Biểu hiện khác thường của Hermione cuối cùng bị chẩn đoán là năng lượng pháp thuật rối loạn. Dưới sự yêu cầu của bà Pomfrey, cô bé Ravenclaw phải ở lại bệnh xá mấy ngày để theo dõi. Chờ đến khi cô được thả ra thì bước chân của ngày lễ Giáng sinh đã âm thầm tiến tới. Đám học trò vội vàng thu dọn hành lý, ngoài ra, phần lớn bọn chúng lựa chọn ngây ngốc trong phòng sinh hoạt chung. Ngoài trời chỉ có một màu trắng toát, cơn mưa tuyết nặng nề, dày đặc bao phủ toàn bộ cảnh vật, từ những sườn đồi, rừng rậm, hồ nước đến cả tòa lâu đài. Có nơi tuyết cao tới một mét. Những cơn gió lạnh buốt xương dường như chưa bao giờ muốn dừng lại bước chân của chúng. Tình cảnh này làm cho mùa đông năm nay đặc biệt lạnh lẽo. Harry hà một hơi ấm áp vào hai bàn tay, chẳng mấy chốc hơi lạnh đã ngưng tụ thành một vài giọt nước đọng trên tay cậu. Cậu siết chặt lại cái khăn màu vàng và đen quấn quanh cổ mình, kéo rương đi theo đám bạn cùng phòng, vừa cười vừa nói tới Đại Sảnh đường.
Ở đó, Draco đã đứng chờ sẵn. Tên Slytherin khoanh tay, hàng lông mày màu vàng nhạt khi nhìn thấy Harry thì nhướng thật cao. Đứng bên cạnh hắn, Hermione khép quyển sách Sự thịnh vượng và suy vong của Nghệ thuật Hắc ám tới “bộp” một tiếng. Cậu chàng tóc đỏ nhanh nhẹn giơ tay ra đón lấy cuốn sách. Bạn không cần hoài nghi, chỉ cần nơi nào có Hermione thì chắc chắn có Ron Weasley tồn tại. Theo như cách nói của Harry thì đây là chân lý mãi mãi không thể thay đổi.
Người cần đợi đã tới, cô bé Ravenclaw đứng lên trước. Cô lơ đễnh liếc mắt nhìn cậu bạn tóc đỏ, xoay người nói với Harry rằng:
_ Bọn mình đi thôi.
Dứt lời, cô bé tóc nâu cất bước dẫn đầu, Ron theo sát phía sau. Harry thúc cùi chỏ vào người Draco một cái nhắc nhở tên Slytherin đuổi kịp bước chân những người khác. Bốn đứa dùng pháp thuật làm cho những cái rương bay lơ lửng, đạp từng bước chân sâu, cạn trên con đường nhỏ phủ kín tuyết trắng. Sau lưng chúng để lại bốn dấu chân nhợt nhạt khác nhau, nhưng rốt cuộc, dần dần tụ hội.
Mãi tới cuối con đường nhỏ mới có một chiếc xe do Vong Mã kéo chậm rãi xuất hiện. Bốn đứa lần lượt leo lên xe. Cả đường đi lung lay, lắc lư đến cổng trường học. Vừa xuống xe, chúng đã bắt gặp chú Remus Lupin mỉm cười hiền lành.
Chú Người sói ôm chầm lấy Harry.
_ Harry, được gặp lại con thiệt mừng quá!
Đối với ba đứa còn lại, chú nói:
_ Để ta đoán xem nào, ưu tiên quý cô trước – Con nhất định là nữ phù thủy thông minh nhất niên cấp, Hermione Granger, phải không?
Hermione hơi khuỵu gối, làm một tư thế cực kỳ ưu nhã và nữ tính.
_ Chú Lupin, con rất vinh hạnh được gặp chú.
_ Còn đây, tóc đỏ, không thể lẫn đi đâu được – Con là con nhà Weasley, Ron Weasley.
Ron đáp lại bằng một nụ cười toe toét. Chú Lupin vừa nhìn đã biết cậu bé này là một Gryffindor điển hình. Tầm mắt của chú Người sói tiếp tục di chuyển, rốt cuộc dừng lại trên người Draco.
Tóc bạch kim này, đôi mắt màu xanh xám này…
_ Chú dám cá con chính là Draco Malfoy. Harry rất hay kể cho chú về con, nó nói con là một Slytherin cực kỳ xuất chúng.
Đối với một Malfoy, lời khen này coi như dễ nghe.
Draco gật nhẹ cái cằm của hắn. Không thân thiện tí nào, nhưng cũng coi như một cách chào hỏi với chú Lupin.
Sau một lúc chào hỏi ân cần, chú Người sói mỉm cười móc từ trong túi áo ra một chiếc chén bạc lớn chừng bàn tay có khắc huy hiệu của nhà Black rất nổi bật, dễ dàng nhìn thấy.
_ Chúng ta dùng Khóa Cảng về nhà.
Chú vừa nói vừa kéo đám trẻ đứng vây quanh chú.
_ Nào, tới đây…Mấy đứa vươn tay ra, chạm vào cái chén…Các con đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu hành trình nào! Nhớ nắm chặt rương của mình đấy…
Chú Lupin mới nói dứt lời thì cả đám đã cảm thấy trời đất xoay chuyển, như thể có một móc câu ở rún bỗng nhiên được giật tới trước. Chờ đến khi đôi chân mất trọng lượng một lần nữa đạp lên mặt đất vững chắc thì bọn chúng đã đứng trước mấy bậc thềm của nhà Black cũ.
Đối với ba người Ron, Harry và Hermione thì nơi này không thể nghi ngờ là rất thân thuộc. Nhưng Draco lại khác. Tính cả đời trước lẫn đời này, cậu chủ Malfoy chẳng bao giờ đặt chân tới đây. Phía sau cánh cửa là một hành lang dài dằng dặc, tối om. Nguồn sáng duy nhất đến từ những chiếc đèn hơi đốt kiểu cổ đính xiêu vẹo dọc theo bức tường, phát ra những tia sáng mong manh, lập lòe. Một nơi lâu đời, đổ nát, tan hoang với những bức chân dung mốc meo, những đài nến phủ đầy bụi. Thứ duy nhất chứng minh nơi đây thuộc về Slytherin là những hoa văn hình dạng con rắn phủ đầy nội thất.
Khi nhìn đến bức tường loang lổ phủ đầy mạng nhện, những tấm rèm cửa bợt sắc cũ kỹ, hàng lông mày của Draco nhăn lại. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra được một nơi bị bỏ hoang như này lại là căn nhà của dòng họ Black – Cái dòng họ đã nuôi dưỡng nên người như mẹ hắn, cái dòng họ máu trong danh tiếng lẫy lừng ấy – Black, mãi mãi thuần huyết, mãi mãi cao quý.
Vinh quang, đã biến mất từ lâu rồi.
Một cảm xúc bi thương khó có thể miêu tả trỗi dậy trong lòng cậu chủ bạch kim. Tâm trạng tiêu cực làm cho hắn chỉ biết câm lặng đi theo những người khác vào bên trong nhà. Bọn họ đi vượt qua hành lang, băng qua một dãy những cái đầu quắt queo của đám gia tinh được đính lên những tấm gắn trên bức tường. Được chú Lupin nhắc nhở, cả đám nỗ lực nhấc nhẹ chân, đi vòng qua cái đế cắm dù hình chân con quỷ khổng lồ, bước vào một căn phòng khách khác xa hành lang.
Đẩy cánh cửa ra, một căn phòng sáng bừng lên chào đón chúng. Những ngọn nến bay lơ lửng giữa không trung, những cái rèm cửa được tô vẽ bằng những chấm nhỏ hình bông tuyết. Ngay chính giữa căn phòng có một cây thông cao tới hai mét treo đầy vật trang trí. Một vài con Tiên nghịch ngợm đuổi nhau, bay lòng vòng, tới tới lui lui chung quanh cây thông. Đây là thành quả của chú Sirius suốt cả ngày trời. Thậm chí chú còn không tự mình đi đón Harry vì muốn cho cục cưng của chú một bất ngờ hạnh phúc.
Ngày lễ Giáng sinh là ngày cả nhà đoàn tụ. Một bữa tiệc có gà quay, rượu Đế Lửa. Đương nhiên, quan trọng nhất là Harry!
Tất cả đều rất hoàn hảo! Điều duy nhất làm cho chú Sirius cảm thấy không quá hài lòng đó là con công bạch kim nhỏ kia. Từ mấy ngày trước chú Sirius đã biết Harry sẽ mời bạn học về nhà chơi. Hermione là vị khách được chú chào đón nhất. Bởi vì trong mắt cha đỡ đầu Chó, Hermione và Harry có khác gì Lily và James năm xưa chứ? Còn Ron, một đứa con nhà Weasley, không cần hoài nghi, Gryffindor sẽ là người anh em thân thiết nhất của Harry. Chỉ duy nhất thằng bé Slytherin kia, đứa cháu trai nhà ngoại có họ hàng với chú…Ừ thì, cũng được. Dưới sự khuyên lơn ân cần của cục cưng, chú Sirius sẽ không có bất cứ lời phê bình âm thầm nào. Dù rằng trong lòng chú vẫn không thể nào thoải mái, bởi vì chú đột nhiên phát hiện đối với Harry, mình còn không bằng cái thằng kia.
~
Đêm Giáng sinh ở nhà Black đáng ra nên tràn ngập tiếng cười nói náo nhiệt, ai ai cũng vui sướng.
Nhưng chú Sirius lại thiếu chút nữa cắn nát mấy cái răng trắng bóng loáng! Chú nhìn con gia tinh Kreacher đáng chết kia không biết lấy từ đâu ra chai rượu ngon mà chú đã nhớ nhung thiệt lâu, với tư thái cực kỳ xúc động, nó dùng toàn bộ lòng nhiệt tình chỉ để phục vụ cậu chủ Malfoy cao quý được chu đáo nhất. Con gia tinh già khụ chỉ còn một lớp da nhăn nheo này đã không thiếu lần chống đối chú Sirius kể từ khi chú chuyển về nhà, không chỉ nguyền rủa ác độc mà còn ném những ánh nhìn độc địa về phía chú.
Nhưng lúc này, đứng trước thằng ranh con nhà Malfoy, nó biết cái gì gọi là kính cẩn lễ phép!
Đương nhiên, một người đứng đầu nhà Black như chú sẽ chẳng bao giờ để tâm đến một con gia tinh, người chú quan tâm là cục cưng Harry kia kìa! Vừa mới uống vài ly rượu trái cây, gương mặt nhỏ nhắn của Harry ửng đỏ, đôi mắt long lanh làm cho trái tim nhỏ của chú Sirius khẽ run rẩy một trận. Nhưng vấn đề làm chú phải rầu rĩ đó là cục cưng Harry uống say chui rúc cả người vào lồng ngực con công bạch kim nhỏ kia!
Chú ngứa mắt, Ron cũng không khá khẩm hơn tí nào. Chú Remus đang hạ giọng, thì thầm trao đổi vấn đề học thuật với Hermione. Cô bé Ravenclaw đắm chìm trong biển học không cho cậu chàng lấy một ánh mắt. Cuối cùng chú Sirius và Ron liếc mắt đầy oán hận nhìn nhau. Trong nháy mắt đó, một tia lửa bùng cháy giữa bọn họ, tình đồng chí anh không ra anh, em không ra em khiến cho bọn họ đột nhiên đạt thành một nhận thức chung vi diệu. Cả hai không hẹn mà nâng ly rượu. Phong thái cụng ly kia rõ là muốn không say không về mà. Một ly rồi lại một ly, hết ly này tới ly khác…
Vì thế, kết thúc bữa tiệc Giáng sinh, trong nhà Black có ba con sâu rượu.
Nếu để Harry nói một câu thì không có gì khiến cho cậu thỏa mãn hơn cảnh tượng lúc này. Chính vì thế mà đêm nay lửng con mắt xanh có uống hơi nhiều…một chút? Khóe miệng Draco run rẩy, nhướng mày, vẻ mặt chán ghét nhìn Harry – Chất Dính – Potter đang sượng mặt, bám lấy người hắn.
Lúc này thì chuyện nhức đầu tới rồi.
Bởi vì ngày nghỉ không thể sử dụng pháp thuật nên Hermione chỉ đành đưa ra lời khẩn cầu với con gia tinh. Ban đầu Kreacher còn nói mát mấy câu, nhưng trong ánh mắt hiền lành lại không cho phép từ chối kia, con gia tinh cả đời phục vụ nhà Black máu trong chỉ đành thành thật, nín. Cho dù không cam lòng thế nào, nó cũng phải treo lơ lửng thằng bé tóc đỏ giữa không trung, đi theo phía sau cô bé Ravenclaw. Còn chú Remus, Người sói mỉm cười vỗ vai Draco không nói thêm gì, khiêng chủ nhà Black say như chết nối bước lên lầu. Cuối cùng chỉ còn lại thằng nhóc Hufflepuff tựa vào người quý tộc bạch kim nhỏ. Trong lòng Draco chưa bao giờ cảm thấy lạ lùng như giờ phút này, nhưng bất kể thế nào, cái gánh nặng này rốt cuộc rớt vào người hắn. Dìu người ta lên phòng, tên Slytherin tiện tay đẩy thằng nhóc Hufflepuff lên ghế sô pha.
Chăm sóc một con sâu rượu ư? Làm ơn, đây không phải công việc một Malfoy sẽ làm.
Mỗi năm chỉ có một ngày lễ Giáng sinh nên Draco cho phép mình buông lỏng ít nhiều. Mùi hương ngọt ngào của chất cồn huân hắn tới choáng váng. Kéo chiếc cà vạt đang siết chặt lấy cổ, tên Slytherin đã chếch choáng chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng mà thôi. Phòng ngủ có thảm mềm mại, ngay giữa phòng là một chiếc giường lớn có chăn đệm nhồi đầy lông ngỗng. Phòng tắm có bồn tắm rộng rãi đủ cho mấy người đã được Kreacher đổ đầy nước nóng, đang bốc hơi nghi ngút.
Draco thong thả tắm một lúc lâu, chờ đến khi hắn bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Harry đang nằm cuộn mình trên ghế sô pha. Bởi vì tư thế, kiếng mắt của cậu ta bị đè bẹp, méo mó, khuôn mặt đỏ bừng, mày nhăn lại, nhìn qua hết sức khó chịu. Ban đầu còn định vứt người ta nằm ghế sô pha, rốt cuộc, tên Slytherin nhịn không được trợn trắng mắt với chính mình. Một Malfoy có dáng vẻ này cũng đủ làm cho tất cả những bức chân dung trong Thái ấp Malfoy phải thét chói tai.
Thật ra chính Draco cũng muốn la toáng lên.
Râu mép của Merlin! Hắn đã không bỏ mặc thằng nhóc Potter này tự lo cho mình mà còn cho phép một con sâu rượu nằm cạnh hắn. Đối với cậu chủ Malfoy có bệnh sạch sẽ, đây là một kích thích lớn cỡ nào chứ!
Kết quả thì sao? Draco Malfoy không chỉ khiêng người ta lên giường, thậm chí còn hầu hạ người ta!
Sau khi lột khỏi người Potter bộ quần áo hoàn toàn không phù hợp với thường thức của mình, Draco bị chọc cho cau mày. Hắn nhận mệnh lấy một bộ đồ ngủ mặc cho Harry. Cả quá trình không làm cho tên Slytherin gặp chút xíu khó khăn nào. Ưu điểm duy nhất đáng giá khen ngợi ở Potter là khi uống say, cậu bé rất ngoan. Từ sau lưng ôm lấy thân thể người ta, tay của Draco luồn qua bên dưới hai nách của Harry. Quần áo ngủ màu xanh biếc dễ dàng tôn màu da người mặc như thế, Harry Potter bỗng nhiên trở nên hấp dẫn lạ lùng. Tên Slytherin ôm cậu bé, cáu kỉnh cài từng nút từng nút một. Hơi thở của bọn họ hòa quyện. Harry đã say không biết trời đất lầm bầm mấy tiếng khó chịu. Draco nhìn cậu ta, tầm nhìn lơ đãng đảo qua hàng lông mi run lên bởi hô hấp của chủ nhân chúng. Một tâm trạng khó có thể miêu tả lan tràn trong lồng ngực hắn. Một lần có thể nói là vô tình, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba thì sao?
Lửng con trước mặt có một đôi mắt xanh biếc Slytherin yêu nhất, hết lần này tới lần khác phá nát các nguyên tắc của một Malfoy. Muốn né tránh cũng không được, muốn phớt lờ cũng không xong. Cho dù bỏ mặc thứ cảm xúc đang nảy mầm trong lồng ngực thì Draco Malfoy vẫn phải thừa nhận, đối với hắn, Harry Potter này là một sự tồn tại đặc biệt.
~
N.Linh: Hôm trước mình edit xong chapter này máy tính hết pin, sập nguồn, mất hết bản dịch. Cuối cùng phải edit lại lần nữa…Đúng là ác mộng! Tui cũng muốn la toáng lên nè Draco ~