cạnh giường bệnh. Màu tóc vàng nổi bật ngay cả trong đêm tối. Harry chật vật dùng cánh tay không bị thương lần mò đũa phép, giơ nó lên.

_ Lumos!

Dưới ánh sáng le lói, gương mặt của Draco hiện ra, mắt híp lại, đôi môi mím chặt, yên lặng nhìn Harry. Bởi vì chuyện lần trước của nhà Greengrass và Nott ở trong trường học mà Lucius đưa ra yêu cầu càng thêm khắc nghiệt với Draco. Huấn luyện nặng nề làm cho tên Slytherin này trông ốm hẳn, chẳng được bao lâu mà cái cằm đã biến thành sắc nhọn. Ngày hôm nay dưới ánh sáng của pháp thuật chiếu rọi, trông hắn ta càng nhợt nhạt hơn. Harry đau lòng kêu lên:

_ Draco.

_ Harry Potter.

Tên Slytherin gọi cả họ lẫn tên của cậu, mỉm cười giả dối:

_ Bình thường mày giỏi lắm cơ mà? Sao chỉ chớp mắt đã biến mình thành cái dạng quái đản này?

Harry xảo quyệt hỏi:

_ Hôm nay bạn cũng ở đó à?

Khuôn mặt của quý tộc bạch kim nhỏ sa sầm xuống. Trong ánh mắt vô tội của Harry, hắn ta khịt mũi một tiếng lạnh lùng.

_ Xem ra tao đúng là coi thường mày rồi!

Dứt lời, hắn lấy từ trong túi áo ra một lọ Độc dược, dùng động tác gần như là ép buộc Harry phải uống. Thứ hương vị chua đắng làm người ta muốn ói lan tỏa trong khoang miệng cậu – không cần hoài nghi, lọ Độc dược này chắc chắn mang thương hiệu của thầy Snape. Merlin mới biết vị Bậc thầy Độc dược kia có bao nhiêu cố chấp yêu thương cái hương vị này! Đã thế Draco làm con trai đỡ đầu của thầy vẫn luôn nỗ lực truyền bá hương vị Độc dược hỏng bét!

Nhớ tới đời trước trong chiến tranh cậu bị Draco ép uống hết lọ này đến lọ khác, Harry lại nhịn không được run rẩy. Cậu chàng cau có làm hàng lông mày nhăn nhúm lại, quay đầu muốn lấy cốc nước để ở tủ đầu giường. Nhưng ngay khi cậu vừa vươn tay thì trong miệng đã bị nhét một viên kẹo. Mùi sữa ngọt ngào, thơm ngon, đậm đà tan ra trong miệng – hương vị này tuyệt vời đến nỗi cậu nhịn không được chép miệng, nhai nhóp nha nhóp nhép mấy cái.

Draco chán ghét rít lên, nhảy bắn xa khỏi người Harry.

_ Potter, mày làm tao ghê tởm chết mất!

Cũng không phải bệnh sạch sẽ của hắn phát tác, Harry đâu có làm bắn nước bọt lung tung. Nhưng Draco lại phản ứng rất kịch liệt vì một nguyên nhân không thể hiểu nổi – hắn vừa nhìn thấy đôi môi hồng nhạt ướt át kia mấp máy thì tự dưng lòng dạ rối bời. Để che dấu sự khác thường của mình, hắn lườm Potter một cái.

_ Lau sạch đi cho tao nhờ!

Dứt lời, hắn móc cái khăn trong túi ra, ném cho Harry. Harry ngẩng đầu, chớp mắt nhìn hắn:

_ Draco, tay tôi đau.

_ Tao nhớ mày chỉ bị gãy một tay thôi!

_ Tay kia cũng đau nốt!

_…

_ Lúc ngủ đè lên, bị tê rồi.

Một cái cớ ấu trĩ tới mức nào!

Draco không phải ngu ngốc, liếc mắt một cái đã nhận ra mục đích của Potter. Đương nhiên hiện giờ hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Potter muốn sai bảo hắn. Nhưng mà hình như không giống lắm, cậu ta không cần thiết phải làm vậy…Tên Slytherin hoài nghi dòm Hufflepuff, có một ý tưởng lạ lùng nào đó hiện lên trong óc mà hắn không sao bắt được. Ý tưởng này quá kỳ quặc, tựa như có liên quan đến hành vi nào đó của lửng con trước mặt – Xin lỗi, tha thứ cho vốn ngôn từ của một Malfoy cao quý, nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì hắn chẳng bao giờ nói ai đó “khốn nạn” cả.

Draco nhếch môi tạo thành nụ cười nhạt nhẽo, trong ánh mắt cực kỳ chờ mong của Harry -Khốn Nạn – Potter, hắn vứt quách cái khăn tay. Trông chờ một Malfoy tự tay lau miệng cho cậu ta ư? Nằm mơ đi! Đây là vinh dự chỉ có phu nhân Malfoy mới được hưởng thụ!

Cho nên lửng con mắt xanh đắc chí chỉ có thể nhìn thấy cậu chủ Malfoy xoay người rời đi – không một chút chần chừ, lưu luyến, thứ duy nhất để lại cho cậu là cái ót và mái tóc vàng. Cáo già Potter khó được kiêu ngạo một lần bĩu môi, trùm chăn lên đầu. Hứ, ngủ thôi!

Khi Harry mơ màng tỉnh giấc thì trời đã sáng choang. Bà Pomfrey nhìn cánh tay mọc lại của cậu, hài lòng nói một câu:

_ Đâu vô đó rồi đấy!

Bà vứt dứt lời thì cánh cửa phòng bệnh thất bị mở tung ra. Chú Sirius cuống cuồng chạy như bay vào.

_ Harry, con thế nào rồi? Tay con đã khỏi chưa?

Bà Pomfrey quát:

_ Đừng có làm ồn trong bệnh thất!

Trước khi ra ngoài bà còn lườm chú Sirius một cái. Harry thay quần áo rồi đi theo chú Sirius ra ngoài Đại sảnh hưởng thụ bữa ăn sáng. Trên đường đi chú Sirius kể tía lia chuyện năm đó, những trò chơi khăm thú vị chọc Harry cười đến chảy cả nước mắt.

Bởi vì các bậc phụ huynh không được ở trong trường nên ăn xong bữa sáng thì chú Sirius phải về nhà. Harry quyết định đưa tiễn chú một đoạn. Bọn họ đi qua hành lang thật dài tới ngay trước khoảnh sân Quidditch thì bị người ta ngăn lại.

_ Anh Harry khỏe không? Em là…em là Colin Creevey.

Một thằng bé nhỏ xíu có mái tóc xám xịt như lông chuột chạy tới, mặt mũi đỏ bừng. Nó dùng ánh mắt mê mẩn theo dõi Harry chặt chẽ.

_ Em cũng ở trong nhà Hufflepuff. Anh thấy…thấy có phiền gì không nếu…nếu như em chụp hình anh?

Nhà Hufflepuff ư?

Harry có đôi chút bất ngờ. Xem ra Colin thật sự rất hâm mộ cậu, còn đuổi theo cậu tới cả Hufflepuff. Harry gật đầu đứng cạnh Sirius, hai chú cháu cùng nhìn vào ống kính, mỉm cười.

Có tiếng cãi nhau ầm ĩ vọng tới. Lúc máy chụp hình lóe lên ánh sáng thì chú Sirius hỏi:

_ Chuyện gì thế nhỉ?

Colin sung sướng ôm cái máy chụp hình nó cưng nhất. Harry nhìn sân cỏ bên kia, nói:

_ Con cũng không biết.

Đoán chừng lại xảy ra chuyện gì rồi. Một đám đông học sinh bu tới hóng hớt xung quanh hai hàng người, màu đỏ của Gryffindor và màu xanh của Slytherin được phân chia rõ rệt, đối lập quyết liệt. Từ xa đã có thể cảm nhận được mùi vị căng thẳng rồi.

Nguyên nhân rất đơn giản: Ngày hôm nay cả hai đội cùng bắt đầu chương trình huấn luyện mới mà sân bóng Quidditch chỉ có một thôi.

_ Flint! Lặp lại một lần nữa, ra ngoài ngay!

Anh Oliver Wood, đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor mặt mũi khó coi, giận dữ hét thẳng vào mặt đội trưởng đội Slytherin:

_ Đây là giờ tụi này luyện tập. Tụi này đã chuẩn bị đặc biệt! Tụi bây đi ra khỏi đây ngay! Hôm nay sân bóng là của Gryffindor!

Với một cái nhìn xảo quyệt của quỷ dữ trên gương mặt, Marcus Flint đáp:

_ Sợ là hơi khó nghen! Tao có được một giấy phép đặc biệt do giáo sư Snape ký đây: “Tôi, giáo sư Snape, cho phép đội Slytherin luyện tập ở sân Quidditch hôm nay vì cần huấn luyện tầm thủ mới của đội.”

Lời này vừa nói ra, ngọn lửa chiến tranh giữa hai bên nhất thời hết sức căng thẳng. Tầm mắt của Harry đảo qua đám đông một vòng, không bất ngờ khi thấy Draco. Nhưng mà, thật lạ nha, Nott vẻ mặt khinh khỉnh đứng lẫn trong đội Slytherin. À, còn có Hermione và Ron – Chất Nhày Luôn Dính Chặt Lấy Cô Bạn – Weasley đang cầm cái chổi.

Harry và Sirius chen vào đám đông. Cậu vừa trò chuyện với Hermione vừa trao đổi tầm mắt với Weasley. Hai đứa nhìn nhau chằm chằm.

Bồ muốn làm gì?

Đương nhiên là tham gia đội bóng rồi! Mà bồ đừng có đứng gần Mione thế được không?


Harry nhún vai, tỏ vẻ hoàn toàn phớt lờ cậu bạn tóc đỏ giận dữ. Thoáng cái, tầm nhìn của cậu chạm phải Draco ở giữa không trung. Tên Slytherin đối diện theo thói quen nở một nụ cười giả dối, trong lòng hắn không vui. Con bé Granger cứ thân thiết với Potter làm hắn chướng mắt.

Cuộc tranh chấp bắt đầu gay cấn. Giống như mỗi lần Gryffindor và Slytherin cãi nhau, mặc kệ vì nguyên nhân gì tóm lại đều chạy tới công kích cá nhân.

_ Thứ khốn khổ như chúng mày cũng phải biết giữ mặt mũi chứ! Nếu là tao thì chẳng bao giờ dám ôm cái chổi rách nát này ra ngoài đâu. Quét sạch 5 ư? Tao cá viện bảo tàng sẽ mua chúng!

Đám cầu thủ Slytherin phá ra cười hô hố. Hermione nói giọng sắc xảo:

_ Ít nhất thì không ai trong đội Gryffindor phải mua cái vị trí của mình. Họ được tuyển vào đội bằng tài năng. Dù có phải cưỡi mấy cây Quét sạch thì họ cũng có thể chiến thắng mấy người!

Bị Hermione châm chọc, Nott giận tái cả mặt. Thằng đó khạc ra một câu cực kỳ ác độc:

_ Mày cho là mày giỏi lắm sao? Một con nhãi ranh Máu Bùn…

Nott còn chưa nói xong thì một nắm tay đã vung lên, đánh trúng má phải nó làm thằng bé té thẳng cẳng. Fred và George hò reo tán thưởng:

_ Ngầu quá!

Lúc này cả người Ron đã đè lên người Nott, trông dáng vẻ cậu ta xem chừng điên mất lý trí rồi. Ron siết chặt lấy cổ áo Nott uy hiếp:

_ Mày có giỏi thì nói lặp lại đi!

Tụi Gryffindor cười ầm lên để ủng hộ Ron, không ai phát hiện ra cậu ta khác thường. Nhưng Harry biết nếu như Nott dám mở miệng lần nữa thì hôm nay nó xong đời! May mà thằng bé Slytherin này coi như biết thời biết thế, hoặc nói chính xác hơn là nó bị dọa sợ rồi.

Nott ngoan cố ra vẻ không chịu thua:

_ Mày, mày chờ đó!

Nó vừa mở miệng thì máu tươi trong miệng đã ọc ra kèm theo một cái răng. Tụi Gryffindor phá lên cười đến đờ người. Có đứa còn khoa trương bò lăn bò càng, nắm tay đấm xuống đất liên hồi. Ron vẫn siết chặt lấy cổ áo của Nott, mãi tới khi có một đôi chân dài, thẳng xuất hiện trước mặt cậu.

_ Ron Weasley.

Thanh âm nhừa nhựa vang lên.

_ Dù ta không muốn phá đám trò vui của cậu nhưng Slytherin có quy tắc riêng. Ai bày trò ngu đần thì cũng phải dùng cách thức của Slytherin dạy bảo cho chúng nó khôn lên. Mặc dù ta luôn cho rằng với vài đứa thì làm thế cũng chỉ lãng phí thời gian.

Bletchley lé mắt nhìn Nott. Đôi mắt anh ta trông như chẳng bao giờ mở được, lúc nào cũng một bộ chưa tỉnh ngủ. Anh ta lắc đầu, một chân đạp lên người thằng Nott nửa sống nửa chết kia.

_ Mất mặt quá!

Bletchley xoay người, tầm mắt của anh ta xuyên qua đám đông rơi vào người cậu chủ Malfoy.

_ Giao người cho trò đấy, Draco. Đây là quyền lợi của trò.

Draco mỉm cười giả dối.

_ Đương nhiên rồi, Bletchley.

Hai đứa trao cho nhau cái nhìn hiểu mà không cần nói. Chỉ có một số ít người mới biết được ban nãy hai người này đã đạt thành giao kèo nào đó. Có lẽ tạm thời, có lẽ lâu dài, ai biết được chứ? Chỉ cần Malfoy và Bletchley còn có chung lợi ích thì họ mãi mãi là đối tượng hợp tác tốt nhất của nhau.

Mà hết thảy những điều này đều rơi và mắt Harry. Trước đây cậu chẳng bao giờ hiểu được trò chơi giữa các quý tộc. Đây không phải là sở trường của cậu. Thế nhưng điều này không cản trở cậu lần mò ra một hai quy tắc trong đó. Tựa như thầy Dumbledore từng nói, người sống càng lâu càng thích hồi tưởng, thổn thức năm tháng. Khi đó có rất nhiều chuyện trước đây bạn không hiểu thì giờ cũng đã hiểu.

Trí tuệ cũng giống như một chén rượu, lắng đọng qua năm tháng, càng thêm nồng đậm.

Harry kéo Ron lại hỏi:

_ Bồ thấy thằng Nott kia có vấn đề gì không?

Cậu không tin trải qua sự kiện lần trước mà nhà Nott còn không chịu cụp đuôi, đã thế dám to mồm gây chuyện khắp nơi. Không hợp lý chút nào cả, ngoại trừ trường hợp…trường hợp có người nào đó đỡ lưng cho nhà Nott! Một suy đoán dần dần hình thành trong đầu Harry, nhưng còn không chờ cậu nghĩ ra điểm mấu chốt thì đã bị Ron phá hủy.

_ Có vấn đề gì chứ?

Cậu chàng tóc đỏ trợn tròn mắt.

_ Thằng đó thích ăn đòn thì có!

Dứt lời, Ron còn giơ nắm đấm lên khuya loạn. Harry liếc mắt nhìn bạn thân, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại. Chà, chà, cậu đúng là chẳng thể mong chờ điều gì ở cái đầu tóc đỏ này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK